Chương 110
Edit : YuTuyTien
Diệp Sở Phong dùng chân đá vào chiếc ghế xoay trước mặt, ghế xoay xoay vài vòng ở giữa nhà, đụng vào vách tường phát ra một tiếng vang, sau đó lại lùi trở về trước mặt hắn, đập vào đùi hắn, cho nên hắn càng tức giận.
Mục Lâm Kha, cái tên vừa xấu lại vừa béo đó, không ngờ cậu ta vẫn chưa chết!
Kế đó, trên diễn đàn lớn nhất Tinh Võng, không biết bắt đầu từ đâu loan truyền tin tức Tiêu Tiêu Vũ Hiết và Mộ Lâm Khách Thiếu là cùng một người. Bởi vì <Đăng Tiên> quá hot, tiêu đề này được vô số người chú ý.
Đặc biệt là một người có tên Vua Vạch Trần, phân tích gần như là nói có sách mách có chứng. Từ việc so sánh văn phong và cách viết của hai người, sau đó là văn án và cách đặt tên, thậm chí lối sử dụng dấu chấm câu cũng được phân tích vô cùng rõ ràng. Cuối cùng đưa ra kết luận...
[Cho nên Tiêu Tiêu Vũ Hiết chính là acc khác của Mộ Lâm Khách Thiếu, hai tài khoản này là cùng một người. Tôi nói mà, khó trách một người chăm chỉ như đại thần Mộ Lâm lại không ra truyện mới, thì ra là có niềm vui mới.]
Bài viết của Vua Vạch Trần vừa đăng lên, những người mê đọc truyện đều oanh tạc, trong đó phần lớn đều là fans của <Đăng Tiên>. Lúc trước ảnh của Mộ Lâm Khách Thiếu được đăng khắp nơi trên Tinh Võng, trong số bọn họ có rất nhiều người từng chê bao vẻ ngoài của Mộ Lâm Khách Thiếu, hiện tại nghĩ đến việc <Đăng Tiên> là do cậu ta viết, sôi nổi tỏ vẻ từ fans thành anti.
Lâm Hiểu Tĩnh là một sinh viên, sở thích lớn nhất mỗi ngày chính là vào Phong Vân xem tiểu thuyết. Trước kia cô thích nhất một tác giả có bút danh là Mộ Lâm Khách Thiếu, cho nên cô còn tự mình thành lập một diễn đàn đọc giả cho cậu, mà diễn đàn này đã đạt đến hai ngàn người.
Có điều, kể từ khi đại thần kết thúc bộ truyện cuối cùng, sau đó không có tin tức nào nữa, chuyện này khiến cho cô buồn bã một thời gian rất dài.
Trong lúc đó có không ít người giới thiệu cho cô tiểu thuyết của Thiên Hạ Du Phương, giới thiệu nào là thể loại mới mẻ độc đáo, miêu tả những tình tiết chưa từng thấy. Ban đầu Lâm Hiểu Tĩnh cũng động tâm, cô thử đi đọc mấy chương, sau đó liền thoát ra. Thể loại quả thực mới mẻ độc đáo, nhưng lối hành văn cô hoàn toàn không thể tiếp thu, đặc biệt là bên trong còn mạnh mẽ chèn vào những từ ngữ mang tính trang bức(*), quả thực khiến cô cay mắt. không biết tại sao lại có được đánh giá cao đến vậy.
(*) Trang bức: chỉ một hành động, một loại phong cách giả dạng nghèo khó, giả dạng không có gì để phơi bày ra cái không có gì của mình nhưng thực sự thì lại rất có khả năng, rất khủng bố.
Sau đó cô tiền vào giai đoạn dài không có gì để đọc, mãi cho đến khi thấy được <Đăng Tiên>.
Không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm thấy cách thức miêu tả của <Đăng Tiên> rất giống với đại thần Mộ Lâm. Cho dù thể loại và nội dung hoàn toàn không giống nhau, nhưng cô cứ cảm thấy, không chừng là đại thần Mộ Lâm đổi sang bút danh khác.
Ôm tâm tư như vậy, khi bộ tiểu thuyết <Đăng Tiên> vẫn chưa tiến vào tầm nhìn của đại đa số mọi người thì Lâm Hiểu Tĩnh đã trở thành fans trung thành của <Đăng Tiên>. Cô kiên định cho rằng, đại thần nhà mình đổi acc.
Cho nên khi nhìn thấy bài viết phân tích hai người chính là một trên Tinh Võng, Lâm Hiểu Tĩnh chẳng những không ngạc nhiên mà còn có cảm giác quả nhiên là như thế.
Nhìn thấy nhiều người bởi vì vẻ ngoài mà ngây ngốc chửi bới, cô cảm thấy vô cùng tức giận.
"Mấy người đó đều không có não à? Chúng ta xem là xem tiểu thuyết, đâu phải là xem mặt tác giả. Tiểu thuyết viết hay là được rồi, tác giả cũng có phải minh tinh đâu, cần gì phải đẹp chứ?"
Nghĩ như vậy, cô liền kêu gọi gần một ngàn đọc giả còn sống trong fan club của đại thần Mộ Lâm, cùng nhau đánh lui những tên chê bai vẻ ngoài trên Tinh Võng.
