Độ phủ sóng của truyền thông thật ghê gớm. Thay cho những kết quả thảm họa, cuộc điều tra và giải quyết vụ Lynggaard mang lại một thành công vang dội trên truyền thông. Piv Vestergård của đảng
Tố quốc cực kỳ hài lòng và vui sướng do là người khởi xướng việc thành lập Đơn vị Q đồng thời bà ta cũng tranh thủ cơ hội để hạ thấp tất cả những ai không cùng quan điểm chính trị với mình.
Đó chỉ là một trong những lý do khiến cho Carl không thể chịu đựng thêm nữa.
Ba lần tới bệnh viện để gắp đạn hoa cải khỏi chân, một buổi tư vấn với Mona Ibsen mà anh chủ động hủy bỏ. Đó gần như là tất cả những gì anh có thể chịu nổi.
Giờ đây, họ lại quay về chỗ của mình dưới hầm. Hai túi nhựa nhỏ được treo trên tấm bảng thông báo, bên trong đựng đầy đạn hoa cải. Hai mươi lăm viên trong người Carl, và mười hai trong người Assad. Trong ngăn kéo bàn giấy là một con dao gấp có lưỡi dài mười xen-ti-mét. Sau một thời gian nữa, tất cả sẽ bị tống vào sọt rác.
Carl và Assad tự chăm lo cho nhau. Carl cho phép người trợ lý của mình đi về theo ý muốn, còn Assad thì tạo ra một bầu không khí vô lo hơn nữa trong tầng hầm. Sau ba tuần lễ bão hòa cà phê, thuốc lá và thứ âm nhạc eo éo như mèo kêu của Assad, Carl rốt cuộc cũng sờ đến chồng hồ sơ nằm ở góc bàn và bắt đầu lật xem chúng.
Với những thứ trong đó, họ tha hồ bận rộn.
- Hôm nay anh có đi tới công viên Fælled không vậy? - Assad hỏi từ trên ngưỡng cửa. Carl ngước lên nhìn với bộ mặt hờ hững.
- Anh biết rồi. Ngày 1 tháng Năm. Mọi người túa ra đường, chè chén, nhảy nhót và làm đủ trò. Tôi nói thế có đúng không, sếp?
Carl gật đầu.
- Có lẽ để sau, Assad. Anh cứ đi trước nếu anh muốn.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay. Đúng mười hai giờ trưa. Hồi trước, việc nghỉ nửa ngày là quyền con người ở hầu hết mọi nơi.
Nhưng Assad lắc đầu.
- Nó không phải dành cho tôi, sếp à. Có quá nhiều người tôi không muốn gặp. Carl gật đầu. Tùy anh thôi.
- Ngày mai chúng ta sẽ xem xét chồng hồ sơ này. - Anh vỗ vỗ vào đống tài liệu. - Nhất trí không, Assad? Anh chàng trợ lý mỉm cười hết cỡ, đến nỗi miếng băng nơi thái dương gần như rơi ra.
- Nghe hay đấy, sếp!
Đúng lúc đó điện thoại bàn đổ chuông. Là Lis với yêu cầu thường lệ. Ông đội trưởng muốn gặp anh trên gác.
Carl mở ngăn kéo dưới cùng và rút ra một bìa lá hồ sơ mỏng dính bằng nhựa. Anh cảm thấy lần này mình sẽ cần đến nó.
- Mọi chuyện thế nào rồi, Carl?
Đây đã là lần thứ ba trong một tuần Marcus Jacobsen có dịp hỏi câu hỏi đó. Carl nhún vai.
- Bây giờ anh đang làm vụ nào?
Anh lại nhún vai.
Jacobsen bỏ kính lão và đặt nó xuống đống giấy tờ lộn xộn trước mặt mình.
- Hôm nay bên công tố đã chấp nhận thương lượng đưa ra bởi luật sư đại diện cho Ulla Jensen và con trai bà ta.
- Vậy à?
- Tám năm cho bà mẹ và ba năm cho thằng con. Carl gật đầu. Đúng như mong đợi.
- Ulla Jensen nhiều khả năng sẽ kết thúc đời mình trong viện tâm thần.
