Chương 107

Edit : YuTuyTien

Lý Dịch nghiêng người về trước, sốt sắng hỏi: "Điều kiện gì?"

Lúc này, Sở Du vừa hay từ cửa nhà hàng bước vào trong, tóc anh ta hơi dài, thắt bím trên đỉnh đầu, mặc áo khoác da, trong miệng ngậm kẹo mút, bước đi cà lơ phất phơ. Nhưng bởi vì anh ta có một gương mặt đẹp trai, chững chạc và đôi mắt đào hoa rất phóng khoáng, cho nên cô gái nhỏ ở quầy lễ tân dễ dàng để cho anh ta vào trong.

Rất nhiều người đều nhìn anh ta, nhưng hầu như không ai nhận ra anh ta chính là đạo diễn nổi tiếng thế giới.

Lăng Sơ Nam chỉ chỉ vào Sở Du đang ngồi bên cạnh Diệp Sở Phong: "Anh có thấy anh ta không?"

Lý Dịch: "Có chút quen mắt, anh ta là ai?"

Lăng Sơ Nam: "Vừa rồi anh có nhắc đến anh ta. Gần đây anh ta thực sự đã gửi cho tôi rất nhiều email và tần suất hơn năm lần một ngày."

Lý Dịch dường như nhớ ra cái gì, trợn to hai mắt: "Là... Sở"

Hắn thấp giọng nói: "Sở Du?"

"Đào anh ta đến công ty của anh sau đó chúng ta sẽ thành giao."

"Làm sao có thể? Tập đoàn Mục thị và công ty của chúng tôi hoàn toàn không nằm cùng một đẳng cấp."

Lý Dịch nhanh chóng nói, nhưng rất nhanh đã đổi lại: "Có điều công ty của chúng tôi không tệ, tôi sẽ cố gắng."

"Vậy được, tôi hy vọng sẽ sớm nghe được tin vui từ anh."

Lăng Sơ Nam đứng dậy: "Hôm nay rất vui được gặp anh."

Lúc bọn họ nhìn về phía Sở Du, anh ta cũng đang dùng khóe mắt quan sát chỗ này. Anh ta một bên ứng phó với sự tiếp đón nồng nhiệt của Diệp Sở Phong, một bên dùng ánh mắt nhìn ba người họ một lúc. Lúc lướt qua người Phó Tiện Chi, trong mắt liền hiện lên vẻ kinh ngạc và cảm thán, đó là sự tán thưởng với sự vật hoàn mỹ. Sau đó, rất nhanh anh ta liền đem tầm mắt khóa chặt lên người Lăng Sơ Nam, ngọn lửa trong ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng.

Thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, Sở Du định đứng lên đuổi theo, có điều một cô gái với vẻ mặt vui mừng đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt anh ta.

"Đạo diễn Sở, anh đến thật sao!"

Cô gái này chính là Đông Phương Dĩnh vừa đi toilet lúc nãy, cô ta đã từng gặp qua Sở Du vài lần, cho nên dù hôm nay Sở Du ăn mặc như thế này, cô ta liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra được.

Sở Du vội vã đuổi theo người khác, đang định vòng qua cô ta, có điều cô ta lại vừa lúc đi qua bên cạnh chặn lại đường đi của Sở Du. Hai người đụng trúng nhau, sức lực của cô gái đương nhiên không bằng người đàn ông như Sở Du, Đông Phương Dĩnh a một tiếng ngã trên mặt đất. Khi Sở Du nhìn về phía cửa ra vào, Lăng Sơ Nam đã rời đi với Phó Tiện Chi. Anh ta hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Đông Phương Dĩnh ngã dưới đất.

"Tiểu Dĩnh, em không sao chứ?"

Diệp Sở Phong vội vàng đỡ Đông Phương Dĩnh vẫn còn đang phát ngốc lên.

Đông Phương Dĩnh yếu ớt dựa vào người Diệp Sở Phong.

"Không...không sao cả. Em không cẩn thận ngã thôi."

"Cô ta đến đây cùng với cậu?"

Thấy không đuổi kịp người nữa, Sở Du lại ngồi xuống, vẻ âm trầm trên mặt trở về nắng ấm.

"Đúng vậy, cô ấy là trợ lý của tôi." Diệp Sở Phong nói.

Sở Du đánh giá hai người trên dưới một lần, khẽ cười.

"Trợ lý? Tôi thấy là bạn gái nhỉ."

Đông Phương Dĩnh ngượng ngùng cúi đầu, Diệp Sở Phong cũng không phủ nhận.

"Mấy hôm trước vừa mới xác định quan hệ."

"Không tệ. Trai tài gái sắc, rất xứng đôi."

Sở Du gật đầu, đôi chân dài gác lên trên ghế, lười nhác nói.

"Anh Diệp, tiểu thuyết của anh tôi đã xem qua, cốt truyện bên trong rất hay, cũng rất phù hợp với cốt truyện trong lý tưởng của tôi. Tôi tin nếu tôi đạo diễn, vào giải Kim Lân sẽ không là vấn đề gì."

Đông Phương Dĩnh: "Thật không? Vậy thì tốt quá rồi! A Phong, nếu vào giải Kim Lân, anh sẽ hoàn toàn nổi tiếng."

Có điều Diệp Sở Phong không hề lộ ra biểu tình kích động, hắn chỉ nắm lấy tay Đông Phương Dĩnh chặt hơn một chút, đáy mắt cũng tràn ngập mong chờ.

"Anh cũng biết tôi chỉ nhận được giải đạo diễn xuất sắc nhất của giải Kim Lâm, tác phẩm của tôi vẫn chưa nhận được giải thưởng nào, cho nên giải thưởng lần này tôi nhất định phải lấy được."

Sở Du ném que kẹo đã ăn xong lên trên chiếc đĩa trắng.

"Giải thưởng tác phẩm xuất sắc nhất, nhất định phải có được một kịch bản đủ để gánh nổi nó."

"Hiện tại cách giải thưởng Kim Lâm còn tám tháng nữa."

Ánh mắt Diệp Sở Phong sáng lên, Sở Du nhất định rất sốt ruột, có điều hiện tại hắn lại không quá gấp gáp, vô cùng bình tĩnh nói.

"Lúc nào cũng cũng có thể bàn chuyện kịch bản."

Sở Du gật đầu.