Kể từ khi Diệp Sở Phong bắt đầu phát động chiến tranh dư luận bôi đen <Đăng Tiên>, 098 vẫn luôn chú ý đến đề tài này. Không thể không nói, lực lượng thủy quân của nam chính rất ngoan cố, một tuần không chú ý đã tẩy não được rất nhiều độc giả. Vốn dĩ gần 100% mọi người tỏ vẻ muốn đi xem <Đăng Tiên>, hiện tại chỉ còn trên dưới 70%, hơn nữa còn liên tục giảm xuống.
Căn cơ của tập đoàn Mục thị hùng hậu, đương nhiên không phải là thứ mà một tập đoàn mới như tập đoàn Thiên Nguyên có thể so sánh. Có điều này trợ giúp, nam chính thực sự như cá gặp nước, đem những người fans đánh ngã ngựa liên tiếp. Mặc dù vẫn còn rất nhiều người đánh trả lại, nhưng không khó để thấy được bọn họ chỉ đang dựa vào nơi yếu thế để chống trả lại mà thôi.
"Ký chủ, gần đây có rất nhiều bài báo nói rằng <Đăng Tiên> rất có khả năng sẽ chết non, phòng bán vé nguy cơ. Bọn họ đều nhận được chỗ tốt ở Mục thị, cho nên bôi đen ngài. Ngài thực sự mặc kệ không quản sao?"
098 gấp đến xoay vòng.
"Tại sao ngài lại từ chối sự giúp đỡ của Phó Tiện Chi?"
Nếu ngay từ đầu trực tiếp xóa bỏ toàn bộ tin tức trên Tinh Võng, nhất định đã không loạn thành cục diện như bây giờ rồi.
Có điều Lăng Sơ Nam lại không hề nóng nảy chút nào.
"Cách thời gian công chiếu vẫn còn hơn nửa tháng, không cần gấp gáp."
Mười ngày sau, đọc giả trong fan club Mộ Lâm Khách Thiếu triển khai một cuộc trò chuyện.
[Chị Tĩnh, địch mạnh ta yếu, chúng ta sắp toàn quân diệt rồi.]
[Báo cáo đại ca, không phải chúng ta quá yếu mà là đối phương quá mạnh, có cảm giác chúng ta sắp không chịu nổi rồi.]
[Cảm ơn mọi người đã kề vai chiến đấu trong khoảng thời gian này, nhưng mà đại ca à, tôi đã không ngủ ba ngày rồi, hai ngày nữa tôi còn phải đi thi, tôi phải chăm chỉ ôn tập. Tôi nhất định vẫn ủng hộ <Đăng Tiên>, có điều tôi thật sự không thể tiếp tục chiến đấu, cho nên tôi xin lui về trước.]
[Em cũng rút.]
[Gặp lại mọi người sau.]
Chỉ trong chốc lát, diễn đàn vốn dĩ còn lại không được bao nhiêu người đã rời mất thêm mấy chục người. Lâm Hiểu Tĩnh cắn môi, trong lòng có chút vô lực, lực lượng của bọn họ thực sự quá yếu ớt.
Đúng vào lúc này, cô đột nhiên nhìn thấy một tin nhắn nặc danh trong hòm thư.
Tên tin nhắn là 'Chào đọc giả thân mến, chào mừng bạn đến tham sự nghi thức công chiếu lần đầu của <Đăng Tiên>.' - kèm them là một tấm vé vào cửa.
Lâm Hiểu Tĩnh cẩn thận nhìn thời gian và địa điểm vài lần, sau đó đột nhiên hét chói tai mấy tiếng.
"Là sự thật, không ngờ lại là sự thật!"
Mãi cho đến khi cha mẹ cô gõ của hỏi cô bị làm sao vậy, cô mới che miệng im lặng.
"Đây nhất định là do đại thần Mộ Lâm gửi, anh ấy thật là tri kỷ. Không được, mình nhất định phải kéo thêm người, cho dù có bôi đen anh ấy, thì mình cũng có thể kéo thêm người đến ủng hộ anh ấy."
Nghĩ như vậy, cô gái nhỏ giỏi giao tiếp này liền bắt đầu kế hoạch giăng lưới của mình.
Tin nhắn tương tự Lăng Sơ Nam cũng sàng lọc ra gửi ra ngoài hơn 100 tin, trong đó ngành nghề nào cũng có.
098 không biết mục đích của chuyện này là gì, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn làm theo.
098 quan sát, những người nhận được tin nhắn, gần như đều biểu hiện vô cùng kích động, sau đó bắt đầu điên cuồng giới thiệu <Đăng Tiên> cho những người xung quanh. Người yêu thích thật sự tăng lên, có điều hiện tại vẫn chưa nhìn ra được tác dụng gì đặc biệt.
Có điều rất nhanh 098 liền biết tác dụng của nó, bởi vì những người mà Lăng Sơ Nam lựa chọn, không có ai mà không phải là người hành văn tốt. Đặc biệt là người am hiểu viết bình luận, sau khi <Đăng Tiên> công chiếu, bình luận mà những người này viết ra đều đem nó đẩy lên đỉnh núi.
Nghi thức công chiếu phim Lăng Sơ Nam không tham gia, có điều nhìn tình hình bán vé, hiển nhiên đã chịu ảnh hưởng của dư luận trước đó, gần như mỗi một suất đều có phòng trống. Nhưng đáng mừng chính là, mỗi người xem xong đều đánh giá rất cao cho bộ điện ảnh này.