Một lần nữa Carl gật đầu. Chắc chắn thằng con trai bà ta sẽ sớm được đưa vào cùng chỗ đó. Thằng bé đáng thương sẽ không thể sống sót toàn vẹn sau khoảng thời gian ngồi tù.
Jacobsen cụp mắt.
- Có tin tức gì của Merete Lynggaard không? Carl lắc đầu.
- Họ vẫn giữ cô ấy trong tình trạng hôn mê, nhưng vẫn còn một chút hi vọng. Có vẻ như não bộ của
Merete đã bị tổn thương không hồi phục do các cục máu đông.
Marcus gật đầu.
- Anh và nhóm chuyên gia về lặn ở Căn cứ Hải quân Holmen đã làm mọi điều có thể, Carl. Ông ném cho Carl một tờ báo. Dykking. Bọn họ không biết đánh vần à?
- Đây là một tờ tạp chí của Na Uy dành cho dân lặn biển. Anh xem trang bốn đi.
Carl mở tờ báo và liếc nhìn các hình ảnh. Một tấm ảnh cũ của Merete Lynggaard. Một tấm ảnh chụp cái thiết bị mà họ đã nối vào cửa chốt gió để nhóm cứu hộ có thể đưa cô từ xà lim của mình vào trong buồng áp suất di động. Bên dưới các hình ảnh là một bài báo ngắn về vai trò của người cứu hộ và những trang bị của buồng áp suất di động. Họ giải thích cách ghép nối, sự hoạt động của buồng áp suất di động, cũng như việc áp suất ban đầu trong buồng phải tăng nhẹ, một phần là để dừng hiện tượng chảy máu ở hai cổ tay của cô gái. Bài báo được minh họa với bản sơ đồ tòa nhà và một bản vẽ thiết diện của buồng Dräger Duocom với người cứu hộ bên trong đang sơ cứu cho nạn nhân. Đăng kèm bài báo còn có ảnh chụp các bác sĩ đang đứng phía ngoài phòng áp suất đồ sộ của bệnh viện quốc gia và trung sĩ Mikael Overgaard, người đi theo chăm sóc cho bệnh nhân - người bị tổn thương nặng nề do bệnh khí ép - trong buồng áp suất. Hình ảnh cuối cùng hơi vỡ nét chụp cảnh Carl và Assad trên đường đi tới xe cứu thương. Bài báo có đoạn:
“Những nỗ lực hợp tác tuyệt vời giữa chuyên gia lặn biển của hải quân và một đơn vị cảnh sát mới được thành lập đã giải quyết thành công vụ mất tích gây tranh cãi nhiều nhất trong nhiều thập kỷ qua tại Đan Mạch”.
- Nhờ bài báo này, sở cảnh sát Oslo đã liên hệ với chúng ta. - Marcus nở nụ cười quyến rũ nhất. - Họ muốn biết thêm về công việc của anh, Carl à. Vào mùa thu, họ sẽ cử một phái đoàn tới Đan Mạch, và tôi muốn anh gặp họ.
Carl cảm thấy hai khóe miệng của mình trễ xuống.
- Tôi không có thời gian cho chuyện ấy. - Anh phản đối. Thà chết còn hơn bị một đám người Na Uy làm quẩn chân. - Ông nên nhớ là trong Đơn vị Q chỉ có mỗi hai người chúng tôi. À mà ông đã nói ngân sách của chúng tôi chính xác là bao nhiêu nhỉ?
Marcus khéo léo né tránh câu hỏi.
- Vì anh đã bình phục và quay lại làm việc, tôi nghĩ đã đến lúc anh ký cái này, Carl. - Ông đưa cho anh tờ đơn đăng ký khóa học quản lý ngớ ngẩn đó.
Carl không buồn cầm nó lên.
- Tôi sẽ không đi học.
- Nhưng anh phải đi. Tại sao anh không muốn học, hả Carl?
Dám cá là ông cũng đang thèm hút một điếu như tôi, Carl nghĩ thầm.
