Khương Đào đang cùng mọi người thương lượng hướng phát triển sau này của Tú Phường.

Trước đó, tú phường chỉ tập trung vào kinh doanh bản địa. làm nhiều mới nhờ thương lộ của Phù Dung tú trang đưa tới nơi khác.

Hiện giờ huyện thành gặp thiên tai, sinh ý ở bản địa trong khoảng thời gian ngắn là không thể làm được nên đem trọng tâm chuyển tới nơi khác.

Trước đó, tú phường còn không biết có chuyện này, trong lén lút cũng nói qua không rõ vì sao hợp tác với Phù Dung tú trang còn phải bỏ ra một nửa lợi nhuận.

Dù sao đồ thêu của các nàng có giá bán ổn định, dễ bán, để ở đâu cũng không sợ không bán được, Phù Dung tú trang vẫn là dựa vào đồ thêu của các nàng mới càng ngày càng phát triển. Nếu là hợp tác cùng nhà khác, nói không chừng người ta chỉ cần chia một, hai thành lợi nhuận thôi, vậy không phải là có thể kiếm nhiều tiền hơn hay sao?

Tuy vậy cũng chỉ dám nói trong âm thầm, để Mạnh bà bà và Lý thị biết, liền nói với các nàng tuyệt không được nghi ngờ phán đoán của Khương Đào.

Đều là người cùng khổ, cũng không phải không biết ơn – không thành thật sớm đã bị đuổi ra rồi, cũng sẽ không ở lại tới sau cùng.

Cho nên bị răn dạy sau không ai dám nhắc lại nữa.

Thẳng đến lúc này các nàng mới biết suy tính của Khương Đào xa bao nhiêu, nếu không phải nhờ Phù Dung tú trang khơi thông con đường đi tới các cửa hàng khác hợp tác, sinh ý của tú phường các nàng có thể đã sập rồi!

Lúc này, Hoàng thị tới, mọi người rất biết ý rời qua nhà Lý thị tiếp tục làm.

Hoàng thị vui tươi hớn hở đưa hộp gỗ cho nàng, Khương Đào nói ngài quá khách khí rồi.

Hai người trong trận động đất trước coi như đã là bằng hữu, trước đó Hoàng thị thi thoảng lại tặng đồ cho Khương Đào.

Hoàng thị biết Khương Đào không yêu tiền bạc, trước đó nàng cho Khương Đào một túi nhỏ ngân lượng, Khương Đào cũng không chịu nhận cho nên Hoàng thị cũng biết, không cho nàng những thứ đó, cho nàng chút rau củ quả.

Mấy thứ này nếu là trước kia ở huyện thành có thể mua được dễ dàng nhưng hiện tại mới khôi phục trật tự, người nhà nông còn sợ chính mình không đủ ăn, không thể nào bán trong thành được, ngược lại giờ thành của hiếm.

Đương nhiên đây cũng chỉ nói với người thường như Khương Đào, với Hoàng thị mà nói mấy thứ này rất dễ lấy, hơn nữa trong nhà nàng cũng cần mấy thứ này, cho Khương Đào một ít cũng không phải chuyện gì tốn sức.

Trước Khương Đào còn nghĩ đưa tiền cho Hoàng thị nhưng Hoàng thị sao cũng không chịu nhận, đành phải thôi. Sau Khương Đào cũng sẽ làm một số món đồ thêu nhỏ, coi như là đáp lễ.

Lần này, Khương Đào cũng nghĩ trong rương cũng là rau củ quả, còn buồn bực nghĩ sao lại đổi thành đựng trong hộp gỗ đẹp như vậy nhưng lúc nhận lấy nàng xém chút đánh rơi, vẫn là Hoàng thị lập tức ôm hộp về mới giúp Khương Đào đững vững.

“Hộp này nặng như vậy sao?”. Khương Đào nâng hộp lên bàn cùng với Hoàng thị, lại nói: “Ngài đưa nhiều quá rồi, gần đây thời tiết nóng, rau quả mấy thứ này không trữ được, lãng phí rất đáng tiếc”.

Hoàng thị mở hộp ra, bên trong là những nén bạc được đặt ngay ngắn, giải thích: “Không phải là rau quả, là bạc triều đình thưởng cho lão gia nhà ta, nói lần này hắn quản lý có công, huyện thành của chúng ta có thương vong thấp nhất. Nhưng chúng ta đều biết, nào phải hắn biết cách quản lý mà là công lao của ngươi. Nếu không phải ngươi cùng Tuyết Đoàn nhi chạy một vòng quanh thành, còn không biết bao nhiêu người giống lão gia nhà ta yên tâm mà đi về phòng nghỉ ngơi đâu!”.