Mà đồng thời <Anh Hùng Xạ Điêu> cũng công chiếu, dưới tình huống có hậu trường của Mục thị, suất chiếu nào cũng đông nghẹt.
Chuyện này tạm thời không nhắc đến, vào đêm công chiếu, cũng là ngày giải thưởng Kim Lâm mở ra.
Tổ đạo diễn của <Đăng Tiên> đã chế tác hậu kỳ đưa đến tổ bình thẩm của giải thưởng Kim Lâm trước nửa tháng, so với <Anh Hùng Xạ Điêu> chậm hơn nửa tháng. Thời gian xem ra có vẻ chiếm thế hạ phong một xíu, đối với chuyện này, người làm tổng đạo diễn như Sở Du lại vô cùng tự tin. Anh ta tỏ vẻ sáng hôm nay sẽ đến xem <Anh Hùng Xạ Điêu>, ý bảo Lăng Sơ Nam không cần lo lắng.
Lăng Sơ Nam đi vào hội trường với tổ đạo diễn. Ở thời đại này camera đã không còn đèn flash, có thể tự động lấy ánh sáng, hơn nữa còn là loại mini, hoàn toàn không giống với thời đại của Lăng Sơ Nam. Trên thảm đỏ đã không còn cảm giác uy hiếp dai dẳng nữa, nhưng lại khiến người ta có chút không quen. Có điều mặc kệ là ở thế giới nào, cái ngành sản xuất như phóng viên vẫn có thuộc tính giống hệt nhau.
"Đạo diễn Sở Du, xin hỏi hôm nay ngài có tin tưởng vào tác phẩm của bản thân hay không? Có nắm chắc giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất hay không?"
"Đạo diễn Sở Du, ngài cảm thấy ngài có phải là người thắng lớn đêm nay không?"
"Đạo diễn Sở Du, đối với vấn đề tranh luận gần đây của <Đăng Tiên>, ngài có muốn nói gì không?"
Thừa dịp tổ đạo diễn bị bao vây, Lăng Sơ Nam không quá cao liền linh hoạt trốn thoát khỏi đám người, sau đó nhìn thấy Phó Tiện Chi đang ngồi ở trong khán đài.
"Ký chủ, sao y lại ở đây?"
098 giống như nhìn thấy quỷ, rõ ràng lúc chiều khi ra cửa, người nọ đã nói sẽ ngoan ngoãn đợi Lăng Sơ Nam quay về.
"Đương nhiên là lo ta bị người khác bắt cóc rồi." Lăng Sơ Nam thấy nhiều không trách.
"....." Nếu ngài có thể bị người khác bắt cóc, vậy có lẽ người đó cũng là người xui xẻo. 098 nghĩ như vậy trong lòng, không biểu tình khen ngợi.
"Y thật là quan tâm ngài."
Phó Tiện Chi lựa chọn vị trí ở bên cạnh Lăng Sơ Nam, thấy cậu ngồi xuống liền đem bình giữ nhiệt trong tay ra.
"Lúc ra ngoài chưa ăn cơm, em lót bụng trước đi."
Bên trong là cháo hải sản được giữ ở độ ấm vừa phải, khi mở ra mùi thơm nức mũi, Lăng Sơ Nam vừa ăn được hai muỗng, một người trẻ tuổi có bề ngoài tuấn tú ngồi phía sau hai người ngửi được mùi hương liền nhô đầu ra, cậu ta nhìn tên trên ghế Lăng Sơ Nam.
"Người anh em, trước kia chưa từng gặp, làm quen một chút, tôi là Đường Nguyên Lãng, là một diễn viên nho nhỏ, hôm nay chỉ đến tham dự một chút thôi. Tình cảm của hai người cũng tốt quá đi."
098: "Ký chủ, cậu ta đã nhận một giải ảnh đế ở giải thưởng Kim Lâm, lần này bằng vào một bộ phim tình yêu văn nghệ nhận được đề cử giải nam phụ xuất sắc nhất. Căn cứ vào xác suất để phân tích, lần này tỷ lệ nhận giải của cậu ta là 80%."
Cho nên cậu ta nói đến tham dự một chút hoàn toàn là sai sự thật.
Lăng Sơ Nam nhìn người đàn ông vươn tay tới, lại nhìn bình giữ ấm trên tay mình, lộ ra nụ cười.
"Xin chào, có chút không tiện. Tôi tên Mục Lâm Kha."
"Không sao cả không sao cả. Là tôi suy nghĩ không chu toàn."
Đường Nguyên Lãng ha ha cười nói.
"Thật ra thì, tôi có một vấn đề muốn hỏi hai người."
"Hửm?"
"À, thì là, cháo của cậu có mùi hương không giống với người máy giúp việc ở nhà tôi, tôi muốn hỏi nó được bán ở tiệm nào vậy?"
"....."
Trong giới giải trí chưa từng đưa tin vị ảnh đế này là một tên tham ăn. Sau khi biết cháo là do Phó Tiện Chi nấu, Đường Nguyên Lãng có chút thất vọng, nhưng thái độ đối với hai người càng thêm nhiệt tình. Mãi cho đến khi Lăng Sơ Nam nói có thời gian sẽ mời cậu ta đến nhà mình làm khách, cậu ta mới vô cùng mỹ mãn nghỉ ngơi.
