Chương 93

Editor : YuTuyTien

"Là vậy à?" Lăng Sơ Nam đáp lại một câu, sau đó không nói gì nữa, 098 cũng ngoan ngoãn im lặng.

Về đến nhà, Phong Bất Dự lại vội đi làm, Lăng Sơ Nam trở về phòng, mở một ống thuốc tinh lọc.

"Ký chủ, thuốc này có vấn đề gì sao?"

098 luôn cảm thấy sau khi nhìn thấy loại thuốc này trong phòng thí nghiệm, biểu hiện của Lăng Sơ Nam rất kỳ lạ.

"Không sao, ta đã thấy nước biển mà họ dùng để thử nghiệm, nó rất hữu ích."

"098, nhiệm vụ ở thế giới này có giới hạn thời gian không?"

"Thưa ký chủ, theo lý thuyết sẽ là không có giới hạn."

098 trả lời.

"Có điều tuổi thọ của đại dương chỉ còn ba năm. Nếu nội trong ba năm không thể giải quyết vấn đề ô nhiễm, đến lúc đó có thể sẽ không còn sinh vật nào ở biển nữa cả."

Nếu như vậy, hoàn thành nhiệm vụ cũng không có ý nghĩa gì cả.

Lăng Sơ Nam gật đầu, sau đó cầm lấy ống nghiệm đổ thẳng vào miệng.

"Ký chủ, ngài đang làm gì vậy?!"

098 thất thanh kêu lên, nhưng không thể ngăn cản được động tác của Lăng Sơ Nam, nó chỉ có thể trơ mắt nhìn Lăng Sơ Nam nuốt xuống phần chất lỏng không rõ thành phần kia.

Lăng Sơ Nam đặt ống nghiệm trống rỗng xuống, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào nó với vẻ mặt trống rỗng.

098 có chút lo lắng, sẽ không có chuyện gì xảy ra đúng không?

"Ký... ký chủ, ngài không sao chứ?"

"Không sao đâu." Lăng Sơ Nam tỉnh táo lại, nhìn ống nghiệm trống rỗng trong tay, tặc lưỡi, dường như vẫn còn chút dư vị.

"Khi ta nhìn thấy nó ở đó ta đã có cảm giác sẽ uống rất ngon rồi, cho nên muốn thử một chút. Nhưng nó còn ngon hơn ta tưởng tượng."

"Gì cơ?"

"Ngon hơn cả mong đợi."

Cậu nói với vẻ tiếc nuối: "Đáng tiếc là số lượng quá ít".

"..."

Đối mặt với phản ứng của Lăng Sơ Nam, 098 không biết phải dùng biểu cảm gì mới tốt nữa, cuối cùng nó quyết định im lặng là vàng.

—Truyện chỉ đăng tại wattpad YuTuyTien. Ai dạy cái thói ăn cắp không ghi nguồn vậy?

Sau khi cất những ống nghiệm còn lại, Lăng Sơ Nam đi vào trò chơi đã lâu không nhắc đến.

Hiện tại đã là ngày thứ mười, cũng là ngày cuối cùng trong mười ngày mà Trịnh Minh Kiệt đã nói.

Vừa mới vào trò chơi, khung chat của Lăng Sơ Nam đã thay nhau hiện lên, trong đó những người tìm cậu bao gồm Thanh Thảo Y Y, Tần Húc Dương, anh em Thu Thủy Y Nhân, anh em Trịnh Minh Kiệt và một vài thành viên khác của thương hội. Âm thanh thông báo tin nhắn vang lên liên tục hơn mười phút, cuối cùng nó cũng dừng lại.

Lăng Sơ Nam xoa xoa thái dương đau nhức.

"Ta thấy trò chơi này chỗ nào cũng tốt, nhưng lại không thể chặn âm thanh thông báo tin nhắn, đúng là vô lý."

Trước kia thường xuyên online cho nên không cảm thấy điểm này là một vấn đề.

"Ngài có thể kiến nghị với Phong Bất Dự, y nhất định có thể điều chỉnh."

098 tích cực đưa ra chủ ý cho Lăng Sơ Nam.

"Thông minh." Lăng Sơ Nam khen ngợi.

Đúng lúc này, âm thanh thông báo tin nhắn lại vang lên, người gửi tin nhắn là Trịnh Minh Kiệt.