"Ừm, chuyện này quả thật cần thời gian, còn có diễn viên, trang phục, nơi quay đều cần đến thời gian. Tám tháng thực sự có chút gấp."

Diệp Sở Phong và Đông Phương Dĩnh liếc nhau, đều thấy được nét vui sướng trong mắt đối phương, hấp dẫn.

Bàn bạc xong, Sở Du chống tay lên bàn.

"Thời gian cấp bách như vậy, tôi cũng không thể nói tiếp với các vị, có cơ hội chúng ta lại hẹn sau. Tôi có việc phải đi trước."

Nhìn Sở Du vội vàng đứng dậy, nhanh chân rời khỏi nhà hàng, hai người đầy vẻ mộng bức.

"Đạo diễn Sở! Đạo diễn Sở Du!"

Sau khi phản ứng lại, Diệp Sở Phong vội vàng đuổi theo.

Sở Du nhíu mày: "Còn chuyện gì sao?"

"Không phải ngài nói rất thích tiểu thuyết của tôi sao? Không biết khi nào chúng ta mới ký hợp đồng?"

"Ký hợp đồng? Tôi nói muốn ký hợp đồng với anh khi nào?"

Sở Du cười khẽ: "Tôi thật sự rất hứng thú với tiểu thuyết của anh, có điều hình như từ đầu đến cuối tôi chưa từng nói qua bất kỳ câu nào là muốn ký hợp đồng với anh. Sở dĩ lần này tôi đến gặp anh, cũng là vì muốn nói rõ ràng với anh. À đúng rồi, vừa nãy quên nói với anh, sau này mong anh đừng dùng danh nghĩa của tôi để quảng bá cho tiểu thuyết của anh. Chuyện này khiến tôi rất bối rối."

Lúc này hai người đang đứng ở cửa nhà hàng, vừa nãy tiếng Diệp Sở Phong kêu Sở Du không hề nhỏ, mặc dù Sở Du là đạo diễn, nhưng có thế nào cũng là nhân vật công chúng, đối với những người am hiểu về giới giải trí rất dễ dàng đem tên của anh ta và tướng mạo so sánh, sôi nổi lấy quang não ra quay lại một màn này.

Có điều Sở Du cũng không xấu hổ, mỉm cười chào hỏi những người xung quanh, tiếp tục nói: "Nếu đã vậy, anh Diệp, có cơ hội chúng ta lại hợp tác."

Diệp Sở Phong còn muốn nói tiếp, quần chúng hóng chuyện đột nhiên vọt lên, trong đó có một phóng viên.

"Đạo diễn Sở, xin hỏi hôm nay ngài đến đây là để trao đổi chuyện kịch bản hay sao? Bộ điện ảnh tiếp theo dự định sẽ quay gì?"

Sở Du: "Mọi người đừng kích động, hôm nay tôi chỉ đơn giản đến dùng cơm, không liên quan đến kịch bản. Bộ điện ảnh tiếp theo tôi đã có dự định, còn quay cái gì tôi xin phép giữ bí mật."

Phóng viên vẫn truy hỏi không ngừng: "Có phải là bộ truyện mới của Thiên Hạ Du Phương hay không?"

Sở Du nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Diệp Sở Phong một cái, lắc đầu.

"Chuyện này tôi có thể nói rõ ràng với mọi người là không phải."

Sở Du nói đến nỗi không có chỗ xoay chuyển, Diệp Sở Phong nghe xong sắc mặt hết xanh lại trắng. Nếu không phải xung quanh có nhiều người, hắn có lẽ đã nhịn không được xông lên đánh anh ta một quyền.

Lúc này phóng viên thay đổi câu chuyện, chỉ sang Diệp Sở Phong: "Thiên Hạ Du Phương, anh được chọn là tác giả được yêu thích nhất Phong Vân Văn Hóa năm nay, đối với chuyện này anh có suy nghĩ gì?"

"Giá trị nghịch tập +10%, hiện tại giá trị nghịch tập là 65%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."

"Không ngờ chỉ đi ra ngoài một lần đã thu hoạch lớn như vậy.

098 nhìn hình ảnh trên màn hình mà Lăng Sơ Nam đang xem.

Bên trong chính là Diệp Sở Phong và Sở Du bị một nhóm người bao quanh, người phóng viên nọ nhanh chóng đem chuyện gặp được đại đạo diễn Sở Du và Thiên Hạ Du Phương phát sóng trực tiếp, vô số người đều xem được chuyện này.

"Có điều ký chủ, ngài cảm thấy Lý Dịch thật sự có thể đem Sở Du đào ra khỏi tập đoàn Mục thị sao? Năm đó Mục thị đã cho anh ta hợp đồng đặc quyền mới giữ anh ta lại được."

"Ừ, chỉ cần hắn đủ thông minh thì sẽ không có vấn đề gì."

Phó Tiện Chi điều chỉnh xe huyền phù sang chế độ tự lái.

"Bảo bối, có chuyện gì cần anh giúp đỡ sao?"

"Giúp em mát xa." Lăng Sơ Nam chỉ chỉ vào eo mình, bây giờ vẫn còn chút ê ẩm.

"Được."

Lý Dịch quả thực là một người thông minh, nếu không hắn cũng không thể ở trong một công ty lớn như Phong Vân Văn Hóa. Từ một biên tập nhỏ không có chút tiếng tăm gì, trong vòng 5 năm đã thành công leo lên chức tổng biên tập.

Có điều chuyện này cũng không đại biểu hắn có thể chắc chắn làm được chuyện nằm ngoài phạm vi ngành sản xuất. Cho nên từ khi đồng ý điều kiện của Lăng Sơ Nam, hắn liền xin nghỉ một tuần, ở nhà liên tục lập kế hoạch.

Vì vậy lúc Sở Du tìm đến, mở cửa ra chính là một người đàn ông sắc mặt tái nhợt, vành mắt đen thui, trong mắt tràn đầy tơ máu, mái tóc lộn xộn. Thực sự so với người vội vã đóng phim suốt đêm như anh ta còn thảm hơn. Sở Du xấu hổ nâng tay lên vẫy vẫy.

"Xin chào."

Lý Dịch chớp chớp mắt, sau đó lùi về sau một bước.

Sở Du thiếu chút nữa bị cửa đập vào mũi: "....."