Đoàn phim <Anh Hùng Xạ Điêu> đến nơi khi nghi thức mở thưởng đã bắt đầu mười phút. Lúc này gần như các đại biểu lớn nhỏ đều đã đến đông đủ, đoàn phim của bọn họ đương nhiên trở thành áp trục.
Diệp Sở Phong làm nhân vật trung tâm của <Anh Hùng Xạ Điêu>, mang theo thành tích bán vé đông nghẹt của ngày công chiếu hôm nay, địa vị của hắn đương nhiên vô cùng sáng chói, ngay cả đạo diễn cũng tự giác đứng phía sau hắn.
Đối mặt với các vấn đề liên tiếp, Diệp Sở Phong đều trả lời truyền thông theo dạng này.
"Hiện tại bầu không khí ở Văn Hóa rất tốt, có điều tôi cảm thấy nếu có thể khiến trăm hoa đua nở thì càng tốt hơn. Đối với <Anh Hùng Xạ Điêu>, đây coi như là một chủ đề mới mẻ, tôi cũng chỉ hy vọng có thể vì nền văn học của chúng ta góp thêm một phần sức lực."
"Đối với vấn đề có thể đoạt giải hay không, tôi nghĩ chỉ có một câu : Dựa vào ý trời. Có thể được giải thưởng thì tốt, không thể đoạt giải tôi cũng không tiếc nuối, chúng tôi đã tận lực rồi."
"Thay đổi phong cách lịch sử văn học? Ha ha, không dám nhận, không dám nhận."
"So với <Đăng Tiên>? Hai chủ đề này hoàn toàn không giống nhau, không thể so sánh. Cá nhân tôi mà nói, nếu muốn nói ưu điểm, vậy hãy lấy tỉ lệ phòng vé để bình thẩm."
Cho dù mỗi câu nói đều mang ý khiêm tốn, nhưng trong mắt Diệp Sở Phong lại hoàn toàn không có tí khiêm tốn nào, thái độ kiêu căng. Đặc biệt là khi nhắc đến tỷ lệ phòng vé của <Đăng Tiên>, giọng nói không giấu nỗi sự đắc ý, thực giống như đã nắm chắc đối phương trong tay.
Đúng lúc này, giọng nói của MC vang lên.
"Mời mọi người hãy theo thứ tự ngồi xuống, lễ trao giải chính thức bắt đầu!"
---
Chương 111
Edit : YuTuyTien
Nói đến cũng khéo, bên trái Lăng Sơ Nam là Phó Tiện Chi, bên phải là Lý Dịch, kế đó là Sở Du, phía sau là đoàn phim âm nhạc, tiếp theo bên trái chính là Diệp Sở Phong.
Lúc Diệp Sở Phong đi ngang qua người Lăng Sơ Nam còn cố ý liếc nhìn Lăng Sơ Nam và Phó Tiện Chi một cái. Trí nhớ của hắn không tính là quá tốt, nhưng hiển nhiên, mặc dù chỉ mới gặp qua một lần, ấn tượng của hắn đới với bọn họ lại rất sâu.
Nếu không phải tình huống không thích hợp, có lẽ Diệp Sở Phong sẽ lựa chọn đấm một cái lên mặt Phó Tiện Chi. Có điều nghĩ đến đây là lễ trao giải, lát nữa bản thân hắn sẽ trở thành người hào quang sáng rực. Lúc này, ánh mắt hắn nhìn về phía hai người liền tràn đầy khinh thường.
Nhìn thấy nam chính đi ngang qua người ký chủ nhà mình, 098 lòng dạ hẹp hòi liền nhịn không được.
"Ký chủ, hắn nhìn ngài như vậy ngài không tức giận sao?"
"098, ta đã nói với ngươi rồi, ta rất rộng lượng, hơn nữa cứ động đến là nổi giận, không lẽ ta là người hẹp hòi đến vậy à?"
Lăng Sơ Nam chậm rãi nói.
"Đúng rồi, lát nữa khi lễ trao giải kết thúc, ngươi đem quyền hạn mấy quyển tiểu thuyết ta đã đăng ký ở Phong Vân Văn Hóa mở ra."
098 không hề trả lời vấn đề bản thân không hề keo kiệt của Lăng Sơ Nam. Nếu như nó có mắt, nhất định nó sẽ nhìn về phía trước. Ký chủ rõ ràng muốn đuổi cùng giết tuyệt nam chính mà. Có điều dù nghĩ như vậy, 098 vẫn nhanh chóng trả lời.
"Vâng, ký chủ."
Sau khi lời dạo đầu qua đi, MC mặc bộ tây trang màu đen điểm thêm cà vạt đot tươi vô cùng nhiệt tình nói.
"Lần này, những tác phẩm đề cử giải thưởng Kim Lâm gồm có: <Đăng Tiên>, <Nhà dương cầm cô độc>, <Thanh Xuân Rực Rỡ>,... <Anh Hùng Xạ Điêu>.... <Đi qua giông bão>."
