Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Chỉ ăn một bữa cơm, còn chưa hiểu gì đã có được một vai...... Chính xác mà nói là nhận được một cơ hội thử vai, mà lại là nam hai.
"Tôi đang nằm mơ sao?"
Hai tay Lục Văn Từ vỗ vỗ gương mặt, còn cảm thấy như rơi vào trong sương mù, không chân thực.
"Anh cứ đi theo tôi sẽ gặp may mắn." Linh Quỳnh hào khí vỗ bả vai Lục Văn Từ , "Về sau ba ba bảo kê anh!"
Lục Văn Từ: "......"
Tôi phải nói cám ơn sao?
-
Thời gian thử vai được quyết định rất vội vàng, Lục Văn Từ không có thời gian chuẩn bị, thức đêm để xem hết kịch bản Tống Thanh Vân đưa.
Đến ngày thử vai, Linh Quỳnh cũng đi cùng Lục Văn Từ.
"Cô đi theo tôi làm gì?"
"Làm chỗ dựa cho con trai nha." Linh Quỳnh vỗ xuống chiếc xe huênh hoang của mình, mặt mũi lộ ý cười "Sao nào, có đủ sang chảnh hay không?"
"Cô để tôi xuống ven đường là được."
Lục Văn Từ dùng hành động trả lời.
Linh Quỳnh bĩu môi, dừng xe ở ven đường, Lục Văn Từ cầm đồ ra, "Vậy tôi đi thử vai trước, cám ơn cô đưa tôi tới."
Linh Quỳnh khoát khoát tay, Lục Văn Từ đóng cửa xe rời đi.
"Tô Miểu Miểu?"
Một thanh âm từ lối đi bộ truyền đến, Linh Quỳnh theo bản năng nhìn về phía bên đó.
Hai nữ sinh tay nắm tay, đứng ở chỗ cách cô hai mét, đang nhìn về phía bên này.
Trong đó một người Linh Quỳnh có chút ấn tượng.
Người đột nhiên chạy đến bênh vực vị chị gái đã đi lĩnh cơm hộp giữa đường trong lễ đính hôn...... Hình như tên là Khương Khả.
"Tại sao cô lại ở chỗ này?"
Khương Khả dùng ánh mắt nghi hoặc dò xét nàng, chủ yếu là nàng chiếc xe sặc sỡ kia —— Quá chói mắt.
Màu sắc chói mắt.
Tạo hình cũng chói mắt.
Toàn bộ cái xe đều lóe lên chữ 'Tiền' chói mắt.
Linh Quỳnh cong khóe miệng cười "Tôi ở đâu còn cần báo cáo với cô sao? Cô là cái thá gì thế?"
"......" Khương Khả cắn cắn môi, hình như không nghe thấy câu này, hỏi lại cô: "Cô thật sự đã hủy hôn ước với Thẩm tiên sinh sao?"
Linh Quỳnh nhìn móng tay đã được sơn đến vô cùng đẹp "Trên báo hình như đã viết rõ ràng, cần tôi dạy cô phải đọc chữ như thế nào sao?"
Khương Khả nghẹn họng "Ai biết cô có phải dùng thủ đọan hèn hạ nào hay không, dù sao đến người yêu của chị gái cô cũng dám cướp, người như cô, lỡ như làm ra chuyện gì cũng không kỳ quái."
Linh Quỳnh nháy nháy mắt, đột nhiên lộ ra một nụ cười rất tươi, cánh môi đỏ bừng khẽ mở, âm thanh ngọt mềm vang lên "Vậy cô đừng bao giờ quen bạn trai, bằng không thì người như tôi, làm ra chuyện gì cũng không kỳ quái."
Con ngươi Khương Khả hơi co lại "Cô......"
Linh Quỳnh mỉm cười, giẫm mạnh chân ga, bỏ Khương Khả lại đằng sau.
Linh Quỳnh ngửa đầu về phía sau nhìn kính một chút, dương môi khẽ cười.
