Qua mấy tháng, thế cục kinh thành lại xảy ra biến đổi lớn.

Trước Thừa Đức đế xử lý hết những lão nhân đức cao vọng trọng trong cung, sau lại tìm lý do giam lỏng Phúc vương gia và Đức vương gia thẩm vấn ba tháng, lùng hết cả hai vương phủ, cuối cùng cũng tìm được hai di chiếu còn lại.

Vừa đáng sợ vừa buồn cười chính là, trong hai vương phủ cũng có người của tiên đế.

Tìm hiểu nguồn gốc ra mới phát hiện tiên đế có chuẩn bị, đề phòng hai vương gia vô cớ soán vị.

Một lớp lại một lớp, nếu là Thừa Đức đế của trước đó biết được, sợ là cả kinh nói không nên lời. Nhưng sau khi Tô Toàn nói cho ông biết, những người ông gặp được khi còn bé đều là do tiên hoàng an bài, cũng có thể nói kế hoạch hoàn chỉnh như vậy là kế hoạch mười mấy năm của tiên hoàng, cũng không còn giật mình như trước.

Sau lôi ra được một đống người liên quan, chỉ là di chiếu lại chất đầy long án Ngự Thư Phòng.

Nhà tù của Hình bộ, Đại Lý Tử càng đừng nhắc, sớm đã kín hết chỗ.

Nhưng bốn năm trước Thừa Đức đế có thể làm như vậy với Thẩm gia, tẩy rửa triều đình một phen, cũng không có người dám xen vào, chỉ là trong lúc nhất thời thần hồn nát thần tính, ai cũng thấy bất an. Có người nhát gan, quan viên lớn tuổi dứt khoát nhân cơ hội thượng tấu từ quan, sợ liên lụy tới phong ba này.

Cũng là những người ở lại ngây ngốc, trong triều đình lập tức có rất nhiều chỗ trống.

Nếu là ngày thường liền thôi nhưng Thừa Đức đế sắp thoái vị, không thể đem cục diện rối rắm này ném cho Tiêu Giác, mới dứt khoát noi theo tiền triều, mở rộng ân khoa, ai cũng có thể đăng ký.

Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên không có ảnh hưởng gì tới huyện thành của Khương Đào.

Nàng hiện tại một lòng một dạ đảm đương chức gia trưởng, giúp đỡ chỉnh lý cho Khương Dương.

Tháng hai năm sau chính là thi huyện, tính ra cũng chỉ còn hơn ba tháng. Lại nói thi huyện chỉ là mở đầu, bởi vì ân khoa nên nếu thuận lợi, Khương Dương có thể một đường thi lên trên, thi tới tiến sĩ.

Tuy rằng sự thông minh của Khương Dương là rõ như ban ngày nhưng khoa cử vẫn có những yếu tố không nắm chắc được, có không ít người có tài nhưng thất bại, sau này cũng không gượng dậy được. Hơn nữa, ở thời đại này, điều kiện chữa bệnh hữu hạn, kém may một chút bị phong hàn thôi cũng mất mạng.

Càng đừng nói tới Khương Dương sinh ra vốn đã yếu hơn bình thường, tuổi còn nhỏ, nếu theo Khương Đào nghĩ, chờ tới hai ba năm sau hắn mười sáu rồi đi thi, cũng không cần lo lắng như vậy.

Nhưng lần này lại đúng là cơ hội tốt khó có được, không thể nói vì lo cho hắn mà không cho hắn đi thi.

Khương Đào lại giống như trước khi có động đất bồi bổ sức khỏe cho Khương Dương.

Tuy vậy chuyện ở tú phường của nàng cũng có rất nhiều…

Tuy rằng, mức độ thương vong ở huyện là thấp nhất nhưng đại tai như vậy, vẫn có không ít người không có việc làm. Nếu nam nhân trong nhà không bị thương còn tốt, họ dựa vào sức lực cũng có thể nuôi được cả nhà. Nếu là nhà có nam nhân bị thương, nhà còn sụp, lại không có tiền tiết kiệm, dựa vào mười mấy lượng bạc được cứu tế, chỉ đủ cho chi phí thuốc men, không đủ để trùng tu nhà cửa.

Bởi vì thanh danh của Khương Đào và Tuyết Đoàn nhi, không ít người tới cầu nàng, muốn được gia nhập tú phường.

Lúc này, tiểu tú phường của Khương Đào đã chuyển trọng tâm sinh ý tới nơi khác, dựa vào thương lộ của Phù Dung tú trang, lợi nhuận hàng ngày của các nàng đã không còn bị ảnh hưởng.

Hơn nữa, Niên chưởng quầy còn nói trước kia vì đưa đồ thêu không nhiều nên chỉ tiêu thụ được ở phụ cận. Hiện giờ phụ cận đều bị ảnh hưởng bởi động đất, đồ thêu đưa tới nơi khác, càng bán nhanh hơn.

Lúc này, nàng hoàn toàn có năng lực vẫy tay là có một đám người nhưng vẫn có chút do dự, sợ nhiều người không quản lý được, nếu quản lý không tốt, chính là không có trách nhiệm với họ.

