Đội trưởng đội trọng án Marcus Jacobsen lại trải qua một đêm khó ngủ.
Nhân chứng trong vụ sát hại người đi xe đạp ở công viên Valby đã cố tự tử bằng thuốc ngủ. Marcus không thể hiểu được điều gì đã đẩy chị ta đến nước ấy. Chị ta có con cái và một bà mẹ rất yêu thương mình cơ mà? Ai có thể dọa cho một phụ nữ sợ đến nỗi phải chọn giải pháp kinh khủng như thế? Cảnh sát đã triển khai bảo vệ nhân chứng và mọi thứ khác đối với chị ta. Được canh chừng cả ngày lẫn đêm, làm thế quái nào chị ta có được chỗ thuốc ngủ đó?
- Ông phải về nhà chợp mắt một chút đi. - Lars Bjorn nói ngay khi Marcus quay về từ cuộc họp hàng tuần vào sáng thứ Sáu với cấp trên trong phòng hội thảo. Ông gật đầu.
- Ừ, có lẽ một vài tiếng. Nhưng anh và Bak cần phải đến Bệnh viện Quốc gia để xem có thể thu được gì từ người phụ nữ đó. Hãy đưa mẹ và mấy đứa con của chị ta đi cùng, để chị ta có thể gặp họ. Chúng ta cần cố gắng đưa chị ta trở về với thực tại.
- Hừm, hoặc là xa rời nó. - Lars Bjorn nói.
Mọi cú điện thoại đáng lẽ đều được chuyển hướng, nhưng chuông điện thoại trong phòng đội trưởng đội trọng án vẫn réo vang.
“Đừng để cho bất kỳ ai gọi tôi, ngoại trừ nữ hoàng hoặc hoàng tử Henrik”, Marcus đã nói với thư ký của mình như thế. Như vậy có lẽ người gọi là vợ ông.
- Tôi nghe. - Lars Bjorn nói vào ống nghe, và Marcus tự dưng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
- Là giám đốc Sở cảnh sát. - Lars thì thào, tay bịt chặt ống nghe. Anh ta đưa điện thoại cho sếp rồi nhón gót bước ra khỏi phòng.
- Marcus, - giám đốc Sở nói với chất giọng không lẫn vào đâu được của bà, - tôi gọi để báo với anh là bộ trưởng Bộ Tư pháp và các ủy ban đã làm việc rất nhanh. Do vậy, khoản ngân sách bổ sung đã được phê duyệt.
- Thật mừng khi được nghe điều này. - Marcus đáp. Ông cố hình dung trong đầu cách chia khoản tiền đó.
- Vâng, anh đã biết quy trình rồi đấy. Hôm nay Piv Vestergard và ủy ban Tư pháp của đảng Tổ quốc sẽ gặp bộ trưởng Bộ Tư pháp, do vậy từ giờ mọi thứ sẽ bắt đầu vận hành, chỉ huy lực lượng cảnh sát quốc gia vừa yêu cầu kiểm tra đôn đốc việc thành lập đơn vị mới.
- À vâng, tôi nghĩ chúng tôi đã làm xong rồi. - Marcus đáp với một cái nhăn mặt khi nghĩ tới Carl.
- Tốt. Tôi sẽ báo cáo lại. Vậy các anh sẽ bắt tay vào vụ nào trước tiên? Câu hỏi đó đã dìm tâm trạng của Marcus xuống tận đáy.
Carl vừa mới chuẩn bị ra về. Đồng hồ treo tường chỉ 4 giờ 36 phút, nhưng đồng hồ sinh học bên trong anh đưa ra một giờ giấc muộn hơn nhiều. Do vậy, anh vô cùng thất vọng khi Marcus Jacobsen gọi điện thông báo ông ta sắp xuống gặp anh:
- Tôi cần được nghe anh báo cáo công việc.
Carl ngán ngẩm nhìn cái bảng ghim trống trơn và dãy tách cà phê đã sử dụng nằm trên cái bàn họp nhỏ của mình.
- Ông cho tôi hai mươi phút. Chúng tôi đang dở việc.
Anh đặt điện thoại xuống và phùng má. Sau đó anh chầm chậm thở ra, đứng dậy và băng qua hành lang tới phòng của Assad.
