Editor: Tuyết Hạ Bình Chi

Tất nhiên khi đã quyết định thì phải nuôi người 2D thật tốt, Linh Quỳnh liền nghiêm túc suy nghĩ thật kỹ các chuyện về sau.

"Anh muốn hủy hợp đồng không?"

"Tôi không có tiền, trả không nổi phí bồi thường vi phạm hợp đồng." Có thể hủy thì hắn đã sớm hủy .

Linh Quỳnh hồ nghi: "Anh có điều kiện như vậy, vì cái gì công ty không nâng anh lên?"

Chỉ bằng tướng mạo này, là người thông minh đều sẽ lựa chọn nâng hắn a.

Công ty là cái thứ thiểu năng quái quỷ gì?

Lục Văn Từ cúi đầu nhìn mặt đất, mũi chân đá đá mấy tảng đá trên đất.

"Thời điềm mới vừa vào công ty, công ty đối với tôi coi như không tệ, tôi cũng cho là chỉ cần mình cố gắng một chút, liền sẽ có kết quả. Nhưng mà......"

Lục Văn Từ đá viên đá vụn ra xa, ngẩng đầu nhìn phương xa.

"Nhưng mà, có những cố gắng ở rất nhiều thời điểm thực sự rất nực cười."

Cũng không có người đứng ra trực tiếp ép hắn làm cái gì.

Nhưng mà tài nguyên công ty an bài cho hắn, lần lượt đổi chủ.

Người đại diện lời trong lời ngoài ám chỉ hắn, nếu muốn quan hệ cùng những người cấp cao trong công ty, chị ta có thể an bài.

Cái  'An bài' này là cái gì, cũng không cần nhiều lời.

Nói thẳng ra, chính là trong công ty có người vừa ý hắn, muốn bao nuôi hắn.

Hắn đi, tài nguyên danh tiếng địa vị đều có.

Hắn không đi......

Kết quả chính là như bây giờ.

Công ty này cứ như vậy, sẽ không trực tiếp đứng ra  buộc ngươi.

Nhưng khi ngươi phát hiện mình không có tài nguyên, cơ hồ là bị đóng băng hoạt động, ngươi sẽ tự nghĩ biện pháp trèo lên trên, sẽ chủ động đưa tới cửa.

Mà bởi vì mới đầu công ty đối với hắn tốt, cho nên lúc ký trên hợp đồng, hắn dễ dàng tin tưởng công ty, dẫn đến cơ hồ hắn bị công ty trói chặt.

Lối thoát duy nhất là hủy hợp đồng đã có cái phí bồi thường vi phạm hợp đồng giá trên trời chắn ngang, nên hắn muốn thoát cũng chẳng thoát được.

"Phí bồi thường vi phạm hợp đồng của anh là bao nhiêu?"

"1000 vạn."

Đối với một người mới không có tác phẩm gì như hắn mà nói 100 vạn đã khó kiếm, nói gì đến 1000 vạn.

"Không sao, tôi giúp anh nghĩ cách."

Trong tay nàng còn mấy trăm vạn, nếu như bán chiếc xe kia đi, cũng có thể góp đủ phí bồi thường vi phạm hợp đồng.

Thế nhưng mà......

Cô làm sao có thể cầm số tiền kia đi giao phí bồi thường vi phạm hợp đồng!

Không thể nào!

Ngây thơ!

Đương nhiên phải tìm người giúp đỡ.

Lục Văn Từ hơi hơi nhíu mày, không xác định hỏi: "Cô muốn giúp tôi?"

Khóe môi Linh Quỳnh cong cong, ngữ điệu nhẹ nhàng, "Đương nhiên rồi, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy."

"Vì sao?"

Con mắt tiểu cô nương sáng lấp lánh, không chút nghĩ ngợi trả lời: "Bởi vì anh đẹp a."

"......" Lục Văn Từ chần chờ một lúc, hỏi: "Nếu như tôi không đẹp thì sao?"