Theo những cái tên MC nhắc đến, trên màn hình liền xuất hiện những cảnh phim kinh điển cũng từng bộ. Cảnh phim của <Đăng Tiên> là một thiếu nữ bạch y tung bay, toàn nhân nhiễm máu tươi, tay cầm kiếm, mắt nhìn về phía trước, bốn phía đều là tứ chi rời rạc. Trên đỉnh đầu nàng có một con tiên hạc xoay quanh, ánh hoàng hôn hóa thành một tầng màu sắc ấm áp bao quanh nàng. Dưới cảnh tượng như thế, gần như tất cả mọi người đều có một thắc mắc : Nàng ta đang nhìn cái gì? Vấn đề này xoay quanh trong đầu bọn họ thật lâu.
Tổng cộng có 30 bộ phim tham dự giải thưởng. Có điều sau khi cảnh phim đại diện cho <Đăng Tiên> xuất hiện, tầm mắt của mọi người không còn chú ý đến những bộ phim khác nữa.
Gần như tất cả mọi người đều khe khẽ thảo luận.
"Tại sao tôi vẫn chưa xem qua bộ phim này? Do vẫn chưa công chiếu à?"
"Ngay cả <Đăng Tiên> mà anh cũng không biết? Hiện tại bộ tiểu thuyết đó vẫn còn nóng đến rối tinh rối mù kìa. Có điều nghe nói tác giả có bề ngoài vô cùng xấu xí, cho nên rất nhiều fans đều biến thành anti. Cũng không biết người trẻ tuổi bây giờ nghĩ cái gì nữa, đọc sách thì đọc sách đi, cần gì phải biết mặt? Tôi cảm thấy <Đăng Tiên> rất hay, đợi lễ trao giải hôm nay kết thúc, tôi sẽ đi bao một rạp. Tôi cần sự riêng tư."
Một người chế tác tuổi không nhỏ lên tiếng.
"Cảnh quay xem qua cũng khá tốt, cũng không biết nội dung thế nào."
"Đạo diễn Sở du chính là đạo diễn xuất sắc nhất của giải Kim Lâm năm trước. Có cậu ấy tham gia chất lượng đương nhiên đảm bảo. Tôi nghĩ giải đạo diễn xuất sắc nhất lần này cũng là của cậu ấy rồi."
"Có vẻ lần này <Anh Hùng Xạ Điêu> chính là một con hắc mã, tôi nghĩ chúng ta nên xem thử."
"<Anh Hùng Xạ Điêu>? Chủ đề này cũng rất mới mẻ, nghe nói tác giả là một người chỉ mới hai mươi mấy tuổi, đúng là thiếu niên anh tài mà, chúng ta đều đã già rồi."
"Tôi cảm thấy <Anh Hùng Xạ Điêu> không tốt lắm, so với <Đăng Tiên> vẫn còn kém xa.
Một người phòng viên là fans não tàn của <Đăng Tiên> đột nhiên lên tiếng.
"Tên nhóc nhà cậu thì biết cái gì? Tôi thấy người thắng lớn nhất đêm nay chính là một trong hai người họ. Cá nhân tôi cho rằng, dựa theo độ tả thực thì <Anh Hùng Xạ Điêu> đang chiếm thế thượng phong."
Sau khi nhìn thấy cảnh phim đại diện của <Đăng Tiên>, trong lòng Diệp Sở Phong liền bắt đầu có chút chột dạ. Hắn lựa chọn cảnh phim đại diện là lúc nam chính giương cung bắn đại điêu, hòa với thảo nguyên mênh mông, rất có cảm giác dũng cảm. Nhưng so với hình ảnh của <Đăng Tiên>, dường như vẫn còn thiếu điểm nội hàm. Thính lực của hắn không tệ, đều nghe được thảo luận của mọi người vào tai. Sau khi nghe thấy mọi người khen ngợi <Anh Hùng Xạ Điêu>, trong lòng hắn không khỏi có thêm một phần đắc ý, vừa nhắc đến hắn liền cảm thấy thả lỏng không ít.
Tỷ lệ phòng vé đã quyết định mọi thứ, hôm nay công chiếu lúc 8 giờ, phòng bán vé của <Anh Hùng Xạ Điêu> đã vượt qua 5 ngàn vạn điểm tín dụng. Theo như hắn biết, <Đăng Tiên> chỉ mới đạt đến 2 ngàn vạn điểm tín dụng, so với hắn vẫn còn kém xa.
Sau khi liệt kê danh sách tham dự, tiếp theo chính là tuyên bố danh sách đoạt giải. Lúc này tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, vẻ mặt vừa mong chờ vừa kích động.
"Tôi xin phép tuyên bố giải thưởng đầu tiên, giải phim điện ảnh xuất sắc nhất, bộ phim đoạt giải chính là ---"
Giọng nói của MC được kéo dài ra, khiến mọi người đều có chút hồi hộp. Lăng Sơ Nam quay đầu nhìn về phía Phó Tiện Chi, không ngờ lại nhìn thấy được vẻ khẩn trương của y.
"Anh hồi hộp cái gì?"
Phó Tiện Chi rất tự nhiên trả lời.
"Đây là tác phẩm đầu tiên của bảo bối, anh đương nhiên phải hồi hộp rồi."
Đối mặt với hai người chỗ nào cũng tú ân tú ái này, 098 với tư cách là người chứng kiến gần nhất, yên lặng bị nhét một đống cẩu lương.
