Editor: Đào Tử
_____________________________
"Cái gì không ổn?"
Thời điểm Liễu Diệp Tiên bị "Bùi Diệp" kéo đi còn ngơ ngác.
Hướng Thụy Quân lại trước tiên rút đao ra, một bộ tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Người khác nghe được động tĩnh cũng kéo căng thần kinh nhìn về phía cô, nhóm cẩu cẩu đội cảnh khuyển dựng lỗ tai lên, con dơi A Sửu chít chít không ngừng.
"Nó kêu cái gì?"
Thanh Long ngưng trọng nói: "A Sửu nói xảy ra chuyện."
Cho nên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Đám người Hướng Thụy Quân còn chưa kịp co cẳng chạy mấy bước, mặt đất một trận rung lắc kịch liệt.
Đám người chưa hiểu rõ cái gì gọi là "Địa động sơn dao", đỉnh mái vòm đường hầm tàu điện ngầm rì rào rơi đá vụn xuống, hai bên mặt tường xuất hiện từng vết rách rộng vài centimet. Chấn cảm ngày càng mãnh liệt, đám người Hướng Thụy Quân thậm chí có loại ảo giáo các cô sẽ táng thân ở đây.
Trong hỗn loạn, một con người giấy nhỏ nhanh như chớp trở lại đại bộ đội.
Bùi Diệp bản người giấy nhỏ offline, Bùi Diệp bản Tiểu Tú một lần nữa online.
Cô vừa thích ứng rồi nâng tầm mắt, mặt đất lay động cũng đình chỉ rung động.
Đám người cũng không dám phớt lờ.
Tuân Minh Viễn thi triển dị năng hòa tan kim loại quanh mình, rồi đem kim loại lỏng tạo thành đòn khung chống đỡ, phòng ngừa mái vòm đường hầm tàu điện ngầm sụp đổ.
Bọn Thanh Long và Tề Thiên Thạc cũng thi triển dị năng hệ phong hất đá vụn khả năng nện vào đám người đi, thanh lý ra không gian tương đối an toàn.
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Đám người ăn ý ứng đối nguy cơ, lúc này mới có thời gian truy nguyên.
Bùi Diệp sắc mặt trắng bệch nói: "Vừa rồi không biết làm sao nữa, toàn bộ dị thú bên trong đường hầm tàu điện ngầm nổi khùng."
Toàn bộ nổi khùng ư?
Động tĩnh vừa rồi là dị thú cuồng bạo làm?
Tai nạn phát sinh quá đột ngột, đám người không có chuẩn bị một phương án khẩn cấp.
Hướng Thụy Quân quyết định thật nhanh.
"Các cậu đi trước, tôi sẽ đoạn hậu."
Liễu Diệp Tiên không chút nghĩ ngợi mở miệng ngăn cản.
"Em đoạn hậu cái gì? Thực lực một mình em sao có thể kéo chân những dị thú kia? Đoạn hậu không có chút giá trị nào!"
Cô coi là Hướng Thụy Quân muốn lưu lại cho đám người tranh thủ thời gian.
Nếu không phải tràng cảnh không đúng, cô cũng muốn bất cần dáng vẻ đâm chọc Hướng Thụy Quân một trận, để cô em ngốc này thanh tỉnh một chút!
Hướng Thụy Quân ngữ tốc nói thật nhanh: "Tôi nói muốn kéo chân những dị thú kia hồi nào? Tôi sẽ lưu lại hủy đường hầm tàu điện ngầm!"
Những dị thú này lợi hại hơn nữa, bị vùi lấp dưới mặt đất gần hai mươi mét, sợ cũng phải táng thân nơi đây.
Đây mới là dự định của Hướng Thụy Quân.
Những dị thú cuồng bạo này rời đường hầm tàu điện ngầm, quỷ mới biết bọn chúng sẽ tạo thành nguy hại bao lớn.
Liễu Diệp Tiên không nghĩ tới tầng này.
"Hủy đường hầm? Đó có khác gì em đoạn hậu cầm chân dị thú?"
Tất cả đều phải chết, khác biệt duy nhất là chết trong miệng dị thú hay bị chôn sống dưới mặt đất.
Bùi Diệp lên tiếng cắt ngang tranh chấp của các cô.
"Mình cảm thấy các cậu tranh chấp cái này không có giá trị."
"Cái gì?"
Bùi Diệp chỉ về đằng trước đường hầm nói: "Bọn chúng có vẻ nhắm chuẩn chúng ta, sóng cừu hận này kéo rất ổn."
Hướng Thụy Quân lo lắng đơn giản là có cá lọt lưới ra ngoài tai họa người.
Nếu toàn bộ dị thú cuồng bạo bị hấp dẫn tới truy sát bọn cô, đoạn hậu hay không đoạn hậu chẳng có nhiều ý nghĩa.
"Móa!"
Dù là chuẩn bị vì đại nghĩa hy sinh Hướng Thụy Quân cũng phát nổ nói tục.
Nắm tay Liễu Diệp Tiên chạy về phương hướng lúc bọn họ đến.
Tuy rằng không biết vì sao dị thú đem cừu hận thả trên người các cô, nhưng loại tình huống này nếu không chạy, tất cả mọi người đều phải táng thân lòng đất.
Đem những dị thú này toàn bộ kéo lên trên mặt đất lại vị plugin vương Bùi Diệp mở hack.
Đường hầm tàu điện ngầm diện tích rộng rãi đến đâu cũng không đủ để cô triệu hoán hư ảnh khiêng ống pháo hủy thiên diệt địa.