Kể từ khi nhận được giải Kim Lâm, đây là lần đầu tiên anh ta bị người khác nhốt ngoài cửa, có điều nghĩ đến việc bản thân khó khăn lắm mới nghe ngóng được nơi ở  biên tập của Tiêu Tiêu Vũ Hiết, dù sao đi nữa cũng không thể chưa nói gì đã rời đi, cho nên lại bắt đầu gõ cửa.

Một phút sau, cửa mở ra, người đàn ông vừa nãy còn mặc đồ ngủ, đầu bù tóc tối khi nãy đã quần áo chỉnh tề đứng cạnh cửa, ngoại trừ vẻ mặt mệt mỏi không thể giấu, cái khác đều rất hoàn mỹ.

"Đạo diễn Sở, mời vào."

"Ký chủ, Sở Du tìm biên tập của ngài."

098 có thuộc tính bát quái lập tức báo cáo.

"Ừ."

Lăng Sơ Nam đang hưởng thụ sự hầu hạ săn sóc không góc chết của Phó Tiện Chi, cậu lười nhác híp mắt.

"Bọn họ làm gì?"

098 đã thấy chuyện này quá nhiều thành quen, cho dù Phó Tiện Chi có nghe được bọn họ đang nói chuyện hay không, đối phương cũng chưa từng biểu hiện ra. Vết sẹo của nó đã lành lại cũng quên đau, sau khi nghe câu hỏi của Lăng Sơ Nam liền trả lời.

"Hình như là hỏi thăm tin tức của ngài. Lần trước sở dĩ anh ta nhận lời mời của nam chính là vì nghe được tin ngài có hẹn với biên tập, nên muốn đến gặp ngài."

Đáng tiếc là chạy quá nhanh.

"Đúng lúc cho biên tập của chúng ta có cơ hội biểu hiện." Lăng Sơ Nam gật đầu.

"Chỗ này có được không?"

Thừa dịp Lăng Sơ Nam đang nói chuyện với 098, ta của Phó Tiện Chi đã chui vào quần áo Lăng Sơ Nam, di chuyển trên eo cậu.

Lăng Sơ Nam chỉ cảm thấy trên người có chút nặng, nhất thời đã bị đè ở phía dưới.

....Buổi sáng đã làm vài lần, chẳng lẽ thận của tên này thật sự không đau sao?

Nếu 098 nghe được vấn đề của ký chủ nhà mình, nhất định sẽ đồng tình mà bổ sung một câu.

"Ký chủ, ngài quên rồi à, y căn bản không phải người."

---

Chương 108

Edit: YuTuyTien

Ngày hôm sau, Lăng Sơ Nam ôm phần eo ê ẩm tỉnh dậy, nhìn chằm chằm vào bộ phận đang hứng thú bừng bừng của người nào đó, sau đó tát một phát vào bàn tay đang mát xa cho mình.

"Ít nhất một tuần không cho chạm vào em."

"Được."

Phó Tiện Chi dứt khoát trả lời, sau đó nở nụ cười.

"Bảo bối, anh mát xa cho em, em có mệt không?"

Thấy người nọ không còn ý định động dục nữa, Lăng Sơ Nam mới yên tâm, nằm lên đùi y.

"Chỗ này, còn có chỗ này."

"Ký chủ, trong lúc ngài ngủ, biên tập của ngài đã bàn bạc thỏa đáng việc ăn máng khác với đạo diễn Sở Du."

Thấy Lăng Sơ Nam rảnh rỗi, 098 vội báo cáo.

"Hiện tại giá trị nghịch tập của ngài đã lên đến 80% rồi."

"Ta đã biết, hiệu suất của hắn từ trước đến nay đều không tệ."

098: "Có điều hắn đã dùng tiểu thuyết của ngài để mê hoặc đạo diễn Sở Du, đây đều là công lao của ngài."

"Mặc kệ hắn dùng biện pháp gì, ít nhất đã đạt được mục đích, quá trình có ra sao ta cũng không quan tâm."

Một lúc sau, máy truyền tin của Lăng Sơ Nam đã vang lên, vừa liếc nhìn cái tên hiển thị, Lăng Sơ Nam liền nhần vào cuộc gọi video.

Giây tiếp theo, hình ảnh mô phòng Lý Dịch đã xuất hiện trong phòng.

Dường như không ngờ Lăng Sơ Nam lại chuyển sang gọi video, tầm mắt của Lý Dịch có chút ngây ngốc, tóc vẫn ướt dầm dề, trên đầu còn đắp một chiếc khăn lông màu sắc rực rỡ.

"Mộ...Mộ Lâm."

Lăng Sơ Nam ngồi dậy khỏi ngực Phó Tiện Chi.

"Có chuyện gì sao?"

Phó Tiện Chi gật đầu chào hỏi Lý Dịch, hôn hôn lên khóe miệng Lăng Sơ Nam: "Bảo bối, anh đi nấu cháo cho em."

Mãi cho đến khi Phó Tiện CHi đã rời khỏi Phòng, Lý Dịch mới có thể phục hồi tinh thần. Phản ứng đầu tiên của hắn là đem khăn lông trên đầu kéo xuống, sau đó trưng ra một gương mặt tươi cười xấu hổ nhưng không hề mất lễ phép với Lăng Sơ Nam.

"Xin chào."

Lăng Sơ Nam gật đầu: "Chào."

098 nhìn đồng hồ đã là hai giờ rưỡi chiều, không hề chen vào,

Lăng Sơ Nam lên tiếng trước: "Có chuyện gì sao?"

Cuối cùng Lý Dịch cũng bình tĩnh lại, hắng giọng nói: "Chuyện mà cậu kêu tôi làm tôi đã hoàn thành hôm qua, đạo diễn Sở Du đã đồng ý rời khỏi tập đoàn Mục thị để gia nhập tập đoàn Thiên Nguyên. Khi nào có thời gian chúng ta sẽ ký bản quyền hợp đồng, còn về chia hoa hồng, bởi vì cậu không thu tiền bản quyền, cho nên công ty chúng tôi nguyện ý chi trả 35% lãi lợi nhuận hậu kỳ cho cậu."

"Sở Du được bao nhiêu?"

"25%."

Lý Dịch theo bản năng trả lời, sau đó phát hiện bản thân đã lỡ miệng, mặt đỏ lên.

"Xin lỗi, 35% đã là cực hạn mà công ty có thể lấy ra rồi, ngành sản xuất phim ảnh có tỷ lệ không xác định rất lớn. Đạo diễn Sở Du nhận một bộ phim, phần lợi nhuận gộp lại cũng chỉ có 15 tỷ điểm tín dụng, chúng tôi đã lấy thành tích tốt nhất của anh ấy để tính, không tính 60% tiền đầu tư, lợi nhuận của công ty còn chưa đến 10%."