"<Đăng Tiên>! Xin chúc mừng!"
Âm thanh của MC trở nên cao vút, vang vọng khắp nơi.
Lập tức tiếng vỗ tay như sấm vang lên, không ít tiếng hò reo chúc mừng.
Là người đại diện phát biểu cho bộ phim, Lý Dịch đứng lên, dường như hắn có chút ngây ngốc, bị Sở Du đẩy một cái mới hồi hồn lại. Lúc bước lên trung tâm sân khấu còn bị vướng bậc thang cuối cùng, có chút lảo đảo bổ nhào về phía sân khấu, sau đó được nam MC nhanh chóng đỡ lấy.
"Xem ra tổng chế tác của chúng ta có chút kích động."
Nữ MC mặc chiếc váy dài xinh đẹp mỉm cười nói, mọi người phía dưới đều phát ra một trận cười vang thiện ý.
Lý Dịch đỏ mặt đứng ở trung tâm sân khấu, cũng cùng cười với mọi người. Mãi cho đến khi nhận chiếc cúp, rốt cuộc hắn cũng nhớ ra cần phải nói lời cảm ơn, lắp bắp nói một tràng lời mở đầu sau đó liên tục cảm ơn, liền hoảng hoảng hốt hốt quay về khán đài. Lúc đi ngang qua Sở Du, hắn liền đạp lên chân anh ta một cái, sau đó đem chiếc cúp trong tay đưa qua.
Lúc Sở Du bị ý Dịch dùng chân đạp một cái, vẻ mặt có chút vặn vẹo, có điều liền quay về gương mặt tươi cười, giơ chiếc cúp trong tay hướng truyền thông xung quanh cười cười.
"Phốc." Lăng Sơ Nam cười ra tiếng.
Lý Dịch đang ngồi bên cạnh cậu, nghe thấy tiếng cười liền quay qua trừng một cái, sau đó nhìn về phía Sở Du.
"Tôi chỉ quá hồi hộp thôi, nếu cậu đứng ở trên đó, nhất định sẽ không tốt hơn tôi bao nhiêu đâu."
Sở Du đem cúp quơ quơ trước mặt Lý Dịch, chen vào nói.
"Nếu tôi đi lên nhận giải, nói không chừng sẽ trực tiếp ngã trên sân khấu đó."
Kể từ khi xác định hợp tác, quan hệ của Sở Du và Lý Dịch liền trở thành bộ dạng như hiện tại. Hai người chỉ cần vừa thấy nhau liền ồn ào túi bụi, ai không biết còn tưởng rằng bọn họ có thù oán gì đó, nhưng thật ra người quen đều nhìn ra được tình cảm của hai người rất tốt.
Lúc này, Lăng Sơ Nam liền cảm nhận được một ánh mắt truyền đến từ bên trái, cậu vừa quay đầu liền đối diện với ánh mắt không rõ của Diệp Sở Phong.
Ngay khi MC tuyên bố bộ phim đoạt giải, người đang xem phát sóng trực tiếp trên Tinh Võng cũng bùng nổ.
[Bí ẩn! Nhất định là có điều bí ẩn gì đó! Tỷ lệ phòng vé hôm nay của <Đăng Tiên> không đến hai ngàn vạn làm sao có thể nhận giải phim điện ảnh xuất sắc nhất được? Nên đoạt giải phải là <Anh Hùng Xạ Điêu> chứ!]
[Người hôm nay đã xem hai bộ điện ảnh công chiếu tỏ vẻ, <Đăng Tiên> danh xứng với thực, chỉ bằng vào hiệu ứng đã ném xa <Anh Hùng Xạ Điêu> trăm con phố, càng đừng nói đến cốt truyện. Nguyên mẫu của <Anh Hùng Xạ Điêu> còn may ra, có điều trong phim đã sửa đến nỗi má nhìn không ra. Chỉ dùng một từ để hình dung : Rác!]
[Lầu trên xin hãy thảo luận một cách văn minh, có điều rác thì tôi xin công nhận, lãng phí một tấm vé xem phim của tôi.]
[Tôi chưa từng đọc tiểu thuyết của cả hai bộ, có điều cả hai tôi đều đã xem phim. Nếu nói một câu công đạo thì một bên cốt truyện không có nội hàm, lung tung dựa vào giá trị nhan sắc để dựng. Một bên không chỉ không thể bắt bẻ cốt truyện, nội dung cũng là tích cực hướng về phía trước, kỹ thuật diễn của diễn viên hoàn toàn cũng rất đỉnh. Tôi có dự cảm, hôm nay có lẽ <Đăng Tiên> sẽ thành công mỹ mãn.]
....
Phim điện ảnh xuất sắc nhất có thể nói là một giải thưởng ẩn chứa tài nguyên tối cao của giải thưởng Kim Lâm, đặc biệt là đối với phim điện ảnh đang công chiếu. Nhận được giải thưởng này, hoàn toàn không chỉ phòng bán vé nhận được chỗ tốt, nó còn đại biểu cho vinh dự của đoàn phim.
Diệp Sở Phong đã đi lên phía trước, trong lòng vô cùng tự tin người nhận được giải thưởng chính là hắn. Thậm chí ngay cả lời phát biểu cũng đã được hắn soạn sẵn trong đầu. Không ngờ rằng, vốn dĩ đoàn phim của hắn và cả hắn đều không nhận được giải thưởng nào.