Trên cái bàn nhỏ xíu của Assad có hai tấm ảnh đóng khung chụp một nhóm đông người. Trên bức tường phía sau bàn có treo một tấm áp phích với dòng chữ Ả Rập và hình ảnh một tòa nhà tráng lệ mà Carl chưa thể nhớ tên. Treo trên cái móc ở sau cánh cửa là một tạp dề màu nâu có kiểu dáng từ thời người ta còn đi ghệt. Assad sắp xếp dụng cụ vệ sinh thành hàng dọc theo tường: một cái xô, giẻ lau sàn, máy hút bụi, và một lô chai lọ hóa chất tẩy rửa. Trên giá sách là vài đôi găng cao su và một chiếc đài bán dẫn nhỏ. Nó phát ra những âm thanh khọt khẹt khiến người ta có cảm giác như đang ở trong một ngôi chợ Trung Đông. Bên cạnh chiếc đài là một cuốn sổ, vài tờ giấy, một cây bút chì, một cuốn kinh Koran và một số tạp chí bằng tiếng Ả Rập. Trải bên dưới sàn nhà phía trước giá sách là một tấm thảm cầu nguyện đa sắc, đủ lớn để Assad quỳ gối. Mọi thứ tạo nên một khung cảnh thật nên thơ.
- Assad. - Carl lên tiếng. - Chúng ta có việc gấp đây. Đội trưởng đội trọng án sẽ xuống dưới này sau hai mươi phút nữa, nên chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng. Khi ông ta xuất hiện, tôi sẽ rất cảm kích nếu anh đi lau sàn nhà ở phía cuối hành lang. Như vậy là anh phải làm thêm giờ một chút, nhưng tôi hi vọng anh không thấy phiền.
- Phải nói là tôi rất ấn tượng đấy. - Marcus Jacobsen vừa nói vừa gật gù nhìn tấm bảng ghim bằng đôi mắt mệt mỏi. - Anh đã tổ chức chỗ này rất gọn ghẽ. Anh đã trở lại bình thường rồi đấy à?
- Trở lại bình thường? À vâng… tôi chỉ làm những gì có thể. Nhưng ông nên hiểu là tôi sẽ cần thêm thời gian để tăng tốc trở lại.
- Nếu cần trò chuyện với chuyên gia tư vấn khủng hoảng, anh cứ báo cho tôi biết. Anh không nên xem nhẹ những hậu quả của sự việc mà anh đã trải qua.
- Tôi không nghĩ việc đó là cần thiết.
- Tốt thôi, Carl. Nhưng nếu cần thì anh cứ nói ra nhé. - Marcus quay người, nhìn về phía bức tường cuối phòng. - Tôi thấy anh đã treo ti vi lên. - Ông vừa nói vừa quan sát chiếc ti vi màn hình phẳng bốn mươi inch đang phát sóng chương trình thời sự của Kênh 2.
- Vâng, chúng tôi phải cập nhật tình hình thế giới. - Carl vừa nói vừa nghĩ đến Assad. Anh ta chỉ mất có năm phút để lắp đặt tất cả. Rõ ràng đó là một trong những việc mà anh ta rất giỏi.
- Nhân tiện, nghe nói nhân chứng trong vụ án công viên Valby đã tìm cách tự tử. - Carl nói tiếp.
- Cái gì? Lạy Chúa, làm thế nào nó đã kịp rò rỉ vậy? - Marcus thốt lên, vẻ mặt càng tỏ ra mệt mỏi hơn bao giờ hết.
Carl nhún vai. Với mười năm lãnh đạo đội trọng án, hẳn ông ta thừa biết luật chơi.
- Tôi đã chia các vụ án thành ba loại. - Anh chỉ vào ba chồng hồ sơ. - Đây là những vụ án lớn, có tính chất phức tạp. Tôi phải mất nhiều ngày để đọc hết tài liệu. Chuyện này sẽ mất nhiều thời gian đấy, Marcus.
Đội trưởng đội trọng án rời mắt khỏi màn hình ti vi.
- Anh cứ làm việc theo nhịp độ của mình, Carl à. Miễn là lâu lâu anh trình ra kết quả. Nếu cần ai trên gác hỗ trợ, anh cứ cho tôi biết. - Ông cười gượng. - Thế anh định sẽ bắt tay vào vụ nào?