"Ký chủ, hắn nói đều là thật."

098 đưa ra kết quả: "Nếu muốn mời những diễn viên đủ tốt, nhất định cần phải chia ra ngoài, cho nên cuối cùng lợi nhuận của tập đoàn Thiên Nguyên có lẽ chỉ trên dưới 5%. Hơn nữa, nếu bộ điện ảnh này không nổi, có khả năng bọn họ sẽ lỗ sạch vốn. Đương nhiên, khả năng này gần như là không có."

Chỉ tính độ hot bộ tiểu thuyết này của Lăng Sơ Nam, cho dù quay không tốt đi nữa, cũng sẽ có vô số người mê đọc tiểu thuyết nguyện ý bỏ ra tiền túi. Huống chi đạo diễn vốn có danh tiếng tốt, độc dưỡ phòng bán vé Sở Du.

Cho nên kết quả cuối cùng chỉ có tốt, hoặc là rất tốt. Đây cũng là nguyên nhân khiến tập đoàn Thiên Nguyên nguyện ý đánh cược một phen.

Lăng Sơ Nam tiếp tục hỏi: "Tiền đầu tư giai đoạn đầu đủ chưa?"

"Bởi vì chưa từng tiếp xúc qua đề tài này, giả thiết quá lớn, cho nên chúng tôi dự định đầu tư 500 triệu điểm tín dụng. Hiện tại vốn lưu động mà tập đoàn Thiên Nguyên sở hữu là 200 triệu, Sở Du đồng ý đầu tư 100 triệu, vì vậy còn thiếu 200 triệu."

Nói đến đây, ánh mắt Lý Dịch hiện lên một tia cảm kích. Hắn không ngờ rằng vừa nghe nói Lăng Sơ Nam đã ký hợp đồng với tập đoàn Thiên Nguyên, Sở Du lập tức đồng ý chuyện ăn máng khác, thậm chí chủ động đầu tư vốn, cho nên hắn mới một phát cho Sở Du 25% lợi nhuận.

"200 triệu còn lại tôi sẽ đầu tư vào, không cần chia ra nhiều nữa." Lăng Sơ Nam nói.

"Chuyện này..."

Lý Dịch không thể tin nhìn về phía Lăng Sơ Nam, tiền lời mà Lăng Sơ Nam kiếm được mấy năm nay hắn đều nhìn thấy, nhiều lắm cũng chỉ hơn bảy tám ngàn vạn, căn bản không đủ 200 triệu.

Lăng Sơ Nam không hề giải thích nhiều.

"Có điều, có một việc cần anh giúp đỡ."

Lý Dịch: "Cậu nói đi."

Bàn bạc thời gian ký hợp đồng với Lý Dịch xong, Lăng Sơ Nam liền ngắt kết nối cuộc gọi.

098 cẩn thận kiểm tra tiền trong tài khoản Lăng Sơ Nam.

"Ký chủ, tính luôn tiền mà Mục gia đưa, ngài cũng chỉ có 100 triệu, vậy 100 triệu còn lại làm sao đây?"

Sau đó 098 liền nghĩ đến Phó Tiện Chi, y có thể làm ra tiền bất cứ lúc nào, cho nên lần ký chủ muốn tìm người nọ lấy tiền sao?

"Đừng lo lắng, ta có cách."

Lăng Sơ Nam trấn an hệ thống, sau đó còn nói thêm: "Không phải tìm Phó Tiện Chi đòi tiền."

"....." Không lẽ ký chủ định đi cướp sao?

Không để ý đến suy đoán ấu trĩ của 098, Lăng Sơ Nam đứng dậy duỗi người, sau đó xuống lầu.

Sau khi gặp mặt Sở Du, ăn một phen quê độ, bởi vì không hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống quy định, cho nên bộ truyện tiếp theo liền không lấy được, tính tình Diệp Sở Phong lập tức trở nên vô cùng nóng nảy. Không chỉ như thế, hắn còn giận chó đánh mèo lên người Đông Phương Dĩnh, cho rằng cô ta ăn nói hàm hồ, nói Đông Phương Dĩnh không thể trốn tránh được trách nhiệm về chuyện này. Đông Phương Dĩnh vốn dĩ là một đại tiểu thư, làm sao chịu được tính cách khó hiểu này của hắn, cầm túi đập lên đầu Diệp Sở Phong sau đó chạy đi, không hề quay lại nữa.

Hai người cứ như vậy chia tay.

"Nhiệm vụ bổ sung : Phòng bán vé của tác phẩm mới đạt được 200 triệu."

Nhìn nhiệm vụ này, Diệp Sở Phong hít một hơi thật sâu, đôi mắt đỏ lên, sau đó nghĩ đến Mục Lâm Du. Mặc dù hai người bọn họ không còn gặp mặt kể từ khi tách ra, nhưng lại chưa nói lời gì quá đáng với nhau. Mục Lâm Du là con gái của gia chủ Mục gia, được yêu chiều vô cùng, nếu có cô ta giúp đỡ, hắn không tin Sở Du không đồng ý ký hợp đồng với hắn.

Nói làm liền làm, Diệp Sở Phong nhanh chóng ấn lên máy truyền tin, tìm được phương thức liên lạc với Mục Lâm Du.

Sau ba giây đồng hồ, sắc mặt hắn liền âm trầm.

"Con đàn bà thối tha này lại dám chặn tao."

Có điều Diệp Sở Phong làm sao có thể từ bỏ, hắn quyết định tự mình đến Mục gia một chuyến.

Bởi vì mấy ngày nay Diệp Sở Phong chỉ lo nổi giận, không hề chú ý đến tin tức bên ngoài, hắn vẫn chưa biết chuyện Sở Du muốn hủy hợp đồng với Mục thị, mà hôm nay cũng chính là ngày Sở Du rời tập đoàn Mục thị đến tập đoàn Thiên Nguyên ký hợp đồng.

Cho nên chuyến đi này của hắn đã xác định vô tri.

"Ký chủ, nam chính đến Mục gia, hình như là muốn để Mục gia giúp hắn hăm dọa đạo diễn Sở Du. Có điều gia chủ Mục gia để hắn đợi ba tiếng, sau đó liền mời hắn ra ngoài." 098 nói.