Sau Hoàng thị lại chạy tới hẻm Trà Hồ, nhìn thấy Khương gia có nhiều người tới lui như vậy liền hỏi cái này.

Khương Đào mới đem chuyện mình khó xử ra nói với nàng; “Trong lòng ta cũng muốn giúp các nàng nhưng ta biết bản thân ta có bao nhiêu phân lượng. Mười mấy người này là do Mạnh bà bà các nàng giúp ta quản lý, nhiều thêm một người, cũng nhiều thêm một chuyện, ta sợ người lạ gây chuyện, các nàng đều dựa vào sinh ý của tú phường kiếm sống, cũng không thể vì chút thiện tâm của ta mà khiến các nàng gặp nguy hiểm. Hơn nữa ngài cũng biết nhà ta là người thường, nếu là xưởng nhỏ mười mấy người, cũng sẽ không là trở ngại cho các tú phường lớn khác. Nhưng nếu là làm lớn….”.

Đây là lần đầu tiên Khương Đào chia sẻ buồn phiền của mình cho Hoàng thị, trước giờ chỉ có Hoàng thị nhờ nàng cho nên Hoàng thị rất vui, lập tức giúp đỡ ra chủ ý: “Ngươi nghĩ nhiều như vậy làm gì, ngươi là chủ nhân, tú nương nhà ngươi là tiểu nhị, kể cả quyết sách của ngươi có sai thì sao? Chẳng lẽ trên thế gian này, kinh doanh lại không có lỗi? Cũng chưa nói tới mướn người nhất thời, nói chuẩn bị cho các nàng cả đời cũng là ngươi nghĩ quá xa. Hơn nữa, tú nương nhà ngươi ta đều đã gặp qua, đều là người tốt, các nàng trước gặp khổ mà tới, hiện giờ chính mình có cuộc sống tốt, sao có thể an tâm thoải mái nhìn người khác chịu khổ? Thật có loại người như vậy thì trong xương cốt hẳn chẳng phải thứ gì tốt, càng không đáng để ngươi vì các nàng mà suy xét”.

Khương Đào kỳ thật chỉ thuận miệng nói với Hoàng thị bởi vì bản thân nàng cũng không có lòng riêng, lại còn nhiệt tình cho nên nhiều lúc Khương Đào bất giác chẳng giấu diếm gì. Nhưng nàng không nghĩ tới Hoàng thị có thể nói đâu vào đấy rõ ràng rành mạch.

Hoàng thị không biết nàng giật mình, lại nói tiếp: “Hơn nữa, đây cũng là chuyện tốt, lão gia nhà ta được phía trên khen ngợi, cũng muốn dùng sức để chúng ta làm gương tốt cho phụ cận. Ngươi đây là mưu lợi cho bá tánh của chúng ta, cũng coi như là ta góp một phần?”.

Người nhiều phí tổn cũng nhiều, đây cũng là chỗ Khương Đào do dự. Chỗ nàng không có nhiều bạc do còn phải cho Khương Dương đi thi, tuy rằng nếu nói với Tô Như Thị, bà khẳng định có thể nghĩ biện pháp đưa tiền cho nàng, hợp tác với nàng nhưng nếu là để Tô Như Thị góp vốn, tới khi chia lợi nhuận bà chắc chắn không cần.

Hệt như là nàng đổi một cách khác để Tô Như Thị trợ cấp cho nàng.

Nếu hợp tác cùng Hoàng thị, các nàng xem nhau như bằng hữu, lại không có quan hệ thân thiết, sẽ không ai chiếm tiện nghi của ai. Hơn nữa, nàng là quan huyện phu nhân, chỉ cần có thân phận này đè đầu, có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái không cần thiết.

“Trước kia cho ngươi hai trăm lượng coi như là cổ vũ tú phường vì bá tánh mà mưu cầu, ta lại đưa thêm hai nghìn lượng làm vốn. Chúng ta mở rộng tú phường, trước đặt mục tiêu là ba mươi người, nếu sau phát triển tốt, chúng ta lại mở rộng ra, ta cùng sẽ thêm tiền vốn”. Nói đến buôn bán là mắt Hoàng thị lấp lánh như sao.

Nàng có chút sốt ruột đứng lên nói, “Ta còn phải mời vài người tới, ngươi đã nói là không quản lý, vậy chuyện này phải giao cho người hiểu biết tới làm”.

Không tới hai ngày, Hoàng thị mang hai phụ nhân trung niên tới, giới thiệu cho Khương Đào.

Các nàng một là nha hoàn hồi môn, Hoàng thị gọi nàng là Hoa ma ma.

Đã từ rất lâu về trước, khi Hoàng thị còn chưa biết đi, chuyện lớn nhỏ ở Tần gia đều là một tay Hoa ma ma ôm lấy. Sắp xếp hết mọi chuyện trong nhà ổn thỏa, Hoa ma ma mới bắt đầu dạy Hoàng thị quản gia.