Minh Nhật Thiên Nhai: Dĩ Ninh, em lên rất đúng lúc, thương hội Thừa Thiên đã không thể chống đỡ được nữa, đang định xin hủy bỏ thương hội đấy!

Minh Nhật Thiên Nhai: Khoảng thời gian trước vì để cạnh tranh với chúng ta, bọn họ đã gây chiến, gom rất nhiều tiền đặt cọc của người khác, kết quả dược sư của bọn họ đồng loạt đi ăn máng khác. Đến kỳ hạn bọn họ không thể đưa ra thành phẩm, xui xẻo hơn chính là một trưởng lão của thương hội bọn họ đã ôm số tiền đó bỏ trốn. Chậc chậc, bây giờ có hàng nghìn người đang đứng trước cửa thương hội Thừa Thiên để đòi lại tiền.

Nhìn dòng tin nhắn này có thể thấy tâm trạng của Trịnh Minh Kiệt đang rất tốt, Lăng Sơ Nam hỏi hắn địa điểm, sau khi hẹn thời gian gặp mặt, cậu liền xem những tin nhắn còn lại trên đường đến đó, chọn một ít tin nhắn quan trọng để trả lời, vừa hay cũng đến tửu lâu đã hẹn Trịnh Minh Kiệt.

Tửu lâu này rất gần điểm đăng ký thương hội, trên tầng 3 có thể nhìn thấy sảnh lớn đăng ký thương hội, từ cửa sổ nhìn xuống có thể thấy vô số quần chúng đang giận dữ trên đường và Tần Húc Dương bị bọn họ bao vây.

"Hoàn tiền! Không hoàn tiền thì tôi sẽ xóa bỏ thương hội của mấy người!"

"Tôi thấy thương hội Thừa Thiên của mấy người là một thương hội có tên tuổi đứng đầu cho nên mới góp vốn vào. Tôi tiết kiệm nửa năm mới được 10.000 lượng vàng, anh mau trả lại số tiền mồ hôi nước mắt của tôi đi!"

"Trả lại! Trả lại!"......

Nhìn thấy Lăng Sơ Nam đi lên lầu, Trịnh Minh Kiệt nhanh chóng đến đón.

"Dĩ Ninh, em đến rồi! Nào, mau ngồi đi."

Người ngồi cùng bàn với Trịnh Minh Kiệt đỏ mặt nói: "Đã lâu không gặp."

Lăng Sơ Nam gật đầu với hai người bọn họ, sau đó đưa mắt nhìn Tần Húc Dương đang bị vây quanh bởi vòng người trên đường. Cho dù đang ở trong trò chơi, nhưng Tần Húc Dương trông rất tiều tụy, hai mắt hắn đầy tơ máu, trạng thái tinh thần trông rất nguy hiểm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Đúng như Lăng Sơ Nam nhìn thấy, lúc này Tần Húc Dương thật sự sắp phát điên, hắn có nghĩ như thế nào cũng không ngờ rằng cấp dưới mà hắn bình thường rất coi trọng sẽ phản bội mình, không chỉ đem dược sư của hắn đi, mà tiền cũng không thu hồi được, thủ đoạn rút củi dưới đáy nồi này quả thực rất đẹp.

Mà nguyên nhân lại chính là con điếm Thanh Thảo Y Y kia!

Không phải hắn chỉ giết cô ta một lần sau khi phát hiện cô ta phản bội thôi sao? Cô ta cũng xứng đáng bị giết, không ngờ rằng tiện nhân đó lại nghĩ ra chiêu trò để đối phó hắn.

Nghĩ đến đây, Tần Húc Dương tức giận đến nỗi ngứa răng.

Hắn đem tất cả tiền dồn vào đó, lần này chắc chắn sẽ mất hết, có điều chỉ cần trò chơi này vẫn còn, hắn sẽ có cơ hội Đông sơn tái khởi, việc cấp bách hiện tại chính là xóa bỏ thương hội.

Trong thành không thể phát động công kích, cho nên Tần Húc Dương liền chen vào điểm đăng ký.

"Giá trị nghịch tập + 5%, hiện tại giá trị nghịch tập là 90%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."

"Ký chủ, nam chính hủy bỏ thương hội."

098 nói: "Tên này thật là vô trách nhiệm, dường như hắn định bỏ mặc chuyện này, sau đó lại lập một thương hội mới."