“Tiền này…”. Khương Đào nghĩ cách từ chối.

Nàng cũng không muốn tranh công, hơn nữa hai trăm lượng đối với Hoàng thị không tính là gì nhưng nó cũng không phải là một con số nhỏ.

“Khi ta mượn được tiền, ngươi không biết lão gia nhà ta đắc ý như nào đâu”, Hoàng thị nhắc tới Tần tri huyện liền bĩu môi nói, “Tối hôm qua cũng không về phòng ngủ, để hộp bạc ở thư phòng rồi ngủ luôn ở đấy”.

Nói xong Hoàng thị chú ý tới sắc mặt xấu hổ của Khương Đào, lại nói: “Ta đã cho người lau cẩn thận rồi. Nhưng hộp gỗ này cũng rất đẹp, ta không đổi được. Trước để ở nhà ngươi, đỡ khiến hắn vênh váo làm ra chuyện gì hồ đồ”.

Hoàng thị xem như sờ đúng mạch của Khương Đào – nàng ăn mềm không ăn cứng, cứ mềm mỏng nói chuyện, Khương Đào đúng thật là không tiện xụ mặt nói không nhận.

Nàng kiểm kê số lượng xong khóa cái hộp lại, bỏ vào hòm, sau đưa chìa khóa cho Hoàng thị.

Hoàng thị thuận miệng hỏi tới Tuyết Đoàn nhi, nói còn mang thịt khô cho nó, sao không thấy nó đâu.

Nói đến Tuyết Đoàn nhi, Khương Đào nhịn không được cười, nói: “Đừng cho nó ăn nữa, tiểu gia hỏa này cứ như không biết no là gì, ba tháng mập lên mười mấy cân, lớn thêm một vòng. Béo lên như vậy thì không cả nuôi được trong nhà”.

Đây cũng không phải Khương Đào nói phét mà là từ sau khi có động đất, thanh danh thần thú của Tuyết Đoàn nhi liền truyền ra.

Cũng xác thật là do nó gầm lên dọa sợ mọi người, đều canh ở cửa phòng lão hổ xâm nhập, ngay lúc có động đất mới có thể bỏ trốn.

Động đất xảy ra khiến rất nhiều gia súc gia cầm chết, giá thịt lại không hề tăng lên.

Nhà nào chỉ cần thừa ăn thì gặp nó đều sẽ cho nó ăn.

Ban đầu, Khương Đào còn không biết, chỉ là lúc ấy vội vàng sửa chữa nhà cũng không chú ý nó, chờ tới khi phát hiện nó đã béo lên một vòng. Sau theo đuôi nó ra khỏi nhà mới biết, gia hỏa này ăn từ đầu tới cuối phố, miệng chưa từng dừng lại.

Nó cũng là từ nhỏ lớn lên cùng với người, biết làm thế nào để người khác yêu thích.

Được cho ăn, nó cũng nguyện ý biểu diễn cho đối phương duỗi người, hất đuôi gì đó khiến mọi người vô cùng vui vẻ.

Cách xa chỗ đó, Khương Đào thấy nó khoe mẽ cũng đỏ cả mặt.

Sau Tuyết Đoàn nhi lại được cho một cái chân giò hun khói, chính mình không ăn lại chạy mang về cho Khương Đào.

Sau nó đưa tới trước mặt nàng, còn dùng móng vuốt đẩy đẩy, ý bảo nàng không cần khách khí.

Có được thứ tốt như vậy tới nàng còn động lòng, thu phục Khương Đào rồi nên nàng cũng không thể mắng nó.

Tuy vậy, cứ liên tục ăn đồ nhà người khác tính sao bây giờ?

Khương Đào đành phải mang nó tới xin lỗi từng nhà, nói sẽ trả tiền cho họ.

Trước Khương Đào mở tú phường cũng đã có chút thanh danh, sau có động đất lại huy động tú nương đi khâu vết thương càng thêm nổi tiếng, mọi người cũng nhận ra nàng.

“Tiền bạc gì chứ, Khương nương tử khách khí như vậy khiến ta ngượng ngùng”.

“Đúng vậy, lúc ấy nếu không phải ngươi và Tuyết Đoàn nhi chạy khắp thành nhắc nhở chúng ta, chúng ta có sống được không cũng không chắc”.

“Đúng đó, hơn nữa sau khi có động đất, ngươi còn khâu vết thương cho trượng phu của ta. Trước trượng phu nhà ta từng bị thương, sau lão đại phu kia khâu xấu như con rết. Nhưng cô khâu tinh tế như vậy, hiện tại đều tốt, không khó coi chút nào”.