Ba ba không thèm tính toán với NPC bình thường.
Bất quá trò chơi này có NPC thật lợi hại, cảm xúc thật đến như vậy.
......
Lục Văn Từ thử vai thuận lợi, đạo diễn đập bàn tại chỗ, quyết định cho hắn vai nam hai.
Tống Thanh Vân tiễn Lục Văn Từ ra, cũng là một bộ mặt tất thảy đều kết thúc suôn sẻ, "Tiểu huynh đệ chỉ cần diễn thật tốt, chắc chắn có thể nổi tiếng."
Lục Văn Từ cẩn thận trả lời: "Cảm ơn Tống tiên sinh, tôi sẽ cố trân quý nhân vật này."
"Ha ha ha, Tống tiên sinh cái gì, gọi anh là được. Đi, mau trở về đi thôi, mau gọi người đại diện của cậu tới ký hợp đồng."
Lục Văn Từ biết nghe lời phải đổi giọng, "Gây phiền phức cho Tống ca rồi ."
"Lục Văn Từ."
Tiểu cô nương mang theo mấy cái túi mua đồ, giòn tan gọi hắn.
Chiếc váy xinh đẹp sặc sỡ cô đang mặc càng làm cho tiểu cô nương nhìn qua có khí chất hơn.
Lục Văn Từ: "......"
Vừa rồi hình như cô không phải mặc bộ đồ này.
Linh Quỳnh nhíu mày hỏi hắn: "Được chọn không?"
"...... Ừm." Lục Văn Từ hoàn hồn, gật đầu: "Được."
"Chúc mừng." Tiểu cô nương đem túi đồ để vào trong tay hắn, ra lạnh không hề lạ lẫm "Tất nhiên là được, vậy thì đi thôi."
Người công cụ xách túi Lục Văn Từ: "???"
Tống Thanh Vân lặng lẽ giữ chặt Lục Văn Từ, "Cô ấy và cậu có quan hệ thế nào? Cô ấy bao nuôi cậu sao?"
Tiểu cô nương này rõ ràng không phải người đại diện của Lục Văn Từ .
Nào có người đại diện nào bắt nghệ sĩ xách đồ, tiểu cô nương kia điệu bộ thuần thục, xem ra chính là thường xuyên ra lệnh cho người khác.
Lục Văn Từ bị sặc nước bọt.
Biểu lộ Tống Thanh Vân lập tức có chút cổ quái, hắn sẽ không nói trúng chứ?
"Không...... Không có." Lục Văn Từ phủ nhận: "Chúng tôi...... Tôi không có bị bao nuôi."
Lục Văn Từ nhanh chóng tạm biệt Tống Thanh Vân, đuổi kịp Linh Quỳnh đã đi xa một khoảng.
......
Lục Văn Từ đem đồ bỏ vào trong xe, một bên đeo dây an toàn, một bên nói: "Cô mua nhiều đồ như vậy, dùng hết sao?"
"Ai nói với anh mua đồ thì phải dùng?"
Lục Văn Từ biểu thị không hiểu "Không cần dùng thì mua làm gì?"
" A "Khóe môi Linh Quỳnh cong cong, ngữ điệu nhẹ nhàng mềm nhu, "Đồ vật đẹp đẽ ai mà không muốn ngắm?"
"Ngắm?" Lục Văn Từ nuốt nước miếng, giá trị quan chịu đả kích lớn "Cô nhất định phải mua về ngắm sao?"
Linh Quỳnh: "Ừ, không được sao? Vật xinh đẹp không phải là dùng để thưởng thức à."
Lời này không sai.
Nhưng mà......
Từ trước đến nay- nghèo kiết xác -Lục Văn Từ cẩn thận nói: "Vậy cô cũng không cần mua về a, ngắm ở bên ngoài không phải được rồi sao?"
"Vậy làm sao mà giống nhau được, đương nhiên là mua về nhà ngắm thoải mái hơn. Nhất thời sảng khoái như thế nào hơn được sảng khoái mọi lúc."