"Tất nhiên hắn sẽ nghĩ như vậy, nhưng ngươi nghĩ hắn có cơ hội làm việc này hay không?"

Lăng Sơ Nam chậm rãi trả lời.

"... Cũng đúng, có ký chủ ở đây mà."

"Không phải ta." Lăng Sơ Nam nhìn đám người dường như đã lâm vào điên cuồng.

"Ngươi quên là nam chính có rất nhiều kẻ thù rồi sao."

Đặc biệt là Thanh Thảo Y Y, cô ta cũng không phải là cô gái lương thiện gì.

—Truyện chỉ đăng tại wattpad YuTuyTien. Ai dạy cái thói ăn cắp không ghi nguồn vậy?

Quả nhiên, không lâu sau khi Tần Húc Dương giải tán thương hội, cho dù là kênh thế giới hay là diễn đàn trò chơi đều ùn ùn chửi mắng hắn, hắn thực sự đã khiến rất nhiều người phẫn nộ.

Nam thần nổi tiếng vô song năm xưa chỉ trong vài ngày đã biến thành con chuột đầu đường bị mọi người hò hét đánh đập, không khó để tưởng tượng ra tâm lý chênh lệch của Tần Húc Dương.

Hiện tại hắn gần như không dám ra ngoài, sợ sẽ bị người khác giết trên đường, cho dù đang ở đâu hắn cũng sợ hãi.

Sau đó, Tần Húc Dương dứt khoát không vào trò chơi nữa, nhưng hắn phát hiện video hắn giẫm lên đứa trẻ trên diễn đàn trường lần nữa bị đào lại, kết hợp với những gì hắn đã làm trong trò chơi, nhất thời cho dù hắn đi đến chỗ nào cũng bị người khác khinh thường chỉ chỉ trỏ trỏ.

Tần Húc Dương sắp phát điên.

"Có điều tra được ai đã làm chuyện này chưa?"

Tần Húc Dương thất thần ngồi trên sô pha trong phòng ngủ, trên tay cầm điện thoại, hai mắt đỏ hoe, tay run run.

"Người phát tán đoạn video đó đã bảo mật rất tốt, có điều tôi vẫn tra ra được."

"Là ai?"

"Mộ Dung gia."

Tần Húc Dương hít sâu một hơi, các khớp ngón tay cầm điện thoại đã trắng bệch, biểu tình dữ tợn méo mó, nhưng trong lòng lại tràn đầy vô lực. Chưa kể hiện tại hắn đang thất thế, cho dù là lúc hắn xuân phong đắc ý nhất thì hắn cũng không đấu lại được con quái vật khổng lồ Mộ Dung gia. Nếu không lúc trước hắn cũng đâu cần tìm cách để đối phó Mộ Dung Tuyết.

"Đúng rồi, nể tình cậu là ông chủ lớn của tôi, tôi sẽ miễn phí cho cậu biết một tin tức."

Giọng nói bên kia lại truyền đến: "Sở dĩ Mộ Dung gia đối phó với cậu là bởi vì gia chủ của họ đã nhận được bản ghi âm, nội dung của phần ghi âm tôi đã gửi vào email của cậu. "

Nghe thấy giọng nói vội vàng của bên kia, Tần Húc Dương loạng choạng đi vào phòng ngủ, bật máy tính lên.

Từ trước đến nay hắn chưa từng cảm thấy mười giây bật máy tính là cực hình, ngay khi máy tính được kết nối Internet, Tần Húc Dương nhanh chóng mở hộp thư, trong loa truyền đến giọng nói của hắn.

"Năm vạn tệ, năm phút nữa sẽ có một cô gái đi qua con hẻm đó, ngăn cô ấy lại và làm ra hành vi giống như sắp cưỡng bức cô ấy. Sau đó, tôi sẽ đến để ngăn mấy người lại ..."

Tệp này không lớn, giọng nói chỉ kéo dài hơn một phút, rất nhanh đã phát xong.

Tần Húc Dương vô lực ngồi bệch xuống đất. Xong rồi, tất cả đều kết thúc rồi.

Đúng lúc này, điện thoại hắn vừa đặt trên bàn lại vang lên.

Tần Húc Dương ngồi bất động dưới đất, hồi lâu mới vươn tay sờ soạng trên bàn, mãi cho đến khi tiếng chuông vang lên lần thứ hai hắn mới sờ trúng, đang định ném điện thoại đi thì đột nhiên nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, hắn vẫn bấm kết nối.