- Có cả đống lý do. Ông thử nghĩ đến cải cách phúc lợi xã hội mà xem. Chẳng bao lâu nữa độ tuổi nghỉ hưu sẽ là trên dưới bảy mươi, tùy theo cấp bậc. Và tôi không muốn trở thành một ông cớm già hom hem, càng không muốn làm một chân cạo giấy. Tôi không muốn có nhiều cấp dưới. Tôi không muốn đem làm bài tập và đi thi. Tôi quá già cho chuyện đó. Tôi không muốn một danh thiếp mới, và cũng chẳng muốn được thăng cấp. Vậy đó.
Jacobsen tỏ vẻ mệt mỏi.
- Trong những cái anh đề cập, phần lớn sẽ không xảy ra. Chúng chỉ là suy đoán mà thôi, Carl. Nhưng nếu anh muốn lãnh đạo Đơn vị Q anh phải đi học.
Anh lắc đầu.
- Không đâu, Marcus. Không sách vở học hành gì nữa. Tôi không thể. Giúp thằng con riêng của vợ tôi làm bài tập ở nhà cũng đủ tệ rồi. Mà dù gì thì nó cũng sẽ thi trượt. Tôi tuyên bố từ giờ trở đi, lãnh đạo của Đơn vị Q là một phó chánh thanh tra. Phải, tôi vẫn dùng cấp bậc cũ. Chấm hết.
Carl giơ bìa hồ sơ bằng nhựa lên.
- Ông có nhìn thấy cái này không, Marcus? - Anh vừa nói tiếp vừa lôi tờ giấy trong đó ra. - Đây là ngân sách hoạt động của Đơn vị Q theo như sự phê duyệt của Quốc hội.
Một tiếng thở dài nặng nề vang lên từ phía bên kia bàn.
Carl chỉ tay vào dòng chữ cuối cùng. Năm triệu krone mỗi năm.
- Theo tính toán của tôi, có một sự chênh lệch hơn bốn triệu giữa con số này và chi phí thực sự của Đơn vị Q. Ông có cho rằng đây là một việc hợp lẽ không?
Marcus day trán.
- Ý anh là sao, Carl? - Ông hỏi lại, giọng bực bội thấy rõ.
- Ông muốn tôi quên đi con số này. Còn tôi thì muốn ông quên yêu cầu đi học lớp quản lý. Mặt Marcus biến sắc.
- Anh đang dọa tôi đấy hả, Carl? - Ông nói với giọng cố giữ bình tĩnh. - Chúng ta không dùng cái thủ đoạn đó ở đây.
- Chính xác. - Carl đáp.
Anh lôi một cái bật lửa từ trong túi ra và châm lửa đốt tờ giấy. Lần lượt từng con số bị ngọn lửa nuốt dần.
Anh bỏ tàn tro xuống một tờ rơi quảng cáo bàn ghế văn phòng. Rồi anh đưa chiếc bật lửa cho Marcus.
Khi Carl quay xuống tầng hầm, anh thấy Assad đang quỳ trên thảm cầu nguyện. Anh bèn viết một lời nhắn để lại trên sàn nhà ngay phía ngoài cửa: “Hẹn mai gặp lại”.
Trên đường đi tới Hornbæk, Carl cứ nghĩ mãi xem phải nói gì với Hardy về vụ Amager. Vấn đề là anh có nên nói bất cứ điều gì hay không. Trong vài tuần lễ vừa qua, Hardy không được khỏe. Sự bài tiết nước bọt của anh giảm sút, và anh gặp khó khăn trong việc nói chuyện. Họ bảo đó không phải là vấn đề mãn tính, nhưng sự trầm cảm của Hardy thì ngược lại.
Thế nên họ đã chuyển anh sang một phòng tốt hơn. Anh nằm nghiêng và có thể nhìn được một phần dòng tàu thuyền chui qua cây cầu vượt biển Oresund ở phía chân trời.
Một năm về trước, hai người từng ngồi trong một nhà hàng ở công viên giải trí Bakken, ăn hai phần thịt nướng tổ bố kèm nước sốt rau mùi tây trong khi Carl càm ràm về Vigga. Giờ thì anh ngồi đây, trên mép gường của Hardy, và không thể cho phép mình càm ràm về bất cứ điều gì.