Tiểu cô nương bĩu môi một cái, "Vậy tôi để ý đến anh làm gì."

"......"

Quá thực tế.

Thật vô tình.

......

Lục Văn Từ nhìn Linh Quỳnh ngồi trên chiếc xe vô cùng huênh hoang kia sượt qua người mình "Không về sao?"

"Ăn gì đó trước đã."

Linh Quỳnh chỉ vào cửa hàng trước mặt .

"Tôi mời cô a" Lục Văn Từ nói: "Cám ơn cô hôm nay đứng ra giúp đỡ tôi."

Tuy cô đã nói những lời kia...... Lục Văn Từ cũng không có quá để ở trong lòng.

Linh Quỳnh nhún vai, dáng vẻ sao cũng được tiến vào trong tiệm.

Tiệm này trang trí coi như không tệ, mỗi một chỗ ngồi, đều dùng rèm chia ra.

Khách nhân không nhiều, khá yên tĩnh.

Lục Văn Từ đem quyền chọn món ăn cho Linh Quỳnh, Linh Quỳnh rất nhanh chọn xong các món ăn, lúc chờ món ăn được đưa lên hỏi hắn:" Tại sao anh muốn tiến vào ngành giải trí? Rất thích làm diễn viên sao?"

Trước đó internet không có phổ biến như  bây giờ, mọi người cũng không biết cái vòng này gió tanh mưa máu, đều cho rằng giới giải trí là thiên đường của những giấc mơ.

"Không thể nói là rất thích a, chỉ là một cái mục tiêu." Lục Văn Từ gõ gõ ly pha lê, "Cô có ước mơ không?"

Lục Văn Từ cũng không phải cần đáp án của Linh Quỳnh, hắn hỏi xong liền tự mình trả lời trước.

"Tôi không có, từ nhỏ đã không có."

Hồi nhỏ tất cả mọi người đều nói rất nhiều về mơ ước.

Đối với trẻ con mà nói, ước mơ là thần thánh.

Còn đối với hắn mà nói, đến ước mơ cũng không biết là cái gì.

"Cho nên tôi muốn vì bản thân  tìm một mục tiêu." Linh Quỳnh đối với lý do này là bội phục "Tiếp đó anh mới lọt hố sao?"

Lục Văn Từ cũng không e ngại, gật đầu một cái: "Đúng."

Là trước kia hắn quá nhỏ, đối với xã hội tàn khốc, nhân tính thối nát đều không biết gì.

Công ty chỉ cho một chút lợi ích, liền cảm động đến muốn xỉu, nói cái gì cũng tin.

Kết quả chính là bây giờ thật sự là 'ngất xỉu'.

......

"Anh kêu tôi đi đâu tìm người cho anh?'' Anh còn vội  như vậy...... Coi như anh cảm thấy có thể người ta hợp vai, vậy nếu người ta không có thời gian thì sao? Anh đây không phải hại chết tôi sao?"

Tống Thanh Vân sợ quấy rầy đến người khác, đè nén âm thanh cùng người bên đầu điện thoại kia nói chuyện.

Đầu bên kia điện thoại cũng không biết nói cái gì, chỉ thấy Tống Thanh Vân trợn mắt trừng một cái.

"Tôi sẽ giúp anh liên hệ người thích hợp, nhưng thật sự không bảo đảm."

Tống Thanh Vân cúp điện thoại, chửi thầm vài câu, chuẩn bị tính tiền rời đi.

Hắn ra ngoài đã nhìn thấy phục vụ viên xốc rèm đối diện lên, người ở bên trong đột ngột lọt vào bên trong tầm mắt hắn .

Thiếu niên lấy tay nâng cằm lên, cũng không cười, chỉ an tĩnh nhìn phía trước, dường như đang nghiêm túc lắng nghe người đối diện nói chuyện.