"Anh Tần, tôi quên nói với anh, người gửi đoạn ghi âm cho Mộ Dung Minh có tên trò chơi là Thanh Thảo Y Y. Tôi không biết anh có biết người đó hay không. Được rồi, chỉ có bao nhiêu đó, hợp tác vui vẻ."

Thấy Lăng Sơ Nam đặt điện thoại xuống, 098 liền hỏi: "Ký chủ, ngài kích thích nam chính như thế, hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Ngươi lo lắng cho hắn à?"

"Không, không, tôi chỉ lo rằng lỡ như hắn chết thì nhiệm vụ của chúng ta sẽ thất bại. Đã 90% rồi, vậy sẽ thật đáng tiếc." 098 nói vô cùng chân thành.

"Đừng lo lắng, ta có chừng mực."

—Truyện chỉ đăng tại wattpad YuTuyTien. Ai dạy cái thói ăn cắp không ghi nguồn vậy?

Tiệc offline của trò chơi mời tất cả những người chơi nổi tiếng trong danh sách, cuộc gặp mặt sẽ được tổ chức tại khách sạn Tinh Cấp nổi tiếng nhất Hải Thành.

Vì là tiệc offline người chơi đầu tiên nên được rất nhiều người nhiệt tình hưởng ứng, trước một hai ngày đã có rất nhiều người chơi được mời phản hồi rằng họ đã đến Hải Thành.

Dưới sự thúc giục của bạn tốt Thu Thủy Y Nhân, Lăng Sơ Nam đã đến khách sạn sớm vào ngày offline. Tất nhiên, lý do quan trọng nhất là cậu đến sớm để chiếm một vị trí tốt.

Lăng Sơ Nam liếc mặt một cái liền thấy một nam một nữ hình như đang đợi ai đó ở cửa, họ không khác gì bên trong trò chơi, Lăng Sơ Nam đứng trước mặt họ: "Bách Hiểu Sinh, Thu Thủy Y Nhân?"

Hai người đều giật mình, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, nhưng hiển nhiên bọn họ không nhận ra Lăng Sơ Nam, vẫn là Bách Hiểu Sinh phản ứng trước: "Cậu là?"

"Bất Dư Nam Châu." Lăng Sơ Nam duỗi tay ra, mỉm cười nhìn hai người bọn họ.

Bách Hiểu Sinh định đưa tay ra, nhưng cánh tay của Lăng Sơ Nam đột nhiên bị người khác cầm lấy, Phong Bất Dự tươi cười nắm lấy tay Lăng Sơ Nam, tay kia đem Lăng Sơ Nam ôm trọn vào người.

"Bảo bối, xin lỗi, anh đến muộn."

Sau đó y mới ngẩng đầu nhìn về phía hai anh em đang sững sờ bên cạnh: " Hai người này là bạn của em à?"

"Xin... xin chào, tôi là Sở Phong, đây là em gái tôi Sở Vũ, ID của chúng tôi trong trò chơi là Bách Hiểu Sinh và Thu Thủy Y Nhân."

Trước mặt Phong Bất Dự, Bách Hiểu Sinh không khỏi cảm thấy yếu ớt.

"Xin chào, tôi là Phong Bất Dự, người yêu của Tiểu Nam." (Ở thế giới này người ta tên Ninh anh ơi =)))

Phong Bất Dự gật đầu với hai người họ, sau đó xoa đầu Lăng Sơ Nam: "Bảo bối, anh phải đi lên lầu, em có muốn lên cùng anh không?"

Lăng Sơ Nam lắc đầu.

"Vậy được rồi, lát nữa anh sẽ xuống, em chơi với bạn trước đi."

Sau khi để lại nụ hôn trên khóe môi Lăng Sơ Nam, Phong Bất Dự mới miễn cưỡng rời đi.

098: "... Mùi giấm rất lớn, chỉ là một cái bắt tay thôi mà."

Lăng Sơ Nam: "Ngươi không cảm thấy y như vậy rất đáng yêu à?"

"..." Ngài vui là được rồi.

Sau khi Phong Bất Dự rời đi, anh em Trịnh Minh Kiệt cũng đến, ngoài ra còn có rất nhiều người từ thương hội sôi nổi vây quanh Lăng Sơ Nam. Trong lúc nhất thời Lăng Sơ Nam có cảm giác được bao quanh bởi các vì sao.