- Cảnh sát ở Sorø đã buộc phải thả tự do cho gã mặc áo ca rô, Hardy ạ. - Anh nói thẳng vào vấn đề.
- Ai cơ? - Hardy hỏi lại với giọng khàn khàn, không buồn nhúc nhích cái đầu.
- Hắn có chứng cứ ngoại phạm. Nhưng mọi người đều tin hắn chính là hung thủ. Kẻ đã bắn cậu, tôi và Anker, rồi gây thêm án mạng tại Sorø ấy. Nhưng họ vẫn phải để hắn đi. Tôi rất tiếc phải cho cậu biết chuyện này.
- Tôi đếch quan tâm. - Hardy bật ho rồi hắng giọng trong khi Carl đi vòng qua bên kia giường và nhúng ướt một chiếc khăn dưới vòi nước. - Nếu họ bắt hắn thì tôi được gì chứ? - Hardy nói đến sùi cả bọt mép.
- Chúng ta sẽ bắt hắn và những tên thủ phạm khác, Hardy. - Carl vừa đáp vừa lấy khăn lau miệng và cằm cho người đồng nghiệp. - Tôi có thể quả quyết với cậu là tôi sẽ tham gia điều tra, sớm thôi. Những thằng khốn đó sẽ không thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được. Không đời nào.
- Chúc vui. - Hardy nói, rồi nuốt ực, như thể chuẩn bị nói thêm gì khác. Rồi anh nói tiếp. - Vợ của Anker hôm qua đã đến đây. Không hay đâu, Carl.
Carl còn nhớ sự cay đắng trên khuôn mặt của Elisabeth Høyer. Anh đã không nói chuyện với cô từ sau cái chết của Anker. Cô thậm chí không nói nửa lời với anh tại đám tang. Từ giây phút được nghe thông báo
về cái chết của chồng mình, cô đã hướng tất cả sự trách móc vào Carl.
- Cô ấy có nói gì về tôi không?
Hardy không đáp. Anh chỉ nằm đó một lúc, chậm rãi chớp mắt. Như thể những con tàu ngoài khơi đã đưa anh đi rất xa.
- Vậy là anh vẫn không chịu giúp tôi chết, hả Carl? - Cuối cùng Hardy hỏi. Carl vuốt má người bạn.
- Giá mà tôi có thể. Nhưng tôi không thể, Hardy à.
- Vậy thì anh phải giúp tôi về nhà. Anh có hứa với tôi chuyện đó không? Tôi không muốn ở đây thêm nữa.
- Ý của vợ cậu thế nào, Hardy?
- Cô ấy còn chưa biết. Tôi chỉ vừa mới quyết định như vậy.
Carl hình dung khuôn mặt của Minna Henningsen trong đầu. Cô và Hardy gặp nhau khi cả hai còn rất trẻ. Giờ thì con trai lớn của họ đã dọn ra ở riêng, và Minna trông vẫn còn trẻ. Ở hoàn cảnh hiện tại, có lẽ cô đã có quá đủ việc để bận tâm.
- Hôm nay anh đi nói chuyện với cô ấy nhé, Carl. Đó sẽ là một sự giúp đỡ to lớn đối với tôi đấy. Carl nhìn những con tàu ngoài khơi.
Hiện thực cuộc sống có lẽ sẽ làm Hardy phải hối tiếc về yêu cầu của mình.
Chỉ sau vài giây, Carl đã nhận ra anh đoán đúng.
Minna Henningsen ra mở cửa, cho thấy một nhóm phụ nữ tươi cười vui vẻ. Đó là một cảnh tượng không ăn khớp lắm với hi vọng của Hardy. Sáu phụ nữ mặc trang phục sặc sỡ và đội những cái mũ nực cười đang bàn nhau kế hoạch ăn chơi trong ngày.
- Lễ 1 tháng Năm mà anh. Đây là điều các cô gái trong câu lạc bộ của em luôn làm ngày hôm nay. Anh không nhớ sao?
Carl gật đầu chào vài người trong số họ khi Minna dẫn anh vào bếp.