Còn có người nghĩ xa hơn, nói với Khương Đào: “Khương nương tử đừng lo lắng Tuyết Đoàn nhi bị cho ăn đồ không tốt. Huyện thành chúng ta nhỏ như vậy, đều là biết mặt nhau, nếu có người không quen cho Tuyết Đoàn nhi ăn, chúng ta cũng không đồng ý đâu!”.

“Không sai, ai dám hại thần thú bảo vệ bá tánh huyện thành, ta sẽ là người đầu tiên liều mạng với hắn”.

Kỳ thật Khương Đào không lo lắng chuyện ấy, dân tình thuần phác là một chuyện, chuyện khác là mũi của Tuyết Đoàn nhi rất thính, đừng nói là hạ dược, ngay cả đồ để nhiều ngày nó cũng không ăn.

Nghĩ tới khi còn nhỏ, nàng coi nó như mèo con, cũng không có kinh tế, thức ăn tốt nhất có thể cho nó chỉ có trứng gà. Lúc ấy khẳng định nó rất vất vả nhưng lại chưa từng ghét bỏ hay bất mãn.

Trong lòng Khương Đào áy náy, lại bị mọi người khuyên hết mình, nào còn cách nào khác, chỉ có thể cạm tạ mọi người, lại nói không cần cho nó ăn nhiều, ở nhà cũng không lo ăn uống.

Mọi người cười cười đáp ứng nhưng sau lại bằng mắt thường cũng thấy được tốc độ to lên của Tuyết Đoàn nhi.

Nó càng lúc càng lớn, tòa nhà nhỏ ở hẻm Trà Hồ không giữ chân nó được, chính nó tự mở cửa, trèo tường, dù sao cũng không thể cứ nhốt nó mãi trong nhà được.

Khương Đào nghĩ cũng là thiện ý của các bá tánh, hiện tại mọi người chỉ hứng lên thì làm vậy, qua một đoạn thời gian sau cũng sẽ không cho nó ăn mãi thế. Hơn nữa, cho nó ra ngoài nhiều cũng tốt, để người khác nhìn nó quen rồi, hệt như Vương thị các nàng, nhìn nó lớn lên từng chút một, cũng sẽ không sợ nó, như vậy, ngày sau Tuyết Đoàn nhi thực sự thành lão hổ cũng không cần sợ dọa tới mọi người mà mang nó đi đâu.

Nhưng Khương Đào lại xem nhẹ mị lực của Tuyết Đoàn nhi, xem nhẹ ảnh hưởng của nó với bá tánh.

Sau động đất, trong lòng mọi người đều sợ hại nhưng lại sợ nhất chính là – tương truyền những người gặp nạn trong trận động đất chính là tội dân.

Những bá tánh ở huyện thành khác vì chuyện này mà bị xa lánh không ít, bị người không dính phải thiên tai ghét bỏ, ngay cả người không tin tin đồn cũng từ từ bị ảnh hưởng, bắt đầu hoài nghi chẳng lẽ bản thân mình phạm phải tội gì cho nên bị trời cao trừng phạt?

Nhưng bá tánh ở huyện thành của Khương Đào thì khác, nếu ai nói vậy với bọn họ, bọn họ lập tức đáp trả: “Ngươi hiểu cái gì! Đây là thiên tai, thần phạt cái gì? Huyện thành chúng ta thương vong ít nhất chính bởi vì trong thành có thần thú, khi nhận ra đã cảnh báo cho chúng ta. Chúng ta thật có tội thì ông trời có thể phái thần thú tới nhắc nhở hay không?”.

Tuy rằng bá tánh ở huyện thành vẫn không thoát ly khỏi tư tưởng mê tín thần đạo nhưng vì có Tuyết Đoàn nhi, xem như là tỉnh táo hơn người dân nơi khác nhiều.

Cách nói như vậy truyền đi, mọi người quay lưng chống ngoại, toàn tâm toàn ý xây dựng sản xuất lại, ngày tháng đương nhiên so với những nơi khác tích cực hơn nhiều.

Lúc này, một truyền mười, mười truyền trăm, ngay cả các huyện thành lân cận cũng biết – nơi này có thần thú, không chỉ phù hộ bọn họ thoát khỏi đại tai mà cuộc sống cũng vô cùng phát triển.

Còn có người gặp được Tuyết Đoàn nhi trên đường, muốn cho nó ăn dính chút phúc khí.

Nhưng bá tánh huyện thành không đồng ý, ngươi là người bên ngoài có ý xấu hay không chưa nói, kể cả không có ý xấu, kéo thần thú của bọn họ đi bảo vệ địa phương khác thì làm sao?