Con mắt Tống Thanh Vân đột nhiên sáng lên, mừng rỡ tột cùng như có bánh từ trên trời rớt xuống vậy.

Phục vụ viên thả rèm xuống rời đi, Tống Thanh Vân lập tức tới ngay, gõ xuống khung gỗ bên cạnh, tiếp đó vén rèm lên đi vào.

"Xin chào, cho quấy rầy một chút, mạo muội hỏi một câu bạn là diễn viên sao?"

Đây là Ảnh Thị Thành, nơi đoàn làm phim tụ tập, nhìn vẻ ngoài này, khả năng rất cao là nghệ sĩ .

Tống Thanh Vân đột nhiên xông tới, làm Lục Văn Từ sửng sốt mấy giây.

Khi đối phương hỏi lần thứ hai, hắn mới gật đầu, rất lễ phép trả lời: "Xem là như thế đi...... Anh có chuyện gì không?"

Tống Thanh Vân thì càng kích động, "Chào anh bạn, tôi họ Tống, đây là danh thiếp của tôi...... Tôi có một vai diễn, không biết bạn có hứng thú hay không?"

Lục Văn Từ: "......"

Đây không phải là một tên lừa đảo chứ?

"Tôi không phải là lừa đảo." Tống Thanh Vân đại khái cũng cảm thấy lời nói của mình vừa rồi rất giống lừa đảo, lập tức thanh minh cho mình.

Lục Văn Từ nhìn qua danh thiếp một chút.

Công ty hắn đã nghe qua, rất nổi danh trong giới, loại công ty này hẳn là không ai dám giả mạo.

Lục Văn Từ đứng dậy, cẩn thận hỏi: "Anh là muốn tìm tôi diễn phim sao?"

Tống Thanh Vân: "Đúng đúng đúng, tôi bây giờ có một vai diễn, mà vừa nhìn thấy bạn lần đầu tiên đã cảm thấy nó rất hợp với bạn, bạn có hứng thú tìm hiểu một chút hay không?"

Tống Thanh Vân lốp bốp nói với hắn một tràng dài.

Lục Văn Từ bị đĩa bánh trên trời rơi nện vào, tư duy của hắn hơi đình trệ.

"Anh nói với tôi đi."

Tống Thanh Vân nghe thấy giọng nói, lúc này mới chú ý tới Linh Quỳnh.

Tiểu cô nương cười tủm tỉm nhìn hắn, bộ dáng xinh đẹp, ăn mặc cũng thế, khắp nơi lộ ra tinh xảo, giống tiểu công chúa nhu thuận trong thành cổ.

Tống Thanh Vân: "Cô là?"

"Hắn......"

Lục Văn Từ nhìn về phía Linh Quỳnh, chỉ sợ cô nói ra một câu 'Mẹ hắn '.

Cũng may Linh Quỳnh không có nói loạn, chỉ nói hai chữ 'Bạn thân', tạm thời làm người đại diện của hắn.

Tống Thanh Vân mặc dù cảm thấy cái kiểu người đại diện tạm thời này có chút kỳ quái, nhưng suy nghĩ trước tiên xem người này diễn như thế nào, cho nên đồng ý cùng Linh Quỳnh nói chuyện.

......

Tống Thanh Vân nói nhân vật này là nam hai.

Vốn là người đã tìm xong, thế nhưng mà diễn viên nhận vai nam hai, bởi vì nguyên nhân riêng, không thể biểu diễn.

Bây giờ toàn bộ đoàn làm phim chỉ còn thiếu nam hai.

Cho nên cần gấp một người diễn nam hai đi cứu viện.

"Khụ khụ khụ...... Đương nhiên, mặc dù tôi cảm thấy ngoại hình  khí chất của bạn rất phù hợp với nhân vật này, nhưng mà bạn phải diễn qua ải mới được." Tống Thanh Vân vẫn không quên bổ sung một câu "Vẫn còn cần thử vai."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play