Anh không mất nhiều thời gian để giải thích tình hình với cô, và chỉ mười phút sau anh đã lại ở ngoài đường. Cô đã cầm tay anh và cho anh biết mọi việc với cô khó khăn nhường nào, và cô nhớ cuộc sống ngày trước của mình ra sao. Sau đó, cô tựa đầu vào vai anh và khóc một chút trong lúc cố gắng giải thích tại sao cô không đủ sức chăm sóc Hardy.
Sau khi lau khô nước mắt, cô nở nụ cười rụt rè và hỏi xem anh có muốn đến ăn tối với cô một hôm nào đó hay không. Cô cần nói chuyện với một người nào đó, cô nói, nhưng hàm ý của cô đã quá rõ ràng và trực diện.
Đứng trên đại lộ Strand, anh lắng nghe những tiếng ồn ào từ công viên Fælled vọng tới. Những hoạt động hội hè ở đó đang diễn ra tấp nập. Người Đan Mạch rốt cuộc cũng đã tỉnh dậy rồi chăng?
Anh nghĩ đến việc đi công viên một lúc, uống ít bia để hồi tưởng lại những ngày tươi đẹp, nhưng rồi anh đổi ý và ngồi vào trong xe.
Nếu mình không quá để ý nữ chuyên gia tâm lý dở hơi Mona Ibsen, và nếu Minna không cưới anh bạn đang nằm liệt giường Hardy, chắc mình sẽ nhận lời cô ta, anh tự nhủ. Điện thoại di động của anh đổ chuông.
Người gọi là Assad, và anh có vẻ rất hào hứng.
- Này, này, anh nói từ từ thôi, Assad. Anh vẫn đang ở cơ quan à? Nói lại tôi nghe xem nào. Anh đang nói gì nhỉ?
- Họ vừa mới gọi cho đội trưởng đội trọng án từ bệnh viện quốc gia. Lis vừa mới báo cho tôi biết. Merete Lynggaard đã tỉnh.
Carl bừng tỉnh.
- Khi nào?
- Sáng nay. Tôi nghĩ là anh muốn biết chuyện này.
Carl cảm ơn Assad rồi cúp máy. Anh nhìn hàng cây đầy sức sống với những tán lá xanh tươi trên đầu. Lẽ
ra anh phải rất vui, nhưng không. Merete có thể sẽ phải sống thực vật trong suốt phần đời còn lại của mình. Trên đời này chẳng có gì là đơn giản cả. Ngay đến mùa xuân cũng không kéo dài, đó là điều đáng buồn nhất khi trải nghiệm lại nó mỗi năm. Không lâu nữa ngày sẽ lại ngắn đi, anh nghĩ thầm và cảm thấy ghét chính mình vì những suy nghĩ bi quan.
Một lần nữa anh nhìn công viên Fælled và tòa nhà màu xám đồ sộ của bệnh viện Quốc gia phía đằng xa. Thế rồi lần thứ hai trong ngày, anh bật đồng hồ tính giờ đậu xe rồi đi về hướng công viên và bệnh viện.
“Tái khởi động Đan Mạch” là câu khẩu hiệu ngày 1 tháng Năm của năm nay. Mọi người đang ngồi trên cỏ
uống bia trong khi một màn hình lớn phát diễn văn từ biệt của Jytte Andersen vang đến tận trụ sở hội Tam điểm.
Một việc rất hữu ích.
Hồi Carl và đám bạn còn trẻ, họ từng ngồi đây trong chiếc áo thun cộc tay, bộ dạng nom như những con cào cào. Ngày nay số người béo phì đã tăng gấp hai chục lần. Những kẻ ra đây biểu tình là đám dân đen tự mãn. Chính phủ cho họ thứ thuốc phiện của họ: thuốc lá rẻ, bia rượu rẻ và những thứ vớ vẩn khác. Nếu những con người ngồi trên cỏ kia có không đồng tình với chính phủ thì cũng chỉ là tình hình tạm thời. Tuổi thọ trung bình của họ đang giảm nhanh, và chẳng mấy chốc sẽ chẳng còn ai để mà bực dọc vì phải xem những người khỏe mạnh hơn mình tập thể thao trên truyền hình.
Phải, tình hình đang được kiểm soát rất tốt.