Hoàng thị trộm nói với Khương Đào: “Hoa ma ma là người cha ta bồi dưỡng bên người ta, tài cán không thua nam tử. Vây nàng ở hậu trạch đúng là ủy khuất nàng. Để nàng tới chỗ ngươi làm chút chuyện, cũng coi như là một phần tâm ý của ta với nàng”.

Một người khác là tú nương thâm niên Hoàng thị tìm được ở bản địa, họ Viên, trước kia làm việc tại đại tú phường ở châu phủ, qua vài năm đã làm tới vị trí phó lãnh đạo. Nhưng không may, chủ nhân của tú phường kia rơi đài, tú phường đổi chủ, còn đuổi Viên tú nương ra khỏi châu phủ, không cho nàng kiếm ăn ở đó. Tuổi nàng cũng đã lớn, chỉ có thể cùng cả nhà đi về cố hương. 

Hai người này một là được bồi dưỡng để quản lý từ nhỏ, một là lão tú nương có kinh nghiệm quản lý tú phường.

Đúng là rất phù hợp, đều là nhân tài khó tìm.

Đừng nhìn Hoàng thị ngày thường mơ hồ nhưng nói tới kinh doanh, nàng cũng có chút đầu óc, dù sao tư duy so với Khương Đào rõ hơn nhiều.

Nàng còn đối chiếu với khế thư trước kia của Khương Đào, làm ra một bản khế thư mới.

Theo khế thư mới, những tú nương ban đầu của tú phường có đãi nhộ cao hơn một chút, còn có cả những tú nương được chiêu ngộ phía sau.

Còn có Mạnh bà bà và Lý thị đã quản lý tú phường được một thời gian, xác thực làm rất tốt, hai người chính thức được đề bạt tới làm quản lý, đãi ngộ tương đương với Hoa ma ma và Viên tú nương, bốn người hỗ trợ lẫn nhau, cùng quản lý tú phường.

Về lợi nhuận phân chia của Hoàng thị và Khương Đào, tuy kỹ thuật của Khương Đào chỉ so được với gánh hát rong nhưng tiền vốn của Hoàng thị nhiều, nàng muốn chia đôi với Hoàng thị.

Không nghĩ tới Hoàng thị bèn từ chối, còn sốt ruột nói với nàng: “A Đào ngươi như vậy là không được! Ngươi vốn là chủ nhân, danh tiếng của tú phường là một tay ngươi gây dựng, ta là sau mới gia nhập, sao có thể đơn giản mà chia đôi cho ta được? Ưu thế ngươi thành lập tuy không thể thấy bằng mắt thường nhưng cũng là sau này ắt sẽ phú quý. Bằng không vì sao làm kinh doanh nhiều đều nghĩ biện pháp thu mua cửa hàng lâu đời chứ không ai mua chiêu bài của người ta?”.

Khương Đào bị nói tới sửng sốt, sau phản ứng lại nói: “Ngài cũng đừng khoa trương như vậy, danh tiếng trăm năm của người ta là đáng giá, tiểu tú phường này của ta cũng chỉ mới thành lập được nửa năm…”.

Hoàng thị nói mặc kệ, ta cảm thấy đáng giá.

Nàng khăng khăng chỉ cần chia ba thành lợi nhuận.

Khương Đào hối hận, nàng cảm thấy Hoàng thị và Tô Như Thị giống nhau, căn bản sẽ không tính toán minh bạch với nàng, đều là nghĩ cách góp tiền cho nàng!

“Ngươi cũng đừng cảm thấy ta thiệt, làm kinh doanh cần chú ý chính là mua bán lâu dài, sau này đương nhiên cũng sẽ có lợi nhuận của ta. Hơn nữa tú phường bản địa của chúng ta giải quyết được nhiều vấn đề sinh hoạt của phụ nhân như vậy, lão gia nhà ta không chừng sẽ lại được khen ngợi nữa. Vậy cũng là ta hời rồi!”.

Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Khương Đào, Hoàng thị được chia thêm một thành, hai người bốn sáu.

Động tác của Hoàng thị cũng rất nhanh, mùa thu tới đã gom đủ người, lại ở gần đó thuê một viện lớn cho các nàng làm việc.

Vậy là đã giúp Khương Đào một việc lớn, trước đó mười mấy người ở trong nhà nàng, ngày thường không sao nhưng gần đầy Khương Dương vội vàng ôn tập, có đôi khi sẽ thức đêm đọc sách, buổi sáng Khương Đào muốn cho hắn ngủ thêm một chút nhưng các thợ thêu ở gần, tới làm rất sớm, sẽ tạo ra chút động tĩnh, tuy nói không trách các nàng nhưng dù sao cũng có chút không tiện.

Hiện giờ tiện hơn nhiều, chỗ làm và chỗ ở tách ra.

Mỗi ngày, Khương Đào chỉ điểm cho người mới một chút, nghỉ ngơi một chút, lúc khác là nàng có thể làm chuyện của mình.

Chờ đã bận xong hết thảy, Khương Đào còn chưa cảm nhận được, thời tiết đã bắt đầu lạnh hơn, trong chớp mắt liền tới cuối năm,

Đây là năm mới thứ nhất sau khi nàng và Thẩm Thời Ân thành hôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play