"Mục Lâm Du mang thai, trong lúc kiểm tra phát hiện ra cô ta và ngài có bệnh di truyền giống nhau, cho nên đứa bé không bị bỏ, là của nam chính."

".....Quả nhiên là định luật nam chính. Ngươi chú ý một chút, xem Đông Phương Dĩnh có mang thai hay không." Lăng Sơ Nam khó có khi kinh ngạc.

"Hẹn tôi ra lại không nói lời nào, bổn tiểu thư rất bận rộn, nếu không có chuyện gì thì tôi đi đây."

Mục Lâm Cẩn bị làm lơ ở một bên có chút tức giận, buông ly xuống, đứng dậy muốn rời đi.

Nơi hai người hẹn là một quán ăn + cafe cao cấp, cho dù bên ngoài tỏ vẻ không tình nguyện, nhưng Mục Lâm Cẩn vẫn đến nơi đúng giờ. Đối với chuyện này Lăng Sơ Nam không hề kinh ngạc, thấy cô định rời đi, liền gọi lại: "Khoan đã."

Mục Lâm Cẩn không phải là nữ chính, cũng không phải là nữ phụ gì quan trọng, cho nên ngoại trừ xảy ra xung đột vài lần với nam chính, cốt truyện miêu tả cô rất ít. Không có Lăng Sơ Nam bày mưu tính kế, 098 cũng không biết cô làm gì, đương nhiên nó không có hứng thú, nó chỉ biết, từ lần đầu tiền gặp mặt, thái độ của cô với Lăng Sơ Nam rất không tốt, hiện tại lại còn kiêu ngạo như vậy, quả thực rất đáng ghét. Không biết tại sao ký chủ vẫn còn nhớ đến cô.

Hơn nữa, càng không thể tin được là, khi nghe Lăng Sơ Nam muốn đến gặp Mục Lâm Cẩn, người vốn dĩ chỉ hận không thể bám dính theo như Phó Tiện Chi lần này lại không đi theo. Cuối cùng là tại sao y lại yên tâm với cô gái này đến vậy? Lỡ như cơ thể bé nhỏ của ký chủ bị cô gái thô lỗ này đánh thì làm sao đây?

098 không biết, nhưng không có nghĩa là Lăng Sơ Nam không biết. Sở dĩ Mục Lâm Cẩn nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cậu không hề có chút kinh ngạc, hơn nữa đến tận bây giờ không có một ai hay truyền thông nào tìm được nơi của Lăng Sơ Nam hoàn toàn là bởi vì cô vẫn luôn chú ý cậu. Ngoài ra, lúc trước ở bệnh viện, người trả tiền cho cậu không phải gia chủ Mục gia bày mưu tính kế, mà là do vị tiểu thư Mục gia này làm. Hôm đó xuất viện, Mục Lâm Cẩn đúng lúc xuất hiện ở cổng bệnh viện, đương nhiên không phải trùng hợp.

Thậm chí năm đó Mục Lâm Kha bị đuổi khỏi nhà gặp được một chủ nhà tốt bụng, cũng đều là người Mục Lâm Cẩn thuê đến, người đứng tên căn hộ vốn dĩ chính là Mục Lâm Cẩn.

Đây đều là tư liệu mà Lăng Sơ Nam lấy ở chỗ Phó Tiện Chi. Làm người máy tình yêu, hai người ở mặt nào đó vẫn có tính tương thích nhất định, cho nên Lăng Sơ Nam có thể trực tiếp nhận được thông tin Phó Tiện Chi đưa đến.

Phó Tiện Chi đã sớm điều tra rõ ràng người của Mục gia trước khi gặp mặt Lăng Sơ Nam lần đầu tiên.

Mục gia là một gia tộc lớn, lòng người lạnh nhạt, mỗi một thế hệ đều là mạnh ai nấy vì lợi ích của bản thân mà tranh đoạt ngươi chết ta sống. Có lẽ là bởi vì lúc ấy tranh đấu quá lớn, một thế hệ này của Mục gia không có nhiều con cháu, chỉ có ba người, Mục Lâm Du, Mục Lâm Cẩn và Mục Lâm Kha.

Vốn dĩ Mục Lâm Kha là con trai duy nhất nên được Mục gia nâng như bảo, nhưng cố tính cậu ta lại không thể chữa khỏi bệnh di truyền, mỗi năm đều làm bạn với thuốc, vừa béo vừa xấu, sớm đã bị gia chủ từ bỏ.

Đãi ngộ của con cháu bị gia tộc lớn từ bỏ đều có thể nghĩ, ngay cả con cháu của gia tộc Bàng thị cũng có thể dễ dàng đạp cậu ta dưới chân để sỉ nhục.

Đây là cuộc sống mười mấy năm trước của Mục Lâm Kha.

Nếu nói điều ấm áp duy nhất ở Mục gia của Mục Lâm Kha, thì chính là Mục Lâm Cẩn. Mặc dù Mục Lâm Cẩn bề ngoài cũng khi dễ cậu ta, nhưng mỗi lần cô dùng tư thái chị đại xuất hiện, những người ăn hiếp Mục Lâm Kha đều sẽ dừng tay. Chỉ vì Mục Lâm Cẩn chưa từng cho Mục Lâm Kha sắc mặt nào tốt, cho nên đến khi chết, Mục Lâm Kha vẫn không biết người chị này vẫn luôn bảo vệ cậu ta.

Có điều Mục Lâm Kha không nhìn ra, Lăng Sơ Nam lại có thể dễ dàng từ trong hồi ức kết luận được tiền căn hậu quả. Nguyên nhân là sau lần đầu tiên Mục Lâm Cẩn giúp đỡ Mục Lâm Kha, mặc dù lúc ấy hữu dụng, nhưng không bao lâu sau, cô phát hiện cậu ta càng bị ức hiếp nặng hơn, thậm chí thiếu chút nữa đã bị ném xuống hồ nước chết đuối. Cho nên sau khi vớt cậu ta lên, mới thay đổi phương pháp, đổi thành uy hiếp sau lưng, vì vậy sau đó chỉ có một mình Mục Lâm Du thỉnh thoảng ức hiếp Mục Lâm Kha một chút.

Cho dù bên ngoài như thế nào, biểu hiện của Mục Lâm Cẩn đủ để chứng minh cô là một người chị tốt.