Một đám nhà báo đã có mặt tại hành lang.
Khi trông thấy Carl bước ra từ thang máy, họ vội chen nhau đặt câu hỏi với anh.
- Carl Mørck! - Một phóng viên đứng hàng đầu hét lên. - Bác sĩ nói thế nào về tình trạng tổn thương não của Merete Lynggaard ạ? Anh có biết không ạ?
- Thanh tra có từng đến thăm Merete Lynggaard trước đó chưa ạ? - Một người khác hỏi.
- Này Mørck! Anh nghĩ gì về việc mình đã làm? Tự hào chứ?
Carl quay về phía giọng người vừa hỏi và nhìn thẳng vào đôi mắt lợn đỏ quạch của Pelle Hyttested, trong khi những phóng viên khác nhìn anh ta với đôi mắt mang hình viên đạn, như thể anh ta không đáng được gọi là nhà báo.
Bọn họ không sai.
Carl trả lời vài câu hỏi rồi tập trung sự chú ý vào cảm giác tức ngực đang tệ đi của mình. Không ai hỏi vì sao anh đến đây. Bản thân anh cũng không biết vì sao.
Có lẽ anh đã trông đợi được gặp một nhóm khách khứa đông hơn, nhưng ngoài bà y tá trưởng ở Egely đang ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh Uffe, anh không thấy có người nào khác. Merete Lynggaard là chủ đề nóng đối với truyền thông, nhưng dưới góc độ y học thì cô cũng chỉ là một bệnh nhân. Đầu tiên là hai tuần lễ chăm sóc đặc biệt bởi các bác sĩ chuyên về bệnh khí ép trong phòng áp suất, tiếp nối bởi một tuần lễ tại trung tâm chấn thương. Sau đó cô được chăm sóc đặc biệt tại khoa phẫu thuật thần kinh, và giờ thì cô đang ở trong khu nội trú của khoa thần kinh. Việc đánh thức cô khỏi cơn hôn mê là một thử nghiệm, theo lời của y tá trưởng khoa khi Carl hỏi. Bà thừa nhận rằng mình biết anh đã tìm thấy Merete Lynggaard. Nếu là một người khác thì bà đã đuổi thẳng cổ anh.
Carl chậm rãi tiến đến chỗ hai người đang ngồi uống nước từ những cái ly nhựa. Uffe cầm bằng cả hai tay.
Anh gật đầu chào bà y tá ở Egely mà không chờ đợi được hồi đáp, nhưng bà đã đứng dậy bắt tay anh. Bà tỏ ra xúc động, nhưng không nói gì mà chỉ ngồi xuống ghế trở lại và nhìn về phía cửa phòng bệnh nhân, bàn tay đặt trên cánh tay của Uffe.
Rõ ràng trong phòng đang rất nhộn nhịp. Các bác sĩ ra vào liên tục và gật đầu chào họ. Một tiếng sau, một y tá hỏi xem họ có muốn dùng cà phê hay không.
Carl không có gì phải vội. Bữa tiệc thịt nướng của Morten dù sao cũng vẫn như mọi lần.
Anh nhấp một ngụm cà phê và quan sát gương mặt nhìn nghiêng của Uffe. Cậu ngồi im lặng, mắt nhìn cái cửa. Thỉnh thoảng một y tá đi ngang qua chắn mất tầm quan sát của cậu, nhưng sau đó cậu lại nhìn cái cửa. Cậu không rời mắt khỏi nó một giây phút nào.
Carl bắt gặp ánh mắt của bà y tá ở Egely và chỉ vào Uffe, mấp máy môi hỏi bà về tình hình của cậu. Bà mỉm cười đáp lại và lắc đầu khe khẽ, có lẽ muốn đáp là không tệ nhưng cũng chẳng tốt.
Cà phê phải mất vài phút mới phát huy hiệu quả, và khi Carl quay về từ buồng vệ sinh, những chiếc ghế trong hành lang đã không còn người ngồi.
Anh đi tới chỗ cửa phòng bệnh nhân và nhè nhẹ mở nó ra.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Uffe đang đứng ở cuối giường với bàn tay của bà y tá ở Egely đặt trên vai, trong khi một y tá của bệnh viện ghi chép lại các thông số trên màn hình thiết bị giám sát.