Không chỉ như thế, bảy tám giải thưởng kế tiếp, ngoại trừ giải nam chính xuất sắc nhất bị vị soái ca ngồi phía sau lúc đầu chào hỏi Lăng Sơ Nam đoạt mất, cùng với hai giải thưởng không quá quan trọng được đoàn phim khác nhận ra, thì tất cả giải thưởng còn lại đều bị đoàn phim <Đăng Tiên> thu vào túi.
"Người đoạt giải Đạo diễn xuất sắc nhất chính là --- tổng đạo diễn của <Đăng Tiên>, Sở Du!"
Nghe thấy tin tức này, gần như tất cả mọi người đều có cảm giác quả nhiên là như thế. Dưới ánh đèn chiếu xuống, Sở Du không nhanh không chậm chỉnh sửa cổ áo, phong độ nhẹ nhàng bước lên sân khấu nhận giải.
Lăng Sơ Nam chú ý, lúc Sở Du phát biểu cảm nghĩ, Diệp Sở Phong liền chau mày, gắt gao nhìn chằm chằm lên sân khấu, giống như Sở Du chính là kẻ thù của hắn không bằng.
"Bảo bối, từ khi ngồi xuống đến bây giờ, em đã nhìn hắn năm lần."
Giọng nói vô cùng đáng thương của Phó Tiện Chi truyền đến từ bên cạnh.
"Anh không đẹp bằng hắn sao?"
Lăng Sơ Nam dở khóc dở cười.
"Đương nhiên anh đẹp nhất rồi."
"Vậy tại sao em lại nhìn hắn chứ?"
"Bởi vì em nhận ra hắn cũng rất đẹp."
"....."
098 : "Ha ha ha ha!"
Nó biết ngay ghen với ký chủ sẽ không ăn được quả ngọt gì mà.
Đúng vào lúc này, Sở Du đã bước xuống sân khấu, hai chân nhẹ nhàng cũng chứng minh tâm trạng của anh ta rất tốt.
Lúc đi ngang qua Lăng Sơ Nam, anh ta còn lộ ra một nụ cười thần bí với cậu.
"Vậy là bây giờ chúng ta chỉ còn hai giải thưởng vẫn chưa công bố."
Nam MC kích động nói.
"Đêm nay <Đăng Tiên> đã là người chiến thắng đậm nhất, vậy thì giải thương kế tiếp liệu có vào tay <Đăng Tiên> lần nữa hay không? Tôi xin công bố giải thưởng biên kịch xuất sắc nhất, người đoạt giải chính là---"
Gần như những biên kịch có liên quan đến giải thưởng này đều nâng một nửa bên mông lên, trên trán lấm tấm mồ hôi. Đương nhiên, trong đó cũng bao gồm Diệp Sở Phong, đây là cơ hội cuối cùng của hắn.
Thấy đã đủ kích thích, cuối cùng MC cũng lớn tiếng tuyên bố: "Tác giả gốc của <Đăng Tiên>, đồng thời cũng là biên kịch, Mục Lâm Kha! Xin chúc mừng!"
Lăng Sơ Nam đứng lên, lúc này những người đang xem phát sóng trực tiếp đều điên rồi.
[Là ai đã nói tác giả là một tên mập mạp? Là ai??? Đây rõ ràng là nói sai sự thật! Một thiếu niên xinh đẹp đến như thế lại bị nói thành loạn thất bát tao.]
[Tôi cho rằng người có thể viết ra <Đăng Tiên> nhất định cũng là một ông chú ít nhất đã hơn trăm tuổi rồi, đứa nhỏ này nhìn qua hình như còn chưa thành niên nữa.]
[Không thể trông mặt mà bắt hình dong, tuổi nhỏ thì sao lại không thể viết ra được bộ truyện tốt chứ? Hơn nữa trước khi dùng acc Tiêu Tiêu Vũ Hiết, đại thần Mộ Lâm cũng đã viết tiểu thuyết rất nhiều năm rồi còn gì.]
[Chỉ bằng giá trị nhan sắc này thôi đã đủ để tôi đi xem <Đăng Tiên> năm lần rồi!]
[Thật là nông cạn, ai cũng đòi phải nhìn thấy mặt thật, đẹp thì có ích gì? Người giống tôi đều là những người đọc sách lớn lên! Bây giờ đã qua 20 năm, tôi nghĩ tôi nên yêu đương rồi!]
[Khoan đã, không lẽ mọi người không phát hiện ra không khí xung quanh đại thần và đại soái ca siêu cấp đẹp bên cạnh rất ngọt ngào sao? Lúc đại thần đứng lên hai người còn kéo tay nhau. Mặc dù rất nhanh đã buông ra, nhưng lấy mắt nhìn có kinh nghiệm độc thân 50 xem phim của tôi, tôi đã nhìn thấy bọn họ nhìn nhau mỉm cười. Tôi ăn chén cẩu lương này trước, mọi người cứ tự nhiên.]
...
Đối với việc nhận giải thưởng, Lăng Sơ Nam không còn xa lạ nữa. Nhận lấy cúp xong, Lăng Sơ Nam bắt đầu phát biểu cảm nghĩ sau khi đoạt giải của mình.