Có điều hiện tại cô vẫn không biết, người em trai cô bảo vệ hơn hai mươi năm, đã chết trong vụ tai họa nhân tạo kia. Ngồi trước mặt cô chỉ là một ký chủ làm nhiệm vụ, cho nên đến bây giờ cô vẫn giữ biểu hiện vốn có kia.

Lăng Sơ Nam cũng không thèm để ý, dù sao thì hiện tại cậu chính là em trai cô.

Mục Lâm Cẩn lại ngồi xuống, tầm mắt dừng lại trên gương mặt đã trở nên vô cùng đẹp của Lăng Sơ Nam một chút, biểu tình có hơi mất kiên nhẫn.

"Rốt cuộc là chuyện gì?"

"Chị hai, lần này em kêu chị đến là muốn thương lượng một việc với chị."

Mục Lâm Cẩn kinh ngạc đến nỗi chiếc ly trên tay cũng rơi xuống, thủy tinh tiếp xúc với mặt đất phát ra âm thanh giòn giã, nhưng cô vẫn không nhận ra.

"Cậu... cậu kêu tôi là gì?"

---

Chương 109

Edit: YuTuyTien

20 năm trước, sinh nhật tám tuổi của Mục Lâm Cẩn, Mục gia vừa mới ký kết một hợp đồng lớn với công ty đối tác, lợi dụng mở tiệc sinh nhật cho Mục Lâm Cẩn, mời đến rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong xã hội.

Mục Lâm Cẩn được trang điểm thành một công chúa nhỏ, nhưng công chúa nhỏ lại không thích những dịp nhiều người như vậy.

Cô lặng lẽ trốn khỏi bữa tiệc.

Bên cạnh hồ nước ở sân sau, cô gặp được bé trai duy nhất trong nhà, em trai của cô.

Sau khi Mục Lâm Kha được sinh ra vẫn luôn ở bệnh viện, cho nên Mục Lâm Cẩn vẫn chưa từng gặp cậu.

Cậu rất mập, nhưng cô lại thấy rất đáng yêu, giống như con mèo trắng được cô nuôi đến béo ú bụ bẫm, đôi mắt híp thành một đường kẻ.

Khi đó cậu đang bị một đám nhóc vây ở giữa giễu cợt, có người lấy đá ném cậu, trên gương mặt trắng như tuyết của cậu lưu lại mấy vết vừa xnah vừa tím. Cô xách theo váy, cầm gậy đuổi đám nhóc đó đi.

Đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng Mục Lâm Kha kêu cô một tiếng chị hai, giọng nói vừa mềm lại vừa nhẹ.

Trong lòng Mục Lâm Cẩn cảm thấy vô cùng tự hào, cô cảm thấy cô nên bảo vệ cậu.

Khi đó, cô cho rằng người nhà cũng sẽ bảo vệ bọn họ, cho nên liền kéo theo Mục Lâm Kha đến tìm cha cô, kết quả cô bị nhốt lại, còn Mục Lâm Kha bị mang đi. Sau khi ra ngoài, cô nghe nói Mục Lâm Kha lại vào bệnh viện, nguyên nhân là bị đám nhóc cô đuổi đi đẩy mạnh xuống hồ nước. Lúc đó cậu ở bệnh viện nửa năm, sau khi xuất viện cậu đã quên cô, cậu đối với cô cũng giống những người trong Mục gia, vừa xa cách lại vừa sợ hãi.

Cho nên khi nghe Lăng Sơ Nam gọi ra xưng hô này, Mục Lâm Cẩn mới thất thố đến vậy.

"Em nhớ lại ký ức khi còn nhỏ." Lăng Sơ Nam nói.

Lúc này Mục Lâm Cẩn bình tĩnh lại một chút, cô ngồi xuống, đem bàn tay hơi run rẩy đặt dưới bàn, trên mặt lại quay về vẻ cao ngạo như cũ.

"Cái đó cũng không nói lên được gì."

"Em biết người chủ nhà tốt bụng lúc trước là giám đốc một hạng mục trong công ty chị, chủ nhân căn hộ em đang ở cũng là  chị."

Lăng Sơ Nam chậm rãi nói.

"Đây vốn dĩ là lần đầu tiên gặp chị kể từ khi em giảm béo, nhưng vừa nãy chị nhìn em một cái đã nhận ra được, mặc dù biểu tình rất kinh ngạc, nhưng đôi mắt lại không lừa được người, chị đã sớm biết chuyện này."

"Chuyện căn hộ là giảm đốc hạng mục đó bán rẻ cho tôi thôi, bởi vì tài chính công ty tương đối eo hẹp, cần vốn lưu động. Còn chuyện cậu thay đổi ngoại hình, cậu biến thành bộ dạng gì cũng đâu liên quan đến tôi?"

Mục Lâm Cẩn né tránh nói, ánh mắt lại không dám nhìn thẳng vào Lăng Sơ Nam, cô cười nhạo một tiếng.

"Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi vẫn luôn chú ý đến cậu sao?"

"Đúng vậy."

Lăng Sơ Nam thuận miệng trả lời câu nói của Mục Lâm Cẩn, gương mặt mang theo nụ cười xấu xa.

Lúc này Mục Lâm Cẩn làm gì còn không rõ, Lăng Sơ Nam đã sớm điều tra ra mọi chuyện, hiện tại mới hẹn cô ra đây, lập tức cười mắng.

"Tên nhóc thúi, em là cố ý hố chị phải không?"

Lăng Sơ Nam giơ tay cười nói: "Nào dám ạ, hiện tại chị chính là người cầm quyền lớn nhất ở công ty, tương lai không chừng là trụ cột của mục thị đó."

"Đừng nói nữa, Mục gia này chị đã sớm không ở nổi nữa, trong nhà trên dưới đều không có một ai tốt, nếu không thì chị cũng đâu cần vừa mới tốt nghiệp đã tự mình chạy ra ngoài mở công ty."

Mục Lâm Cẩn nói.

"Thực xin lỗi, em trai, khi đó chị không còn cách nào cho nên mới đối xử với em như vậy. Không ngờ kết quả em lại không hề tin chị, chị đanh phải tìm nhà cho em ở."

"Sau mấy năm em dọn ra ngoài, tiền trong tài khoản đều là do chị cho nhỉ."

Mục Lâm Cẩn có chút biệt nữu.