Merete Lynggaard gần như vô hình khi cô nằm đó với tấm vải giường kéo lên tận cằm và đầu quấn băng trắng toát.
Cô có vẻ bình thản. Đôi môi cô hé mở, mi mắt cô hấp háy. Những chỗ tụ máu trên mặt cô rõ ràng đang nhạt dần, nhưng ấn tượng chung vẫn khá đáng ngại. Đối với một người từng khỏe mạnh và đầy sức sống, giờ đây cô nom thật mong manh và dễ tổn thương. Da cô trắng nhợt và mỏng như tờ giấy, mắt cô trũng sâu.
- Cứ lại gần hơn đi, không sao đâu. - Cô y tá nói sau khi gài bút vào túi áo ngực. - Tôi sẽ đánh thức cô ấy một lần nữa, nhưng có thể cô ấy sẽ không phản ứng. Không phải chỉ vì tổn thương não và khoảng thời gian hôn mê, mà còn nhiều yếu tố khác. Thị lực cả hai mắt vẫn còn rất kém, cục máu đông đã làm liệt một số chỗ và làm tổn thương não. Nhưng tình hình hiện tại không đến nỗi vô vọng. Chúng tôi tin rằng một ngày nào đó cô ấy sẽ đi lại được, câu hỏi lớn là cô ấy có thể giao tiếp được tới mức nào. Các cục máu đông đã biến mất, nhưng cô ấy vẫn chưa nói. Khả năng lớn là chứng mất ngôn ngữ đã làm cô ấy không nói được. Tôi nghĩ đây là thứ mà tất cả chúng ta cần phải chuẩn bị để đón nhận. - Cô y tá gật đầu. - Chúng ta không biết cô ấy đang nghĩ gì trong đầu, nhưng chúng ta không nên đánh mất hi vọng.
Cô y tá tiến đến bên bệnh nhân và chỉnh lại tốc độ nhỏ giọt của một trong nhiều chai dịch truyền treo phía trên giường.
- Được rồi. Tôi nghĩ một lát nữa cô ấy sẽ tỉnh lại. Nếu cần gì thì mọi người cứ kéo sợi dây này nhé. Nói đoạn cô rời phòng trên đôi guốc khua cồm cộp để đến với bệnh nhân kế tiếp.
Ba người họ im lặng đứng nhìn Merete. Khuôn mặt của Uffe hoàn toàn không có biểu hiện gì. Ánh mắt của bà y tá ở Egely đầy sự thương cảm. Có lẽ sẽ tốt hơn cho mọi người nếu Carl không tham gia vào chuyện này.
Một phút trôi qua, và Merete từ từ mở mắt, khó chịu thấy rõ vì ánh sáng bên ngoài. Mặc dù tròng trắng của mắt cô chằng chịt các tia máu màu nâu đỏ, việc chứng kiến cô tỉnh dậy cũng đủ làm Carl nghẹt thở. Cô chớp mắt vài lần như thể cố tập trung nhưng không thành công. Rồi cô nhắm mắt lại.
- Nào, Uffe. - Bà y tá nói. - Sao cậu không ngồi với chị cậu một lúc đi?
Dường như Uffe đã hiểu, vì cậu đi lấy một cái ghế và đặt nó bên cạnh giường. Khi cậu ngồi xuống, khuôn mặt hai chị em gần nhau đến nỗi hơi thở của Merete làm lay động những sợi tóc của Uffe.
Sau khi ngồi nhìn chị gái một lát, Uffe vén một góc chăn để làm lộ ra cánh tay của cô. Cậu nắm lấy bàn tay Merete và ngồi đó, ánh mắt chậm rãi di chuyển trên khuôn mặt cô.
Carl bước tới vài bước và đứng bên cạnh bà y tá ở cuối giường.
Đó là một cảnh tượng thật xúc động: Uffe im lặng cầm tay chị gái và áp khuôn mặt mình vào má cô. Lúc này trông cậu như một chú cún con đi lạc sau bao nỗ lực cuối cùng cũng trở về với sự ấm áp và an toàn của các anh chị em cùng lứa.
