Tiêu Diễn giẫm lên những ánh nắng nhỏ rơi toán loạn trên đất, bước vào văn phòng.

“Thầy tìm em ạ?”

Mái tóc đen nhánh, vầng trán thẳng, đường nét gương mặt lộ ra vẻ cứng cỏi, kiên định, đáy mắt lại có phần hờ hững, dửng dưng. Tay áo xắn đến khuỷu tay tăng thêm chút hoạt bát đồng thời cũng để lộ làn da nhợt nhạt… Trong cậu con trai này tưởng chừng tồn tại hai thái cực vốn không thể dung hòa nhưng lại xuất hiện trên cùng một người: Trong nét hòa nhã có lạnh lùng, trong vẻ nghiêm túc, chính trực có sự bất cận nhân tình (1).

Tính tình quái dị, hành vi không hợp thường tình.

Người con trai thanh tú, sáng sủa như thế so với đám cà lơ cà phất, ủ rũ cúi đầu trong phòng đúng là một trời một vực. Cậu ta giống như cơn gió mát giữa ngày hè, nhẹ nhàng, khoan khoái.

Lúc đi qua người Lâm Sơ Tuệ ánh mắt câu ta hơi dừng lại trên người cô, ánh nhìn ấy tựa như bông tuyết rơi vào lòng bàn tay, nhanh chóng tan ra không còn chút dấu vết.

Trong lòng Lâm Sơ Tuệ dâng lên mấy phần quái lạ.

Nhìn học trò cưng Tiêu Diễn đi tới khuôn mặt đang nhăn nhó của thầy Tần lập tức giãn ra, phấn khởi, vui vẻ, lấp lánh xuân quanh: “Tiêu Diễn trò ngồi đi.”

Đám học trò đang đứng chịu phạt thấy thế lập tức mắt to nhìn mắt nhỏ, trơ mắt nhìn Tiêu Diễn cực kỳ tự nhiên, thoải mái ngồi xuống trước bàn làm việc của thầy Tần, thầy giáo còn tự tay rót một chén nước sôi mát lạnh cho cậu ta.

“Mặc dù trò không phải học sinh lớp thầy, nhưng lần thi kiểm tra chất lượng đầu năm học này, thành tích của trò quả thực vô cùng xuất sắc.”

"Như trò đã biết, sau khi khai giảng, lớp 12 sẽ phân lớp một lần nữa, lớp chọn trọng điểm sẽ chia thành lớp A và lớp B, thầy phụ trách lớp B."

“Mặc dù thầy mới chuyển đến trường năm ngoái, nhưng thầy cũng đã là chủ nhiệm hơn 10 lứa lớp 12 hồi còn ở trường Trung học phổ thông Quốc Trọng. Vì vậy xét về kinh nghiệm, thầy cảm thấy so với thầy Từ ban A thầy nhỉnh và phong phú hơn. Lúc chia lớp, nếu như trò đồng ý, lớp B… đương nhiên vô cùng hoan nghênh trò.”

Xem như mọi người đã thấy rõ, lão Tần ân cần như vậy chẳng qua là muốn thọc gậy bánh xe, đào tường nhà người khác.

Đúng là không phúc hậu mà.

Thầy Từ lớp A mặc dù còn ít tuổi, nhưng lại là một người đàn ông tuổi trẻ tài cao, rất được học sinh yêu quý và lãnh đạo nhà trường coi trọng.

Không ngờ thầy Tần có tuổi rồi mà vẫn ganh đua như thế, công khai cướp học sinh lớp người ta, thủ đoạn còn không kiêng nể gì.

Thấy Tiêu Diễn điềm nhiên như không, thầy Tần càng gấp gáp, tiếp tục dụ dỗ: “Mặc dù thành tích lớp B thấp hơn lớp A một chút, nhưng học sinh lớp B lại hoạt bát, nhiệt tình, tinh thần đoàn kết cao! Không khí lớp so với lớp A dễ chịu hơn nhiều. Thầy tin trò sang lớp thầy, có thể cảm nhận được tình cảm gia đình ấm áp tương thân tương ái.”

Mấy tên bạn đứng bên cạnh Sơ Tuệ bắt đầu hùng hục cười khả ố --- đệm thêm vào---

“ Đúng đúng đúng, come on baby, đến để cảm nhận sự ấm áp từ gia đình ban B nào.”

“Con yêu, rời xa vòng tay cha là bão tố.”

“Lại đây để ba ba thương con.”

“Ông nội cũng thương con nhất.”



Lão Tần cầm ly nước trên tay tạt về hướng bọn họ, đám học nam sinh chạy té khói, nhưng trên mặt vẫn toe toét nụ cười bất lương như muốn thể hiện rằng lớp B là một tổ sài lang hổ báo, có gan cứ đến thử cảm nhận thử xem.

Thầy Tần tức đến độ ngón tay cũng run lên, giận không nén được mắng to: “Chờ chia lớp xong, việc đầu tiên tôi làm là chỉnh đốn lại các anh, các chị, đuổi thẳng mấy người xuống lớp phổ thông! Mấy viên cứt chuột, làm hư cả một nồi cháo!! Lớp phổ thông tùy ý mấy anh chị ầm ĩ, náo loạn, đừng ảnh hưởng đến chất lượng lớp nâng cao của tôi, mau cút đi cho khuất mắt tôi.”

Nói xong, lập tức đem lũ học sinh cá biệt vẫn đang hố hố cười đùa ra khỏi văn phòng.

Đám học sinh sau khi được “trả tự do” như chim sổ lồng, nhanh chóng giải tán kéo nhau đến sân bóng rổ.

“Đi thôi, Sơ Ca, làm vài ván giãn cơ.”

Lâm Sơ Tuệ hơi chần chờ, nghiêng đầu nhìn vào văn phòng.

Thầy Tần vẫn đang ra sức đào “chân tường” lớp khác.

Tiêu Diễn vẫn một bộ dáng thong dong, quy củ đáp lại, đúng lúc này ánh mắt vừa vặn lơ đễnh nhìn về phía Lâm Sơ Tuệ.

Bốn mắt chạm nhau, trong lạ lẫm có quen thuộc.

Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy đuôi mắt cậu bạn kia nhẹ giương lên.

Lâm Sơ Tuệ vội vàng rời mắt, chạy theo đám anh em bạn bè đi đến sân vận động.



Từ khi ba Lâm qua đời, thành tích học tập của Lâm Sơ Tuệ rớt hạng thảm hại, cũng may mảng thể dục của cô không tệ, là một trong những học sinh xuất sắc trong đội thể thao của trường. Mỗi ngày đều lăn lê ngoài sân luyện tập chơi bóng, điền kinh.

Chỉ khi đổ mồ hôi trên sân bóng, cô mới thoáng cảm thấy khoảng trống vô hạn trong lòng mình được lấp lại, không còn nỗi cô đơn, ân hận dài dằng dặc giày xéo từng phút giây.

Trong đội thể thao quy tụ một đám nam sinh nông nổi, bồng bột, cơ bắp đỡ chân tay, hứng lên là trốn học, đánh nhau. Lâm Sơ Tuệ bị một đám đàn anh, đàn em ngốc nghếch quấn lấy, càng ngày càng trở nên bất trị, ngang bướng.



Đối với những học sinh mục tiêu lên lớp bằng các cuộc thi thể chất như họ lớp phổ thông hay lớp chọn đều không quan trọng. Chỉ cần bọn họ không chểnh mảng luyện tập, không yêu đương mà chậm trễ rèn luyện vậy là được, còn lại thành tích văn hóa chẳng cần quá xuất sắc.

Lâm Sơ Tuệ không có hứng thú đá bóng, ôm quả bóng rổ ngồi bên sân, nhìn ánh sáng mặt trời nhảy nhót nô đùa trên lan can tầng học liệu của lớp 12.

Tâm tình buồn bực, nặng nề.

Cô thật sự không muốn đuổi khỏi lớp chọn B, xuống lớp phổ thông.

Hay là… đi tìm thầy Tần thỏa hiệp thử?

Nếu như thầy chủ nhiệm vẫn quyết tâm đuổi cô đi, thì cầu tình cũng vô dụng, mà hành động thương lượng lại chẳng khác nào vất hết mặt mũi của cô đi.

Tuổi tác học sinh, lòng tự trọng lại cao hơn trời, cô không muốn bị đám anh em trong lớp 12 vì việc này ở sau lưng điên cuồng trào phúng.

Lâm Sơ Tuệ nằm trên mặt đất, chán nản cảm thán: “Phiền chết được.”

Không muốn đi còn bởi vì nguyên nhân khác.

Năm lớp 10, điểm thi vào trường của cô xếp top 10 toàn trường, được phân thẳng vào lớp chọn B. Ba cô cực kỳ cao hứng, đến mức nửa đêm vẫn lai cô đi vòng quanh hồ hóng mát, vừa đi vừa nghêu ngao hát, còn không ngừng lặp đi lặp lại câu: “Bé Ngoan nhà chúng ta thật là giỏi! Không hổ là con ba, thừa hưởng trọn vẹn bộ Gen thông minh của ba.”

Dù con gái đã lớn ông vẫn luôn gọi cô là bé ngoan, còn vô cùng tự hào tuyệt bố: “Bé Ngoan nhà chúng ta đúng là cô bé thông minh nhất quả đất.”

Về sau để thưởng cho cô, ba giấu mẹ, bỏ hẳn một tháng tiền lương, lén lút đưa cô đi mua một bộ tai nghe Bluetooth đắt đỏ của Iphone.

Lâm Sơ Tuệ tựa vào cột bóng rổ, nhắm chặt hai mắt, bên tai vang đến giai điệu du dương, êm ái, như đang tâm tình ---

“Xe đạp bon bon chạy, còn con ôm lấy cha. Chẳng muốn rời xa chỉ muốn ôm cha thật chặt. Thế giới rộng lớn mà cũng thật hoang vu.”

(Đây là lời bài hát "Xe đạp" của Eason Trần Dịch Tấn, bài hát vốn không chỉ là về tình cha con, theo cảm nhận của mình khi nghe thì có nhiều sự tiếc nuối và ân hận của người con về sự hy sinh thầm lặng và yêu thương con của cha dù luôn giấu sau vẻ nghiêm khắc.)

Gió thổi qua, đôi mắt truyền đến cảm giác chua xót.

Hai năm. Mẹ cô đã bước ra khỏi nỗi đau quá lớn khi phải để tang chồng đương lúc xuân thì. Bà cũng bắt đầu đặt quá khứ xuống lần nữa cân nhắc về vấn đề hôn nhân, cũng như bắt đầu xây dựng lại sự nghiệp của mình. Ông nội, bà nội bước qua nỗi đau mất con, cũng đã an nhàn vào viện dưỡng lão, còn gia nhập một số câu lạc bộ nghệ thuật, bắt đầu một cuộc sống mới.

Những điều đó thật sự rất tốt.

Nhưng…

Cho dù toàn bộ mọi người chọn quên đi, cho dù những người thân chọn buông xuống, chỉ có cô vẫn ôm ấp hình bóng ấy, khư khư giữ chấp niệm, cứng đầu níu giữ góc áo mơ hồ của ba nhất quyết không buông tay. Con đường đời của Lâm Sơ Tuệ từ ngày đó đã triệt để sai đường, càng ngày cô gái nhỏ bé ngoan ngoãn, vâng lời ngày đó càng lạc lối, trở thành một người mà con mà ba không mong muốn nhìn thấy nhất. Nhưng tất cả những điều cô đang làm trong tuyệt vọng, chẳng qua chỉ muốn ông trở về, tức giận giáo huấn cô, thậm chí đánh cô một trận.

2 năm, những vết thương dần lành, ai cũng có cuộc sống mới của riêng mình, cất đi nỗi đau, quên đi mất mát, còn cô, vĩnh viễn vẫn đứng ở đó, ngày ba Lâm qua đời. Lâm Sơ Tuệ vĩnh viễn không chấp nhận được người đàn ông cô yêu kính, nhất đời đã vĩnh viễn rời đi.

......

Đúng lúc này, người anh em tốt nhất của Lâm Sơ Tuệ - Lục Trì vội vàng đi tới sân thể dục, ngồi xuống bên cạnh cô thô bạo gỡ tai nghe của cô xuống, hùng hùng hổ hổ nói:

“Anh đây chạy hùng hục như thằng điên đến thẳng đây đó.”

Lâm Sơ Tuệ miễn cường liếc cậu bạn một cái: “Ra cổng trường, đi thẳng 2 cây số, bệnh viện tâm thần Nam thành luôn chào đón bạn.”

Lục Trì không tiếp trêu chọc của cô, nói: “Thôi má. Bà khai thật đi. Bà quật đổ thằng cha Tiêu Diễn lúc nào thế?”

“Quật? Ai? Ai quật cơ? Quật ai?”

“Tiếu Diễn ấy!” Lục Trì thần bí nói: “Bà biết vừa rồi ở văn phòng thằng đấy nói gì không?!”

“Nói gì?”

“Không phải Lão Tần lén lút định đào chân tường nhà ông Từ sao.” Ánh mắt Lục Trì ý vị thâm trường nhìn con bạn thân nói: “Kết quả bà có đoán được cậu ta nói như thế nào không.”

“Nếu còn úp úp mở mở thì ông biến đi. Anh đây ứ có hứng thú.”

Lục Trì dùng sức nắm bả vai Lâm Sơ Tuệ, hưng phấn nói: “Học thần nói, tên đó đồng ý đến lớp B với điều kiện tiên quyết là Sơ Tuệ, bà phải ở lại.”

Lâm Sơ Tuệ: “?”

“Bà có thể tưởng tượng được biểu tình của lão Tần lúc ấy không!?!”

Lâm Sơ Tuệ: “Muốn nhai đầu tôi.”

“Chuẩn má!” Lục Trì khoa tay múa chân sinh động như thật: "Gương mặt của lão ta kiểu… trầm ccmn cảm luôn! Nhăn nhúm y hệt con em tôi mỗi lần đến tháng.”

Lâm Sơ Tuệ: “....”



“Vị thiên thần hộ mệnh mới xuất hiện này của bà… chậc chậc, dù IQ vô cực, thông minh đến biến thái, nhưng mà cũng chẳng phải thứ lương thiện, tốt bụng gì đâu.”

Lục Trì ngồi cạnh Lâm Sơ Tuệ, thở dài cảm thán: “Lớp 11 có em gái hoa khôi xinh như tiên nữ, là kiểu ngoan ngoãn, thông minh. Mặt đẹp dáng mlem ấy. Giọng nói còn vô cùng ngọt ngào. Đầu tuần này người ta thổ lộ với thằng đó. Hai người vừa hàn huyên được vài câu… kết quả… Haizzz khiến mỹ nhân như hoa như ngọc khóc 2 tuần lễ, khóc muốn rớt mẹ Lens luôn.”

Lâm Sơ Tuệ cắt ngang: “Cậu ta tên gì?”

“Tiêu Diễn.”

“Tiêu Viêm, thuốc à?”

(*) 肖衍 /Xiao yan/ Tiêu Diễn và 消炎 /Xiao yan/ Tiêu Viêm phát âm gần giống nhau chỉ khác thanh điệu của chữ /Xiao/

“Quản tên cậu ta làm chi má.” Lục Trì vỗ vỗ bả vai Lâm Sơ Tuệ, nghiêm trang mà nói: “Bà có thể thu phục được học thần yêu quái đó. Ông đây bái phục! Không hổ bạn Lục Trì này!”

Lâm Sơ Tuệ cầm quả bóng trên đất lên muốn đập cậu ta, Lục Trì vươn tay đỡ được, vui tươi hớn hở nói: “Móa! Sơ Ca!! Đúng là trâu bò!”

Cô mặc kệ cậu ta, lập tức xoay người trở về khu học liệu

......

Tiêu Diễn cầm ly ra khỏi phòng học đi tới máy lọc nước ở hành lang.

Tại cầu thang cuối hành lang, Lâm Sơ Tuệ ôm bóng rổ, chậm rì rì đi lên, vừa vặn oan gia ngõ hẹp đụng độ.

Cậu ta cầm chén nước trong tay, tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra làn da trắng nõn, có chút nhợt nhạt.

Lâm Sơ Tuệ nhướng mày, tháo tai nghe Bluetooth xuống, cất vào trong túi, như thể cố ý tới tìm cậu ta.

Tiếu Diễn thấy cô có chuyện muốn nói, cũng tháo tai nghe trên tai xuống.

Dây tai nghe vắt ở trên vai, cần cổ thon dài tinh tế, chiếc áo phông trắng đơn bạc, khắc họa rõ ràng hình dáng xương quai xanh cân đối, đẹp mắt.

Lâm Sơ Tuệ nhìn cậu ta chằm chằm một lúc lâu, sau đó ma xui quỷ khiến dời tầm mắt đi.

Mẹ nó, sao tự nhiên lại có chút ngượng ngùng.

Khó trách ngay cả hoa khôi cũng phải lòng cậu ta, đôi mắt sâu hun hút của tên này, cứ như có ma chú!

Lâm Sơ Tuệ hắng giọng, hỏi: “Bạn học, cậu bị sao à?”

Đuôi mắt cậu con trai đối diện hơi giương lên, con ngươi trong suốt thanh lạnh: “Cái gì?”

“Vì sao lại nói với lão Tần... mấy câu vô bổ kia.”

“Nói gì?”

"Nói... Cái gì mà cậu chuyển tới lớp B, điều kiện là tôi phải ở lại.

Ma xui quỷ khiến, Lâm Sơ Tuệ lại có chút xấu hổ.

Tiếu Diễn cầm ly nước tới gần, chậm rãi cúi đầu, xích lại gần cô, nhỏ giọng nói: “ Tôi nói lời này khi nào?”

Thanh âm của cậu ta rất trong trẻo, lại có chút từ tính, âm cuối hơi cao lên, nghe vô cùng êm tai.

Lâm Sơ Tuệ đột nhiên mở to hai mắt, gò má nóng lên: “HẢ? CẬU KHÔNG NÓI?”

Thằng cha Lục Trì này. Bạn bè cái nịt! Dám lừa cô!

Móa nó! Cô còn tưởng thật bô bô chạy đến hỏi thẳng người ta nữa chứ!

Mất mặt chết mất.

Giờ nghĩ lại, cô và tên học thần này chẳng quen chẳng biết, nói cậu ta thầm thích cô, móa nó, chó tin. Thích thì cũng phải có lý do chứ? Vì cái gì được? Chẳng lẽ vì cô thi được 9 điểm toán? Lâm Sơ Tuệ cảm thấy thế diện hoàn toàn bị vứt xuống đất, đang định xoay người bỏ chạy.

“À.” Đột nhiên cậu thiếu niên phía sau lên tiếng gọi cô lại. .

Lâm Sơ Tuệ quay đầu: “Gì?”

“Nghe nói cậu thi toán được 9 điểm.”

“Đúng vậy, thì sao?”

Tiêu Diễn rót thêm nước, đi về phía Lâm Sơ Tuệ, giọng nói đè thấp xuống, mang theo vài phần khiêu khích ——

“Không sợ ba cậu... Đánh chết à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play