"Nam Châu, không ngờ cậu lại đẹp đến như vậy. Cậu đã hạ thấp ngoại hình của mình trong game đến mức nào vậy?"

"Tôi chỉ thấy người ta làm cho mình trông đẹp hơn, nhưng tôi chưa từng thấy người nào hạ thấp ngoại hình của mình như cậu cả."

"Đúng vậy, không giống như một số người, lớn lên không ra gì lại đem bản thân chỉnh sửa để lên danh sách mỹ nhân. Chậc chậc."

Những lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Thanh Thảo Y Y vừa đi vào, có ý gì trong lòng mọi người đều biết.

Giọng nói của người đó không quá to nhưng cũng không quá nhỏ, vừa đủ để chỗ Thanh Thảo Y Y nghe thấy được, vừa rồi cô ta còn đang tươi cười lập tức tối sầm mặt.

Thật ra Thanh Thảo Y Y trong hiện thực cũng là một mỹ nữ, có điều cô ta quả thực đã tăng giá trị ngoại hình của mình lên một chút trong trò chơi, hơn nữa trò chơi có chức năng trang điểm tự động, mất đi tiên khí hộ thể, ngoài ra lần gặp mắt này có rất nhiều soái ca mỹ nữ. Dưới những điều này, cô ta liền trở nên bình thường.

Với tính cách của Thanh Thảo Y Y, bị sỉ nhục như vậy đương nhiên không thể buông tha, nhưng đúng lúc này, một người từ cửa chính bước vào.

----

Chương 94

Editor: YuTuyTien

Mấy ngày nay Tần Húc Dương không hề ra ngoài cũng không lên trò chơi, hắn nhốt mình trong phòng không muốn gặp ai. Mãi đến ngày hôm qua khi nhìn thấy tin tức về buổi offline gặp gỡ tuyển thủ trên diễn đàn trò chơi, cuối cùng hắn cũng tỉnh táo lại. Hắn thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài, dùng chút tiền cuối cùng mua cho mình một bộ vest chỉnh tề, sau đó cạo râu, tuy còn hơi tiều tụy nhưng tốt xấu gì cũng ra hình ra dạng.

Thư mời đến buổi offline trò chơi đã được gửi từ hơn một tháng trước, lúc đó cho dù là bảng xếp hạng cấp bậc hay là bảng xếp hạng tài phú thì đều có tên của Tần Húc Dương. Mặc dù có chiều hướng huy tàn nhưng cũng không thể xem nhẹ thực lực của hắn, cho nên hắn cũng được mời.

Thấy hắn đi vào, mọi người đều sôi nổi nhìn ra cửa.

"Tại sao tên đó lại đến đây?"

"Tên đó không biết xấu hổ mà còn đến buổi gặp mặt à? Lần trước hắn đã lừa tôi mấy vạn vàng lận. Tôi ... được rồi, sau khi buổi gặp mặt kết thúc tôi sẽ đến nói chuyện với tên đó."

"Anh ta trông khá đẹp trai."

"Đẹp trai có ích lợi gì? Không có nhân phẩm thì cái gì cũng không được, mấy người còn không biết những việc làm hiển hách của cậu ta còn đang ở diễn đàn đại học Tề Phong đó, chậc chậc."

Điều kỳ lạ là lần này Tần Húc Dương có lòng dạ hẹp hòi lại không quan tâm đến lời nói của những người này, dường như hắn hoàn toàn không nhìn thấy vẻ khinh thường trong mắt bọn họ. Hắn mỉm cười chào hỏi mọi người khiến cho bọn họ cũng phải ngượng ngùng bàn luận tiếp.

Lúc Tần Húc Dương bước vào Thanh Thảo Y Y liền nghiêng đầu đi, mặc dù cô ta cảm thấy việc mình làm không có gì sai, nhưng lần nữa gặp lại cũng có chút xấu hổ.

Tuy nhiên, Tần Húc Dương dường như không để ý đến vẻ ngượng ngùng của Thanh Thảo Y Y, hắn đi thẳng đến chỗ cô ta, mỉm cười đưa tay ra: "Đã lâu không gặp."