Thế rồi, Uffe dịch khuôn mặt ra xa một chút, nhìn Merete đăm đăm trước khi chạm môi lên má chị mình và hôn cô.
Carl trông thấy cơ thể của Merete khẽ run lên dưới lớp vải và nhịp tim của cô tăng lên một chút trên màn hình của máy theo dõi. Anh liếc nhìn thiết bị bên cạnh. Phải, mạch của cô có tăng lên chút ít. Rồi cô buột thở dài một tiếng và mở mắt ra. Lần này thì khuôn mặt của Uffe đã che chắn ánh sáng bên ngoài, và điều đầu tiên mà cô nhìn thấy là đứa em trai đang mỉm cười với mình.
Carl mở to mắt quan sát khi nét mặt của Merete càng lúc càng trở nên tỉnh táo hơn. Đôi môi cô hé mở, run run. Nhưng giữa hai chị em có một sự căng thẳng khiến họ không thể giao tiếp với nhau. Điều này trở nên rõ ràng khi gương mặt Uffe sa sầm, như thể cậu đang nín thở. Rồi cậu bắt đầu đung đưa người tới lui và rên ư ử trong họng. Cậu há miệng, tỏ ra bối rối và căng thẳng. Cậu nhắm mắt lại và buông bàn tay chị ra để
đưa tay lên cổ mình.
Không một lời nào phát ra, nhưng rõ ràng chúng đang thành hình trong đầu cậu.
Sau đó Uffe thở hắt ra và ngả người ra sau trên chiếc ghế, thất bại trong việc muốn làm. Nhưng rồi âm thanh trong cổ họng cậu lại cất lên, rõ ràng hơn.
- Mmmmmmmmm. - Cậu nhọc nhằn hít thở sau nỗ lực phát âm. - Mmmmmee.
Lúc này Merete nhìn Uffe chăm chú. Rõ ràng cô biết người đang ngồi trước mặt mình là ai. Những giọt lệ dâng lên trong đôi mắt cô.
Carl nín thở. Bà y tá bên cạnh anh đưa tay lên bịt miệng.
- Mmmmeerete. - Cuối cùng Uffe cũng nói thành công sau một nỗ lực lớn lao.
Ngay chính cậu cũng bị sốc trước âm thanh đó. Cậu thở dốc, miệng trễ xuống, trong lúc người phụ nữ đứng cạnh Carl bắt đầu nấc lên và tựa vào vai anh.
Rồi Uffe lại cầm lấy tay Merete.
Cậu siết nó thật mạnh và hôn lên đó. Toàn thân cậu run lên như thể vừa mới chui ra khỏi một hố băng.
Đột nhiên Merete ngật đầu ra sau, mắt mở to, cơ thể căng cứng. Những ngón tay của bàn tay còn lại co quắp như bị chuột rút. Ngay cả Uffe cũng nhận ra sự đổi khác nơi chị mình rất đáng ngại, còn bà y tá thì lập tức giật dây chuông để gọi giúp đỡ.
Một tiếng rên trầm, u uất bật ra từ đôi môi của Merete, sau đó cơ thể cô thả lỏng trở lại. Đôi mắt cô vẫn mở. Chúng đang nhìn Uffe. Lại một âm thanh trầm đục phát ra từ cô, như thể cô đang phà hơi vào một ô kính cửa sổ. Giờ thì cô mỉm cười. Cô gần như thích thú với âm thanh mà mình tạo ra.
Phía sau lưng họ, cửa phòng bật mở và cô y tá lao vào cùng với một bác sĩ trẻ, khuôn mặt đầy lo lắng. Họ dừng lại trước giường của Merete khi thấy cô thư thái nắm bàn tay của cậu em trai. Hai người liếc nhanh các thiết bị theo dõi sinh hiệu, nhưng không thấy gì đáng báo động, nên họ quay sang phía bà y tá ở Egely. Họ sắp sửa đặt câu hỏi thì một âm thanh khác lại bật ra từ miệng Merete.
Uffe kề tai vào môi chị gái, nhưng mọi người trong phòng đều có thể nghe thấy.