Kéo ra ngoài đánh ổn thỏa nhất, vận khí tốt, không ai cần hi sinh.
Chỉ là ——
Hướng Thụy Quân vẫn phát cuồng.
"Tại sao muốn truy bắt chúng ta?"
Vì chạy mau một chút, cẩu cẩu đội cảnh khuyển sung làm thú cưỡi.
Tứ chi chạm đất, mở đủ mã lực phi nước đại, lại thêm Thanh Long phong hệ phụ trợ, chạy cứ như tên bay.
Gió dữ phía trước ập tới, không lâu đập hai má ra một màu đỏ ửng không khỏe mạnh.
Bùi Diệp cũng tỏ vẻ nặng nề và nghi hoặc.
"Mình cũng không biết... Cậu nghĩ có phải chúng biết chúng ta giết quá nhiều đồng loại của bọn nó?"
Có khả năng này sao?
Đương nhiên không có.
Dị thú bên trong tàu điện ngầm hận dị thú khắp thiên hạ không chết sạch, như vậy chỉ còn thừa bản thân chiếm lấy khối bảo bối kia.
Có năng lực khiến tập thể dị thú cuồng bạo, chỉ có khối bảo bối kia.
Những phỏng đoán này con dơi A Sửu nói không nên lời.
Nó còn đang bận dùng hàm cắn chặt lông trên cổ Thanh Long, kẻo mình bị trói gô thành bánh chưng tụt lại phía sau.
Nó chỉ có một cái miệng, bảo mệnh quan trọng.
Giải thích cái gì ——
Sau có cơ hội rồi nói.
Bùi Diệp nói: "Quản nó nhiều như vậy làm gì, trước chạy trốn rồi nói."
Mọi người cũng không có thành thật đào tẩu theo đường cũ.
Bởi vì đường tàu điện ngầm thành phố W coi như bốn phương thông suốt, mỗi trạm điểm đều có mấy cái lối ra, mà khoảng cách giữa mỗi trạm điểm cũng khá ngắn. Bùi Diệp dựa vào trí nhớ tốt, chỉ huy đội cảnh khuyển lách đông lách tây, nửa phút là thấy lối ra trạm điểm gần nhất.
Nửa phút sinh tử đào vong, ngoại trừ Bùi Diệp và người giấy nhỏ, nhịp tim những người khác đều gia tốc đập.
Đội cảnh khuyển nhanh như gió, địch nhân truy sát đại bộ đội các cô cũng không chậm.
Không chỉ chẳng bị bỏ rơi phía sau còn kéo gần lại.
Liễu Diệp Tiên nắm chặt cẩu cẩu đồng thời quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ một chút lập tức bị dọa trái tim thình thịch.
Đường hầm đen như mực toát ra thật nhiều cặp mắt sâu cạn khác biệt lại đỏ ngầu như nhau, mượn đèn chiếu sáng trên nón bảo hộ, cô còn chứng kiến bọn chúng há to miệng, răng nhọn treo nước bọt đục ngầu, lưỡi màu xanh trắng như rắn, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo...
"Đừng nhìn, mau đến lối ra!"
Hướng Thụy Quân luôn luôn là người phụ nữ giàu có tính công kích.
Dù cho trốn chật vật, cô vẫn ngưng tụ công kích liên tiếp, chuyên môn đánh về phía mắt và cổ địch nhân.
Những địch nhân kia né tránh không kịp bị đánh trúng, trọng tâm bất ổn bị cô đánh bay ngược mấy mét.
Chờ chúng nó lảo đảo lăn mấy vòng lại đuổi theo, khoảng cách giữa cả hai đã an toàn.
Từ đường hầm tàu điện ngầm nhảy lên trạm chờ xe, bò lên trên thang lại vượt qua cổng soát vé tự động tàu điện ngầm, nhắm "Lối ra A" một đường phi nước đại.
Những dị thú kia cũng không tụt lại phía sau, khoảng cách đặc biệt suýt sao.
"Vì sao lối ra chỗ này cũng đổ sụp?"
Lối ra trạm tàu điện này cũng giống cái khác, hai bên và ở giữa bị ngoại lực phá hủy, đá lớn đổ sụp ngăn chặn lối ra.
Hướng Thụy Quân không nói hai lời ngưng tụ dị năng đem đá lớn ngăn chặn lối ra nổ tung.
"Lao ra!"
Nhóm cẩu cẩu đội cảnh khuyển không chần chờ chút nào, theo đá vụn rơi xuống lần lượt phóng về nguồn sáng bên ngoài.
Thân hình mạnh mẽ tiếp đất, giảm lực quay người lại, tứ chi bấu chặt mặt đất.
Hơn mười ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm lối ra trạm tàu điện ngầm, há miệng, ngưng tụ dị năng.
Đợi dị thú cuồng bạo đầu tiên từ lối ra trạm tàu đen ngòm xông ra, toàn bộ mục tiêu dị năng nhắm thẳng nó.
Một trận khói lửa qua đi, dị thú lông tóc bị nổ đến đen trọc một khối đứng vững trên hố to.
Dị thú khác cũng lục tục vọt ra, song phương giằng co.
Bên ngoài vẫn là ngày nắng chói chang.
Ánh nắng ấm áp chiếu trên thân mọi người, cũng chiếu rõ ràng bộ dáng những con dị thú này.
Chẳng ai ngờ rằng, Hướng Thụy Quân và Tuân Minh Viễn thế mà trăm miệng một lời hô một câu.
"Sao lại là cậu/anh! ! !"
____________________
Đào: Đoán xem là ai?