Thanh Thảo Y Y giống như đã nhìn thấy quỷ, do dự một lúc, cô ta cũng vươn tay ra: "Đúng vậy, đã lâu không gặp."

Nụ cười của Tần Húc Dương càng thêm nhiệt tình, hắn bắt tay rồi rút tay về, cả quá trình đều là nhã nhặn lịch sự.

098: "Ký chủ, nam chính không sao chứ? Hắn có vẻ rất kỳ lạ?"

Lăng Sơ Nam cũng đang nhìn Tần Húc Dương: "Ngươi tra xem trên người hắn có vũ khí gì không?"

Nghe được yêu cầu của Lăng Sơ Nam, 098 do dự nói: "Ký chủ, hệ thống không có chức năng nhìn xuyên thấu, cho nên nếu muốn kiểm tra trên người hắn cần phải đến gần một chút."

"Không cần đến gần nữa." Lăng Sơ Nam nói.

Đúng lúc này, trên sảnh đột nhiên vang lên một tiếng hét.

"Giết người rồi!"

"Cứu mạng!"

Nhìn từ hướng của Lăng Sơ Nam, có thể thấy bàn tay của Tần Húc Dương dính đầy máu chảy từ cán dao, mà lưỡi dao đã hoàn toàn cắm vào bụng Thanh Thảo Y Y.

Tần Húc Dương rõ ràng đã hoàn toàn mất trí, hắn nhanh chóng rút dao ra, sau đó lại đâm vào ngực Thanh Thảo Y Y, máu tươi bắn ra.

Có người định ngăn cản Tần Húc Dương, nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt hắn lại giống như bị ấn nút tạm dừng, chỉ cảm thấy bản thân đang bị dã thú khát máu nhìn chằm chằm, không dám động đậy nữa.

Với hơn chục nhát dao liên tiếp, Tần Húc Dương không chút do dự, lúc này nhân viên bảo vệ đã vội vàng chạy tới, trong tay bọn họ cầm roi điện, thừa dịp lực chú ý của Tần Húc Dương đều dồn lên người Thanh Thảo Y Y không chút phòng bị lập tức chế phục hắn.

Dưới tác dụng của roi điện, Tần Húc Dương mềm nhũn ngã xuống, bị bảo vệ chế trụ kéo sang một bên.

Thanh Thảo Y Y nằm trên mặt đất thở hổn hển, có lẽ phổi của cô ta đã bị tổn thương, trong miệng đều là máu, đôi mắt trở nên trắng dã trông vô cùng kinh hãi.

Từ Vi đứng bên cạnh Thanh Thảo Y Y, tay chân luống cuống, muốn đưa tay ra để chạm vào cô ta nhưng lại sợ làm nặng thêm vết thương, vì vậy chỉ có thể khóc.

"Y Y, em có sao không Y Y?"

"Ký chủ, Thanh Thảo Y Y sắp chết." Giọng 098 có chút lo lắng, mặc dù gia đình Thanh Thảo Y Y không đặc biệt giàu có, nhưng cha mẹ cô ta đều là luật sư. Nếu như cô ta chết, tội danh cô ý giết người của nam chính nhất định sẽ kết luận và hắn sẽ phải chết.

"Yên tâm đi, cô ta sẽ không chết đâu."

Lăng Sơ Nam một bên trả lời, một bên tranh thủ lúc hỗn loạn chen vào đám đông.

098 theo bản năng nhìn về phía nam chính đang bị bảo vệ khống chế, sợ hắn ngồi dậy lần nữa.

"Ký chủ, cẩn thận một chút."

"Đừng lo lắng, hắn không thể cử động."

Nói xong cậu duỗi tay ra, xuyên qua khe hở trước mặt Từ Vi, nhanh chóng chạm vào vai Thanh Thảo Y Y, sau đó xem như không có gì lui khỏi đám người.

Sau khi Lăng Sơ Nam an toàn làm xong, nam chính vẫn bị bảo vệ giữ lại. 098 thở phào nhẹ nhõm, có điều nó chợt nhớ ra một chuyện kỳ ​​lạ.

"Ký chủ, vừa nãy từ góc độ của ngài, chạm vào eo của Thanh Thảo Y Y không phải tiện hơn sao?"

Từ góc độ của Lăng Sơ Nam, rõ ràng chạm vào eo hoặc bụng của Thanh Thảo Y Y sẽ dễ dàng hơn, nhưng cậu lại cố tình vòng qua Từ Vi và chạm vào vai của Thanh Thảo Y Y. Nghĩ đến đây, 098 đột nhiên nhìn thấy Phong Bất Dự đi về phía này. Nó cảm thấy dường như đã bắt được điểm nào đó, lập tức cao hứng nói: "Chẳng lẽ ngài sợ Phong Bất Dự sẽ ghen à?"

Trước đây Lăng Sơ Nam chưa từng quan tâm đến việc sẽ chạm vào chỗ nào của người khác, nhưng hiện tại cậu lại cố ý tránh né những điểm nhạy cảm, nếu không phải là vì Phong Bất Dự nó sẽ không tin.

"Ngươi nghĩ nhiều rồi."

Lăng Sơ Nam cắt ngang dòng suy nghĩ đang ngày càng xa của 098: "Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ngoại trừ vai của cô ta, mấy chỗ khác đều bị máu thấm ướt sao?"

098 nhìn Thanh Thảo Y Y đang nằm trên cáng và được bác sĩ y tá nâng đi, uể oải phát hiện những gì Lăng Sơ Nam nói đều đúng, lại nghĩ đến ký chủ nhà mình lúc này còn phát bệnh ở sạch. Nó lại đoán sai rồi!

—Truyện chỉ đăng tại wattpad YuTuyTien. Ai dạy cái thói ăn cắp không ghi nguồn vậy?

Sau sự việc này, buổi gặp mặt đương nhiên không thể tiếp tục diễn ra bình thường.

Thanh Thảo Y Y được đưa vào bệnh viện, dưới kỹ thuật chữa trị "siêu phàm" của Lăng Sơ Nam, mặc dù Thanh Thảo Y Y bị thương ở nhiều cơ quan nội tạng nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng. Có điều cho dù được cứu chữa, sau này cô ta cũng không thể hoạt động như một người bình thường. Bệnh tật quấn thân sẽ gắn liền với cô ta.

"Giá trị nghịch tập + 5%, hiện tại giá trị nghịch tập là 95%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."

"Ký chủ, Tần Húc Dương đã bị kết án chung thân." 098 nhanh chóng báo cáo tình hình của nam chính.

Lúc này, đã ba tháng trôi qua kể từ buổi gặp mặt, sau khi không còn nam chính, Lăng Sơ Nam cảm thấy trò chơi không còn gì thú vị, thường xuyên hơn nửa tháng không lên trò chơi một lần.

Đồng thời, thời gian cậu ở cùng Phong Bất Dự tăng lên rất nhiều, mỗi lần ở trên bàn ăn đều có thể nhìn thấy lão quản gia tươi cười bưng bát canh dặn dò cậu nhất định phải uống.

"Tiểu thiếu gia, đây là màu canh mà gần đây tôi học được, cậu nhất định phải thử xem."

Hôm nay Lăng Sơ Nam đang bơi lội ở hồ nước sân sau, lão quản gia bưng một bát canh nhanh như gió đi về phía này, làm như không nhìn thấy cái đuôi lớn trên mặt nước của Lăng Sơ Nam, cười hòa nhã nói: "Thời tiết càng ngày càng lạnh, cậu phải chú ý bồi bổ thân thể, cẩn thận bị cảm, nào, nếm thử tài nghệ của tôi đi."

098: "Ký chủ, là canh Thập toàn đại bổ, không phải chỉ bổ thận thôi đâu."

"..."

Hôm nay Phong Bất Dự tình cờ đi vắng, không có ai giúp uống canh, Lăng Sơ Nam nhận bát canh, nhấp một ngụm, chợt nhớ ra điều gì: "Bác quản gia, cháu có thể nhìn thấy bản thể của ông không ạ?"

Quản gia già đang thỏa mãn nhìn Lăng Sơ Nam uống canh vẻ mặt hơi sững lại: "Tại sao tiểu thiếu gia lại đột nhiên nghĩ đến chuyện này?"

"Chỉ là chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, ông cũng đã thấy của cháu rất nhiều lần, nhưng cháu vẫn chưa thấy của ông."

Lăng Sơ Nam kéo tay áo lão quản gia, mở to mắt nhìn ông: "Có thể cho cháu xem không ạ? "

Mặc dù 098 đã ở cùng Lăng Sơ Nam lâu như vậy nhưng nó vẫn không thể chống lại sự dễ thương của ký chủ nhà mình, huống chi là lão quản gia mềm lòng.