"Ừm, ban đầu chị chỉ mới ra ngoài xã hội, không có nhiều tiền, sau đó công ty đi vào quỹ đạo, cho nên cho em nhiều hơn chút. Sao vậy, có đủ xài không?"

"Đủ rồi, cảm ơn chị."

098 vẫn luôn cho rằng Mục gia vẫn còn một chút tình cảm với đứa cháu trai này lập tức im lặng. Nó nhanh chóng điều tra nguồn gốc tiền trong tài khoản Mục Lâm Kha, sau đó phát hiện từ năm cậu ta 5 tuổi đã bắt đầu nhận tiền tiêu vặt, mà điểm tín dụng đều đến từ một tài khoản nặc danh, cuối cùng địa chỉ ip chính là Mục Lâm Cẩn.

Người của Mục gia quả thật không xem Mục Lâm Kha là con cháu trong nhà mà.

"Không cần cảm ơn."

Nghe thấy Lăng Sơ Nam nói cảm ơn, người phụ nữ từ trước đến nay vẫn luôn kiêu ngạo mạnh mẽ không ai bì nổi lại đỏ tai.

"Đúng rồi, vừa nãy em nói muốn thương lượng với chị chuyện gì?"

Lăng Sơ Nam: "Em muốn mời chị đầu tư vào một hạng mục."

Nói đến hạng mục, Mục Lâm Cẩn liền nghiêm túc hơn.

"Là hạng mục gì? Bao nhiêu tiền?"

Lăng Sơ Nam: "Là <Đăng Tiên>, 100 triệu, chia làm 20% lợi nhuận, dùng danh nghĩa công ty của chị, không liên quan đến tập đoàn Mục thị. Sở Du làm đạo diễn, bảo đảm sẽ không lỗ."

Mục Lâm Cẩn suy nghĩ nửa phút, sau đó nói: "Không được."

098: "Ký chủ, ngài đưa ra điều kiện cao như vậy mà cô ấy lại không cần? Hiện tại công ty nào lại không muốn cướp đầu tư điện ảnh chứ."

Lăng Sơ Nam không trả lời, chờ Mục Lâm Cẩn tiếp tục nói.

Mục Lâm Cẩn ngồi thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc.

"Nếu Sở Du là đạo diễn, quả thực sẽ không lỗ, hơn nữa còn sinh lời. Chị không biết em biết được chuyện này từ nơi nào, nhưng chị cũng tìm hiểu qua, lấy độ hot hiện tại của <Đăng Tiên>, nếu đầu tư vào 100 triệu điểm tín dụng, chiếm 5%, sẽ có vô số công ty tranh đoạt. Cho nên em vừa nhìn liền biết chưa từng làm kinh doanh. Vầy đi, chị cho em mượn trước 100 triệu, tự em đi đầu tư, đợi đến khi bộ phim công chiếu thì trả lại cho chị."

Trước đó Lăng Sơ Nam đã sớm quyết định đưa cho Mục Lâm Cẩn, Mục Lâm cẩn đương nhiên không ngoan cố bằng cậu, hai người nói chuyện với nhau hơn nửa tiếng, cuối cùng Mục Lâm Cẩn chấp nhận chuyện cậu nói.

"Vậy được rồi, ngày mai chị sẽ tìm tập đoàn Thiên Nguyên nói chuyện, chia đều hoa hồng, chị sẽ phát bánh kem cho em."

Trước khi rời đi, Mục Lâm Cẩn lại không yên tâm quay đầu nhìn.

"Bạn trai của em, có dịp thì dẫn đến cho chị nhìn một chút."

Mục Lâm Cẩn rời đi chưa đến năm phút, Phó Tiện Chi đã xuất hiện ở quán ăn.

"Bảo bối, về nhà thôi."

Ngày thứ ba, tập đoàn Thiên Nguyên chính thức tuyên bố với truyền thông, <Đăng Tiên> chuẩn bị bấm máy, đại đạo diễn Sở Du nổi danh từ lâu tự mình chỉ dẫn, sau đó là hình ảnh vị ảnh hậu Mạc Thơ làm diễn viên chính.

Người mê đọc tiểu thuyết lập tức bùng nổ, trong lúc nhất thời mọi ngóc ngách đều nghe thấy cái tên <Đăng Tiên>.

Mà cùng lúc đó, gần như trong cùng thời gian tuyên bố một tin tức không ai quan tâm, trong đó có nói: "Tác phẩm <Anh hùng xạ điêu> của giả mới xuất sắc nhất Thiên Hạ Du Phương đã ký hợp đồng với công ty xxx, trong thời gian tới sẽ bắt đầu bấm máy, đạo diễn là xxx, hiện đang tìm kiếm diễn viên chính..."

"Giá trị nghịch tập +5%, hiện tại giá trị nghịch tập là 85%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."

Diệp Sở Phong tức giận đến nỗi mũi cũng phồng lên.

Hắn tháo quang não trên tay xuống, ném đến một góc, dùng hai tay nắm lấy đầu tóc của mình, rít gào nói: "Mày có thể câm miệng hay không?"

Kể từ khi nhiệm vụ thất bại, hệ thống lập tức cảm giác được nguy cơ, mỗi lần gió thổi cỏ lay liền điên cuồng cảnh báo trong đầu hắn, khiến cho hắn vô cùng phiền.

Vài phút sau, chuông cửa vang lên, Diệp Sở Phong nhìn chằm chằm đầu tóc rối bời, đến góc tường nhặt quang não lên đeo vào tay, cứ như vậy mở cửa ra. Ngoài cửa chính là lão quản gia Mục gia mà hắn quen thuộc, trong mắt hắn hiện lên một tia chán ghét.

"Chuyện gì?"

"Diệp tiên sinh, lão gia muốn gặp cậu."

"Ký chủ, Mục lão gia tử biết hắn là người của Mục gia, liền kêu hắn đến gặp."

098 vẫn luôn rình xem nam chính đề cao giọng nói.

"Câm miệng!"

Lăng Sơ Nam đang mơ màng ngủ bị đánh thức, tính tình xấu không chịu được.

"Đây không phải là do ngươi làm sao? Cần gì phải nói lớn như vậy."

".....Thực xin lỗi ký chủ."

Nó quá kích động, quên mất mấy ngày hôm trước là do chính nó đem kết quả kiểm tra thân phận của Diệp Sở Phong gửi đến hòm thư cho Mục lão gia tử.