- À, tôi đang xem xét vài vụ. Nhưng trường hợp của Merete Lynggaard có lẽ sẽ là vụ đầu tiên. Gương mặt của Marcus sáng lên.
- Phải rồi, đó là một vụ rất kỳ lạ. Cái cách mà cô ta biến mất đột ngột trên chuyến phà Rodby- Puttgarden. Và không hề có nhân chứng nào trông thấy.
- Có hàng loạt chi tiết kỳ lạ trong vụ này. - Carl vừa nói vừa nặn óc cố nhớ ra dù chỉ một.
- Tôi còn nhớ em trai của Merete đã bị cáo buộc đẩy chị mình qua mạn tàu, nhưng sau đó cáo buộc đã được bãi bỏ. Đó có phải là hướng mà anh sẽ tiến hành điều tra không?
- Có thể lắm. Tôi không biết hiện giờ cậu ta đang ở đâu, nên trước hết tôi phải lần ra cậu ta cái đã.
Nhưng trong đầu tôi cũng đang nghĩ tới một số hướng điều tra khác.
- Tôi còn nhớ trong hồ sơ có đề cập đến việc cậu ta được đưa vào một viện an dưỡng ở phía bắc đảo Zealand. - Marcus cho biết.
- Phải rồi. Nhưng có thể cậu ta không còn ở đó nữa. - Carl cố tỏ ra trầm ngâm.
Quay về văn phòng của ông đi, thưa ngài đội trưởng, anh thầm nghĩ. Hỏi gì mà lắm thế, trong khi mình mới đọc hồ sơ đúng năm phút.
- Cậu ta đang ở một nơi được gọi là Egely. Tại thị trấn Frederikssund. - Một giọng nói vang lên từ ngưỡng cửa, nơi Assad đang đứng tựa vào cây lau nhà. Nhìn anh ta như một người ngoài hành tinh, với nụ cười trắng bóc, đôi găng tay màu xanh và cái tạp dề nâu dài đến tận mắt cá chân.
Đội trưởng đội trọng án trố mắt nhìn con người kỳ dị đứng trên ngưỡng cửa.
- Hafez el-Assad. - Anh chàng chìa một bàn tay đi găng cao su màu xanh ra.
- Marcus Jacobsen. - Ông đội trưởng đáp và bắt tay Assad. Sau đó ông liếc nhìn Carl thắc mắc.
- Đây là trợ lý mới của tôi. Assad đã nghe tôi nói về vụ này. - Carl vừa nói vừa liếc Assad, nhưng anh ta lờ đi.
- Tôi hiểu rồi. - Marcus đáp.
- Vâng ạ, phó thanh tra Merck của tôi đã làm việc rất vất vả. Tôi chỉ phụ giúp một vài thứ, những khi có thể. - Assad cười toét miệng. - Điều tôi không hiểu được là tại sao thi thể Merete Lynggaard chưa bao giờ được tìm thấy dưới biển. Ở Syria quê hương tôi, có hàng đống cá mập sẵn sàng xơi tái các xác chết. Nhưng ở đây, vùng biển quanh Đan Mạch không có nhiều cá mập, các thi thể đáng lẽ phải trôi dạt vào đâu đó. Xác người chết đuối sẽ trương lên như quả bóng do khí sinh ra từ quá trình phân hủy bên trong.
Đội trưởng đội trọng án cố mỉm cười.
- Ồ, là thế này. Vùng biển quanh Đan Mạch rất sâu và rộng. Việc không tìm thấy người chết đuối cũng không phải là hiếm. Thật ra, đã có nhiều trường hợp người ta ngã xuống biển từ những con tàu chở khách. Và thường thì thi thể của họ không bao giờ được tìm thấy.
- Assad. - Carl lên tiếng, mắt nhìn đồng hồ đeo tay. - Anh có thể về được rồi. Hẹn gặp anh ngày mai.
Assad gật đầu rồi nhấc cái xô dưới sàn lên. Sau vài tiếng loạt soạt ở bên kia hành lang, anh xuất hiện trở lại trên ngưỡng cửa và chào từ biệt họ.
- Tay này có vẻ quái đây. - Marcus nhận xét khi tiếng chân của Assad đã tắt hẳn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT