Editor: Đào Tử
___________________________
Dứt lời, đám người biểu lộ khác nhau.
Hướng Thụy Quân và Tuân Minh Viễn đều là vẻ mặt chấn kinh không tin nổi, những người khác và cẩu cẩu thì nghi hoặc nhìn về phía hai người, ánh mắt lưu chuyển giữa bọn họ và con dị thú tai thú kia.
Hai người họ và tên dị thú tai thú này quen biết?
Quan hệ còn rất thân thiết?
Sao có thể không thân thiết nha.
Đây là một gương mặt bọn họ quen thuộc tận xương.
Nó thuộc về nguyên thành viên tiểu đội lục soát vật tư "Sói Xám" Hồ Ly, bạn chí thân của Tuân Minh Viễn, chiến hữu cùng một lớp nhập ngũ.
Hướng Thụy Quân càng không cần phải nói.
Tận thế năm năm kiếp trước, cô đi theo tiểu đội người sống sót "Sói Xám" kề vai chiến đấu bốn năm có thừa.
Trừ "Hôi Lang" Tuân Minh Viễn, quân sư "Hồ Ly" là đồng đội thứ hai thực tình chân thành tiếp nhận cô, sẽ còn âm thầm nhiệt tình dạy bảo cô rất nhiều thủ đoạn sinh tồn tại tận thế.
Ở trước mặt người ngoài, hắn là lão hồ ly lạnh lùng kiệm lời lại tàn nhẫn gian trá, không cô phụ danh hiệu của hắn, nhưng ở trước mặt thành viên tiểu đội, Hồ Ly thật ra là một mama vấn đề, ưa nói dông dài, có chút bệnh thích sạch sẽ lại là chiến hữu hiền lành đáng tin.
Trong lòng Hướng Thụy Quân, Hồ Ly vẫn luôn là điển hình anh cả nhà bên đáng tin cậy nhất.
Hắn sẽ không mất hút cảm giác tồn tại, nhưng kiểu gì cũng ngay tại thời điểm mọi người cần nhất đứng ra.
Hướng Thụy Quân coi kiếp này vận mệnh thay đổi lớn, bọn Hồ Ly không cần giống kiếp trước lang thang tại tận thế, bọn họ chắc hẳn sẽ sống tốt thôi...
"Vì sao anh lại ở đây?"
Cô thất thố.
Phản ứng của cô so với chiến hữu kiêm bạn từ nhỏ nhiều năm của Hồ Ly là Tuân Minh Viễn còn muốn lộ liễu hơn.
Nếu là thường ngày, Hướng Thụy Quân khác thường chắc chắn sẽ dẫn tới Tuân Minh Viễn hoài nghi.
Nhưng lúc này Tuân Minh Viễn sớm không để ý nổi Hướng Thụy Quân.
"Anh biết nó?"
Đường hầm tàu điện ngầm tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón, lực chú ý của Bùi Diệp đặt trên khối xương chân trái kia, căn bản không nhìn kỹ hình dạng dị thú tai thú.
Lúc này cẩn thận nhìn kỹ... mmm... Gương mặt này hình như khá quen mắt.
Nhớ mang máng cảm giác đã gặp ở đâu.
Lo lắng đến bí mật trùng sinh của Hướng Thụy Quân, Bùi Diệp không đem lửa dẫn trên người cô, chỉ hỏi Tuân Minh Viễn.
Nhìn một cái, cô trầm mặc.
Thanh niên thân cao hơn một mét chín, thân thể khỏe khoắn, tướng mạo cương nghị gần như muốn bật khóc.
"Cậu ấy là chiến hữu của tôi 'Hồ Ly' —— Sài Phương."
Đề cập cái danh hiệu "Hồ Ly" này, Bùi Diệp lập tức nhớ tới ngày thứ hai tận thế bộc phát tại siêu thị Wal-Mart gặp tiểu đội người sống sót "Sói Xám", thanh niên chiến sĩ ban sơ giao thiệp với bọn họ chính là Hồ Ly. Kia là thanh niên thân hình gầy gò, khuôn mặt mang một cỗ phong độ trí thức.
"Đồng đội của anh là người, nhưng nó không phải."
"Có lẽ chỉ là khuôn mặt lớn lên trùng hợp thôi."
Bùi Diệp từng gặp người thanh niên gọi Hồ Ly kia.
"Trên đời này thiếu gì mặt giống nhau?"
Tuy Bùi Diệp và Hồ Ly chỉ gặp mặt một lần, nhưng cô nhớ rõ, thanh niên danh hiệu Hồ Ly và dị thú tai thú không phải hoàn toàn tương tự.
Thanh niên Hồ Ly tướng mạo hơi gầy yếu, khí chất hòa nhã sạch sẽ, nhưng dị thú tai thú trước mắt thiên âm nhu, ngũ quan hình dáng tinh xảo hơn, khí chất càng không cần nói —— Cuồng dã, u ám, răng sắc treo nước bọt, không kịp chờ đợi muốn xé nát bọn họ.
Bùi Diệp phỏng đoán hai người Hướng Thụy Quân và Hồ Ly có bao nhiêu quen thuộc, mặt dữ tợn thành dạng này cũng có thể nhận ra.
Ba người bởi vì tình tiết này nói hơn hai câu, nhưng địch nhân sẽ không giống Boss phản diện trong phim truyền hình cho bọn họ thời gian nói thoải mái.
Khi Hướng Thụy Quân và Tuân Minh Viễn trăm miệng một lời hô lên câu "Sao lại là cậu" kia, dị thú tai thú có khả năng là người quen biết cũ hai chân bỗng nhiên đạp phát lực, như một cơn gió nâu xẹt qua không trung, dùng thế công mãnh liệt nhất tập kích đám lưu manh trộm cướp bảo bối này.
Ba chó Thanh Long trước tiên phát động dị năng, triệu hồi ra áo giáp bao trùm yếu hại quanh thân, nghênh kích địch nhân.
Năng lực cảm nhận của dị thú cực mạnh, ba chó Thanh Long mơ hồ biết mình không phải đối thủ dị thú tai thú, nhưng chúng nó không có lựa chọn nào khác.
Chính như đại đội trưởng đội cảnh khuyển thời khắc treo bên miệng.
Ngõ hẹp gặp nhau dũng giả thắng.
Hán tử chân chính gặp địch nhân sẽ không chùng nửa bước!
Cẩu cẩu đội cảnh khuyển khác thì lấy hình thức tổ đội nhỏ nghênh chiến địch nhân, phối hợp đánh đặc sắc.
Nhưng số lượng địch nhân mặc dù không nhiều, thực lực lại cực kì mạnh, đoàn chiến đánh dù hay, không cách nào phá phòng ngự địch nhân cũng bó tay.
Không lâu, chiến đấu kịch liệt đem kiến trúc quanh thân phá hủy một tòa rồi một tòa, đội cảnh khuyển tổng thể ở hạ phong tuyệt đối.
Duy nhất đáng mừng là hiện tại bọn nó ở mặt đất mà không phải đường hầm tàu điện ngầm, không gian chiến đấu đầy đủ rộng lớn.
Công kích của bọn nó không cách nào tạo thành thương hại trí mạng đối với địch nhân, nhưng địch nhân cũng không bắt được một cọng lông bọn nó.
Dù sao cũng là cảnh khuyển bước ra từ thể chế, cẩu cẩu đội cảnh khuyển đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, cộng thêm bọn chúng còn có đội trưởng đội cảnh khuyển trầm mê « Tam Quốc Diễn Nghĩa », cả ngày bla bla chiến thuật bên tai cảnh khuyển... Dưới mưa dầm thấm đất, những cẩu cẩu này, bất luận là đơn binh tác chiến hay phối hợp đoàn đội đều cực kì xuất sắc.
Nói đơn giản, bọn nó dựa vào trí thông minh và chiến thuật trêu đùa đối thủ.
Đối thủ của bọn nó đùng đùng thả đại chiêu, lực lượng tuy lớn, công kích rất hung ác điên cuồng, nhưng đánh không trúng mục tiêu dùng cái chim gì?
Nhóm cẩu cẩu đội cảnh khuyển không hoàn toàn một mình tác chiến, Liễu Diệp Tiên là đại vú bà siêu cấp, nơi nào bọn nó không chiếu cố đến, đồng đội Tề Thiên Thạc sẽ dùng dị năng hệ phong yểm hộ một hai. Nhìn chung, mặc dù bọn nó là một phương bị áp chế, nhưng trông chật vật chính là địch nhân.
Song phương giao phong tầm mười giây, đã qua mười mấy hiệp.
Hướng Thụy Quân xoạt một tiếng đao ra, hướng về phía Tuân Minh Viễn hô.
"Thất thần làm gì? Tốt nhất nó đừng nên là 'Hồ Ly', nếu như là Hồ Ly, anh cũng nên cho hắn phần thể diện sau cùng?"
Thế nào là thể diện?
Tất nhiên là để chiến hữu chết có một chút tôn nghiêm thể diện.
Thời điểm Hướng Thụy Quân gặp tiểu đội "Sói Xám", tiểu đội có hơn hai mươi người.
Mấy năm trôi qua, nguyên chiến hữu không đủ một phần ba.
Bọn chiến hữu ước định —— Bất luận là ai, một khi bị Zombie bắt được, thời điểm Zombie hóa không cách nào nghịch chuyển, mà bản thân không thể tự sát thì phiền đồng đội giúp một tay.
Lấy thân phận một người chết đi, mà không phải lấy thân phận một con Zombie ——
Đây cũng là thể diện, tôn nghiêm.
Hai mắt Tuân Minh Viễn khiếp sợ nhìn cô.
Cánh môi còn chưa mở ra, đã thấy Hướng Thụy Quân như một ngọn gió xông ra ngoài.
Hai tay cầm đao, song hệ lôi hỏa bọc lấy lưỡi trường đao đánh úp về nơi yếu hại sau lưng địch nhân.
Thế đánh lén hung hãn này không chút bất ngờ bị chặn lại.
Bùi Diệp chậc một tiếng.
Cô thật sự càng ngày càng thích Hướng Thụy Quân.
"Tuân Minh Viễn, anh không xuất thủ, tôi bắt được chính là của tôi."
Tuân Minh Viễn hạ quyết tâm, ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy sau lưng Bùi Diệp có địch nhân đánh lén.
Hắn còn chưa mở miệng nhắc nhở cẩn thận, Bùi Diệp cũng không quay đầu vung trường côn trong tay chiếu mặt đánh, đem dị thú quân địch đánh bay ngược về sau.
Sự thật chứng minh, Tuân Minh Viễn có xuất thủ hay không, đối thủ của dị thú tai thú cũng sẽ là Bùi Diệp.
Không riêng hắn ——
Thân là quán quân thi đấu tranh bá đường hầm tàu điện ngầm, dị thú tai thú căn bản không phải mấy người bọn hắn có thể rung chuyển.
Qua mấy chiêu, dị thú tai thú chơi đến mệt mỏi, thi triển dị năng đem toàn bộ địch nhân vây công nó văng ra, một đôi mắt đỏ tươi rơi trên người Bùi Diệp.
Cặp mắt tràn ngập cừu hận tựa như đang hỏi.
Là mày trộm đi?
_______________________
Đào: Đọc ở đây khác gì web lậu? Có phúc lợi nà. Mở phần bình luận chương này để thấy bất ngờ nhe >_< Nếu ổn sẽ làm phần kế, không thì nghỉ