Bọn họ không cho người sống tới gần Tuyết Đoàn nhi, chính mình cho nó ăn tới hăng say.

Cho nên ngày sau, một buổi sáng Khương Lâm rời giường, phát hiện không thấy cặp sách mình đâu. Tuy cặp sách không đáng giá mấy nhưng là Khương Đào đích thân làm, hơn nữa, nó cũng giống các ca ca rất yêu quý chiếc cặp.

Nó tức khắc nóng nảy, tìm một vòng trong phòng cũng không thấy, chỉ có thể thành thật tìm Khương Đào nói chuyện.

Khương Đào tới phòng nó thì thấy đồ vật khác không biến mất – ngay cả sách cũng tán loạn trên giường, duy nhất cặp sách thì không thấy.

Nàng trấn an Khương Lâm vài câu, tìm cho hắn một cái túi khác, nói hôm nay sẽ làm cho hắn cái mới.

Khương Lâm ủy khuất mà đáp ứng, còn dặn riêng, “Tỷ tỷ phải làm giống như cũ đó, phải giống như các ca ca mới được!”.

Khương Đào nói nhớ kỹ rồi, dỗ hắn đi học.

Lúc giữa trưa, Tuyết Đoàn nhi trở về, ngậm cặp sách của Khương Lâm trong miệng.

Cả cặp sách đều là thịt, còn dùng giấy gói lại, vừa nhìn là biết mấy hôm nay nó ăn không hết nên phải lấy túi đi đựng.

Không hổ là lớn lên cùng huynh đệ Khương gia, thẩm mỹ cũng giống nhau, trong nhà không có túi khác nhưng cố tính nó gặm túi của Khương Lâm. Đương nhiên cặp sách của Khương Dương và Tiêu Thế Nam cũng mang về phòng nhưng đều được cất gọn, không tùy tiện vứt bừa bãi như Khương Lâm.

Khương Đào nói nó hai câu nhưng thấy nó gục đầu uể oải mà ngồi xổm một góc, lại mềm lòng, buổi chiều nàng giặt sạch cặp cho Khương Lâm, lại thêu một cái túi khác đeo lên lưng của Tuyết Đoàn nhi.

Khương Đào bất đắc dĩ mà nói chuyện mấy tháng qua của Tuyết Đoàn nhi cho Hoàng thị, lại thở dài nói: “Thật đúng như nuôi nhiều hài tử vậy, đối với đôi mắt đen lúng liếng của nó, ngay cả ta cũng không nhẫn tâm được. Vốn tưởng mọi người cho ăn mấy ngày là chán, không nghĩ tới hiện tại nó còn ăn cơm mọi nhà. Vì chuyện này ta cũng không biết đi ra ngoài nói bao lần, mọi người cứ đồng ý xong quay đầu vẫn cứ cho nó ăn”.

Hoàng thị nghe được cười không ngừng, nàng chưa từng nuôi sủng vật, cũng rất thích Tuyết Đoàn nhi. Trước đó, nó cứu nhà nàng một màng, lại đẹp như vậy, còn vô cùng thông mình, khiến người khác không thích mới khó! Nàng cũng không có tư cách nói người khác, chính nàng mỗi lần tới đều mang theo thịt khô cho nó.

Nói chuyện phiếm một hồi, Hoàng thị thu hồi nụ cười nói với Khương Đào: “Ta nhận được tin tức, năm sau mở rộng ân khoa là chuyện ván đóng thành thuyền rồi, nói là hai tháng này sẽ hạ chỉ. A Dương nhà ngươi thông minh như vậy, bởi vì chịu tang nên mới trì hoãn, hiện tại nên nắm chắc!”.

Nhà mẹ đẻ Hoàng thị là thương hộ lớn, tin tức đương nhiên linh thông hơn nhà thường nhiều. Hơn nữa, Vệ Thường Khiêm cũng đã sớm biết, hai ngày trước Sở Hạc Vinh cũng tới nói một hồi.

Khương Đào sớm đã chú ý, lập tức gật đầu nói: “Tạ phu nhân nhắc nhở, ta sẽ chú ý”.

Đúng như Vệ lão gia tử phỏng đoán và tin tức của hai nhà Sở, Hoàng, mùa thu năm nay, hoàng đế hạ chỉ khai ân, mở ra khoa thi cho khắp thiên hạ.

Phàm là học sinh có tư cách tham gia, đều có thể tới!

Chút tâm hự của edit: Quên nói cái bìa tui mới thay, trình độ và thẩm mỹ còn non nớt, nhỡ mà cay mắt các bác thì cho em sin lũi (´ . .̫ . ')

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play