"Đối với việc nhận được giải thưởng này, tôi rất vinh hạnh. Tôi nghĩ mọi người đối với bộ dáng trước kia của tôi đều tò mò, đúng vậy, trước đây tôi quả thật rất béo, nhưng sao hiện tại lại biến thành như bây giờ? Rất đơn giản, tôi giảm cân."
Câu nói này khiến cho mọi người phía dưới đều cười ha ha, sôi nổi vỗ tay chúc mừng.
"Hiện tại tôi muốn cảm ơn biên tập của tôi, cùng với mọi người trong đoàn phim, là mọi người cùng nhau cố gắng mới có thể khiến 3 hoàn thành tốt trong thời gian ngắn như vậy."
Nói đến đây Lăng Sơ Nam chân thành cúi người cảm ơn phía đoàn phim của mình, sau đó nhìn về phía Phó Tiện Chi.
"Cuối cùng tôi muốn cảm ơn người yêu của tôi, là người vẫn luôn làm bạn với tôi, cho dù tôi có bộ dáng như thế nào vẫn không rời bỏ tôi. Cảm ơn anh!"
Lúc trở về chỗ ngồi, nghênh đón Lăng Sơ Nam là một cái ôm thật chặt, ánh đèn chiếu về phía hai người, tiếng vỗ tay kéo dài không dứt.
Khóe mắt của cậu dừng ở phía nam chính, phát hiện hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu, tinh thần dường như có chút hoảng hốt.
Nghĩ đến việc vừa nãy nam chính nghe thấy tên người đoạt giải thưởng sắc mặt lập tức trở nên vặn vẹo, đáy mắt Lăng Sơ Nam không khỏi tăng thêm một tia hứng thú.
"Ký chủ, nam chính nghe thấy tên của ngài, sau đó nhìn thấy ngài liền có bộ mặt khiếp sợ như vậy." 098 đúng lúc báo cáo.
Chưa từng có ai nghi ngờ độ công bằng của giải thưởng Kim Lâm, từ lúc nó ra đời đã bắt đầu đại diện cho quyền uy tối cao của giới điện ảnh. Cho nên việc <Đăng Tiên> có thể đoạt được nhiều giải thưởng như vậy chỉ có thể chứng minh <Đăng Tiên> thực sự có thực lực.
Nhưng vốn dĩ Diệp Sở Phong không phải người của thế giới này, cuộc sống của hắn bắt đầu ở một xã hội vô cùng phức tạp, là một thế giới có giới giải trí với nhiều quan hệ rắc rối, việc này dẫn đến hắn không quá hiểu biết về quy tắc của thế giới này. Vỗn dĩ khi hắn nhìn thấy danh sách đề cử đã cảm thấy có nội tình, nhưng mỗi lần đến lúc trao giải, trên màn hình liền xuất hiện một đoạn ngắn trong phim, hắn liền biết rằng bản thân đã đã thua hoàn toàn, thua bởi một người mà hắn không thèm để mắt đến, sau này lại đem cậu trở thành đối thủ của mình.
"Giá trị nghịch tập +5%, hiện tại giá trị nghịch tập là 90%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."
Thắng lợi đang ở ngay trước mắt!
Cuối cùng chính là giải thưởng sáng tạo nhất, lần nào trao giải Kim Lâm cũng đem giải thưởng này làm giải thưởng an ủi, giống như tác phẩm trước đó đều nhận được khen ngợi nhưng lúc trao giải lại không có phần, lần này cũng không ngoại lệ.
"Đạt được giải thưởng chính là --- <Anh Hùng Xạ Điêu>! Xin chúc mừng!" Giọng nói của MC vang vọng khắp trời.
Là người đầu tư kiêm biên kịch, Diệp Sở Phong được đoàn phim đề cử làm người đại diện nhận giải, nhưng đến khi mời lên sân khấu hắn vẫn không nhúc nhúc, cuối cùng đạo diễn là người bước lên.
Lúc tan cuộc, đoàn phim <Đăng Tiên> nhận được rất nhiều lời chúc, vô số phòng viên chen nhau chạy lên.
Dưới sự bảo vệ của Phó Tiện Chi, Lăng Sơ Nam an toàn thoát khỏi đám người.
Lúc hai người chuẩn bị bước lên xe huyền phù, đột nhiên bị người khác gọi lại.
"Khoan đã!"
Diệp Sở Phong đừng phía sau hai người, giọng nói vừa rồi chính là từ phía hắn.
Lăng Sơ Nam quay đầu lại.
"Có chuyện gì?"
"Tôi muốn nói chuyện với cậu, một mình." Diệp Sở Phong nói.
Lăng Sơ Nam nhìn nhìn Phó Tiện Chi, Phó Tiện Chi hôn hôn lên khóe môi cậu một cái, sau đó không tình nguyện bước lên xe.
Thấy cửa xe đã đóng lại, Diệp Sở Phong mới lên tiếng.
"Cậu đã biết hết rồi nhỉ?"
Lăng Sơ Nam: "Hả?"
Diệp Sở Phong: "Đừng giả vờ nữa, tôi biết thân phận của cậu rồi."
---
Editor:
Còn 2 chương nữa là hết thế giới này, để tui ráng hehe