Dưới sự 'trợ giúp' của Lăng Sơ Nam, Diệp Sở Phong rất thuận lợi lần nữa quay về Mục gia, nguyên nhân là Mục lão gia tử không muốn nhìn thấy huyết mạch Mục gia lưu lạc bên ngoài.

Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là thế hệ này của Mục gia không có con trai, bọn họ thiếu một người thừa kế thông minh hoàn hảo. Còn Mục Lâm Kha khi trước, cũng là Lăng Sơ Nam hiện tại, sớm đã bị kiểm tra mắc bệnh di truyền không có hy vọng chữa khỏi mà bị bỏ rơi hoàn toàn, cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa.

Mà Mục Lâm Du, kết cục của cô ta hiện tại chính là thứ mà Mục Lâm Kha từng trải nghiệm. Đã từng là đại tiểu thư người người ngưỡng mộ, hiện tại ôm cái bụng to, bị mọi người bỏ ở góc, không ai quan tâm.

Bởi vì thiếu chất dinh dưỡng, hiện tại Mục Lâm Du gầy đến đáng sợ, không còn tư thái yêu kiều mỹ lệ như lúc trước. Dường như cô ta không hiểu tại sao bản thân bị từ bỏ, trở nên có chút điên điên khùng khùng, tình thần vô cùng không bình thường, có điều lại không có ai liếc mắt nhìn cô ta thêm một cái.

Lúc 098 quan sát đến thảm trạng của Mục Lâm Du, Lăng Sơ Nam đang nghiêm túc nhìn cô ta 5 phút.

Không lẽ ký chủ đồng tình với cô ta? Thấy Lăng Sơ Nam nhìn chăm chú như vậy, 098 nhịn không được liền nghĩ, dù sao thì thỉnh thoảng Lăng Sơ Nam vẫn có lòng đồng cảm.

Không ngờ lúc này, Lăng Sơ Nam lại cười lạnh một tiếng.

"Xứng đáng."

"....." Được rồi, nó biết bản thân lại nghĩ nhiều.

Phó Tiện Chi đẩy cửa bước vào.

"Bảo bối, vừa nãy Lý Dịch gọi điện cho anh, nói hôm nay là ngày mấy diễn viên chủ chốt thử kính, hắn nghĩ rằng em là tác giả kiêm biên kịch nên đến đó xem."

Lăng Sơ Nam trừng y một cái.

"Không đi, em mệt."

"Được, anh đã từ chối giúp em, để anh mát xa cho em."

Bởi vì nam chính quay về Mục gia, bản quyền phim của hắn đương nhiên cũng thu về tay, đổi thành danh nghĩa của công ty giải trí Mục thị. Mặc dù không có Sở Du, nhưng một tập đoàn lớn như Mục thị, không hề thiếu những đạo diễn ưu tú, hơn nữa có vận đỏ của bộ tiểu thuyết cải biên thành phim trước đó của Diệp Sở Phong, bộ phim điện ảnh lần này đã có được cơ sở tốt đẹp.

Đối với chuyện này, Diệp Sở Phong có nắm chắn lớn, cho nên dưới chỉ định của tân thiếu gia Mục thị, nhất định phải công chiếu trước <Đăng tiên>, hơn nữa còn cạnh tranh giải thưởng Kim Lâm.

Hắn không tin, không có Sở Du, hắn lại không tìm được một đạo diễn tốt.

Sau khi biết được tính toán của nam chính, Lăng Sơ Nam vô cùng bình tĩnh ừ một tiếng, tỏ vẻ bản thân đã biết, sau đó tiếp lục xoay người ngủ.

Diệp Sở Phong đối với việc đánh bại kẻ địch không biết hình dáng là Lăng Sơ Nam vô cùng nhiệt tình, từ sửa kịch bản đến chọn diễn viên hay hiện trường đóng phim hắn đều không chút cẩu thả, tích cực tham dự, ngày nào cũng mệt chết đi sống lại, khiến người khác e ngại. Có điều hắn lại không thèm để ý, hắn hạ quyết tâm, nhất định phải đem <Đăng Tiên> đạp dưới chân mình.

Mà sau khi Lăng Sơ Nam ném kịch bản cho Lý Dịch, cậu liền ở nhà tình chàng ý thiếp ở Phó Tiện Chi hai tháng, sau đó lại sáng tác một bộ huyền huyển mới, khiến cho diễn đàn lần nữa bùng nổ.

Khi bộ tiểu thuyết thứ hai của Lăng Sơ Nam đi được phân nửa, <Đăng Tiên> tuyên bố đóng máy, <Anh hùng xạ điêu> cũng theo sát phía sau, mà giải thưởng Kim Lâm sẽ bắt đầu sau một tháng rưỡi nữa.

Đoàn phim <Đăng Tiên> đã sớm đề ra ngày công chiếu lần đầu, là cùng ngày với giải thưởng Kim Lâm, có thể nói là người người mong chờ.

"Chúng ta cũng công chiếu vào ngày 20 thàng sau."

Diệp Sở Phong vô cùng tin tưởng.

Đạo diễn đưa ra ý kiến bất đồng.

"Hiện tại <Đăng Tiên> có thời thế, chúng ta công chiếu lần đầu cùng ngày không khác gì lấy trứng chọi đá, như vậy phòng bán vé sẽ..."

"Đúng vậy, có điều chúng ya là cục đá, còn bọn họ là trứng gà."

Diệp Sở Phong ngắt lời đạo diễn.

"Được rồi, nghe theo tôi, sẽ không sai đâu."

"Được thôi."

Đạo diễn uể oải không vui rời khỏi văn phòng, ra đến cửa hắn liền than thở.

"Haizz, mấy người trẻ tuổi không ăn chút khổ liền không biết cuộc sống khó khăn thế nào."

Trong văn phòng, máy truyền tin của Diệp Sở Phong sáng lên, là hacker mà hắn tìm được không lâu trước đó, tin tức hắn gửi đến không dài, vài giây đã xem xong.

"Đã xác minh, Tiêu Tiêu Vũ Hiết và Mộ Lâm Khách Thiếu là cùng một người tạo, sau khi đối chiếu, văn phong giống nhau, thân phận xác nhận được tên họ là Mục Lâm Kha, tiểu thiếu gia Mục gia."

Không ngờ lại là cậu ta!

Sắc mặt Diệp Sở Phong trở nên vặn vẹo.

---

Editor:

Tui mới quay lại hehe

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play