"......"
Lục Văn Từ cảm thấy mình không thể trò chuyện tiếp cùng Linh Quỳnh, hắn quyết định ngậm miệng lại.
Linh Quỳnh đang chuẩn bị nổ máy xe, Tống Thanh Vân đột nhiên xuất hiện bên ngoài.
Vẻ mặt Tống Thanh Vân như bị táo bón nói, "Tiểu huynh đệ, cái kia....chuyện vai diễn, vừa rồi ta nghe được thông báo, nói là...... Cậu đi về trước chờ:..... tin tức."
"Không phải đã định rồi sao?" Linh Quỳnh nhíu mày, "Tại sao lại trở về chờ tin tức?"
Tống Thanh Vân 'Haizz' một tiếng, bất đắc dĩ buông tay.
"Phía nhà đầu tư kia vừa nói có người muốn nhét vào, cậu cũng biết, tư bản chính là lớn nhất, đạo diễn cũng rất khó chịu nhưng cái đùi này vừa thô lại vừa to a."
Tống Thanh Vân chần chờ một chút, lại bổ sung một câu, "Nghệ sĩ kia cũng là tiểu huynh đệ của cậu trong cái công ty đó, tôi nghe tin tức ngầm, ý kia chính là......"
Mục đích chính là tới cướp nhân vật này.
Lục Văn Từ nắm chặt hai nắm tay, chuyện thử vai này hắn không nói qua với bất kỳ kẻ nào trong công ty.
Chỉ có thể là nhân viên công tác tại hiện trường tiết lộ ra ngoài.
Công ty bên kia nhanh như vậy liền tìm một người tới thay thế mình......
Thực sự là hao tâm tổn huyết.
"Tiểu huynh đệ, cậu có phải đắc tội công ty hay không?" Tống Thanh Vân lăn lộn trong cái vòng này nhiều năm, hơi động não liền có thể hiểu ra.
Lục Văn Từ có điều kiện như vậy, lại ở trong cái vòng tròn này không tạo được chút bọt sóng nào.
Thật vất vả mới có vai diễn, quay đầu liền bị người ta cướp đi, vậy khẳng định là bị người ta cố tình ngáng chân.
Tống Thanh Vân thở dài: "Nếu cậu là đắc tội công ty, những chuyện này về sau có thể......"
Có bao nhiêu nghệ sĩ là bị công ty dìm chết .
Tống Thanh Vân thật sự thích Lục Văn Từ, cảm thấy hắn có linh khí, kỹ thuật diễn xuất cũng coi như không tệ, cảm giác hắn nhất định sẽ nổi tiếng.
Đáng tiếc.
"Nhân vật đó anh giúp tôi giữ lại." Linh Quỳnh lên tiếng.
Tống Thanh Vân khó xử, "Đây cũng không phải vấn đề tôi có giúp hay không, mà là tôi không có quyền quyết định."
Linh Quỳnh: "Tôi sẽ giải quyết chuyện công ty, anh trước tiên nói với đạo diễn một chút, để cho đạo diễn chờ vài ngày, chắc ông ấy cũng không muốn diễn viên mình chọn trúng bị mai một a?"
Tống Thanh Vân: "Nhân vật này vốn muốn tìm được trong thời gian nhanh nhất, không chắc chắn có thể chờ......"
Linh Quỳnh: "Nhiều nhất là ba ngày."
Tống Thanh Vân: "Chuyện này......"
Người là hắn tìm đến, hắn cũng thật sự rất xem trọng Lục Văn Từ.
"Được, tôi sẽ tìm biện pháp, nhưng mà cô phải xác định, chắc chắn có thể giải quyết bên kia, bằng không thì tôi bên này cố thế nào cũng không đỡ nổi."
Linh Quỳnh làm cái thủ thế ok "Yên tâm, chuyện nhỏ."
Tống Thanh Vân: "......"