"Được được được, nếu tiểu thiếu gia muốn thì cứ xem đi."

Quản gia xoa xoa đầu Lăng Sơ Nam: "Vậy tiểu thiếu gia đi ra xa hơn. một chút nhé"

"Tôi đoán đó là một con rùa lớn." 098 nói.

"Tại sao không phải là một con bạch tuộc lớn?" Lăng Sơ Nam hỏi ngược lại.

Lăng Sơ Nam vừa dứt lời, 098 còn chưa kịp biện giải thì đã nhìn thấy một con bạch tuộc to lớn đột nhiên xuất hiện ở chỗ quản gia đang đứng khi nãy, còn một điều thú vị hơn chính là dưới mắt ông ấy có hai miếng ria mép, trông rất thú vị.

Nhìn thấy ánh mắt Lăng Sơ Nam rơi vào bộ râu của mình, lão quản gia vội vàng vung xúc tu dài định che mặt, nhưng không biết có phải là do đã lâu chưa trở thành bản thể hay không mà động tác rất cứng ngắc, đột nhiên rơi xuống hồ.

Khi một con bạch tuộc lớn như vậy rơi xuống, với vị trí hiện tại của Lăng Sơ Nam nhất định sẽ bị ảnh hưởng, nói không chừng còn có thể bị thương, 098 nhịn không được hét lên: "Ký chủ cẩn thận!"

Lăng Sơ Nam đang định né tránh thì đột nhiên một ánh sáng vàng lóe lên, cậu liền rơi vào một vòng tay quen thuộc, sau đó cả hai cùng nhau đứng trên bờ.

"Ầm!"

Nước bắn tung tóe khắp nơi.

Khi con bạch tuộc lớn rơi vào, cái hồ trong veo ban đầu trở nên đục ngầu.

Lăng Sơ Nam giật giật cái đuôi, thở dài nói với 098: "Nếu như vừa rồi ta ở trong hồ, có lẽ đã bị đè xuống bùn."

098 đồng ý: "Đúng vậy."

"Bảo bối không sao chứ?" Phong Bất Dự lo lắng hỏi.

"Không sao."

Lăng Sơ Nam vẫy vẫy đuôi: "Bác quản gia không sao chứ? Là do em một hai đòi phải nhìn bản thể của ông ấy."

"Tôi không sao."

Vị quản gia già trong bộ dạng bạch tuộc chật vật leo lên bờ, biến thành hình dáng con người mà Lăng Sơ Nam quen thuộc, cúi đầu chào hai người họ với vẻ mặt hối lỗi.

"Tôi xin lỗi tiểu thiếu gia, đã làm cho cậu sợ hãi rồi."

Lúc này nước trên người Lăng Sơ Nam đã khô, trên người mặc áo choàng tắm, cậu đánh giá lão quản gia từ trên xuống dưới, sau đó vươn tay nắm lấy tay lão quản gia: "Thật sự không sao chứ?"

"Vâng, cảm ơn tiểu thiếu gia đã quan tâm."

Lão quản gia thụ sủng nhược kinh trả lời: "Chỉ là tôi quá già rồi cho nên động tác có chút thiếu nhạy bén. Nếu Vương không đến kịp thời, suýt chút nữa đã làm tiểu thiếu gia bị thương. Thật là tội lỗi. "

Phong Bất Dự liếc nhìn bàn tay đang thu lại của Lăng Sơ Nam, sau đó vươn tay nắm lấy, nói với lão quản gia: "Được rồi, lui ra đi."

"Vâng, Vương."

—Truyện chỉ đăng tại wattpad YuTuyTien. Ai dạy cái thói ăn cắp không ghi nguồn vậy?

Sau khi lão quản gia rời đi, Lăng Sơ Nam quay sang hỏi Phong Bất Dự: "Ông ấy đã rời biển bao lâu rồi? Có từng quay lại đó chưa?"

"Đã một trăm năm kể từ khi ông ấy rời đi cùng với anh."

Phong Bất Dự nói: "Chưa từng trở lại."

"Vậy ông ấy bao nhiêu tuổi rồi?"

"Tám trăm? Hay chín trăm gì đó."

"Ký chủ, vừa nãy ngài phát hiện ra gì sao?"

Sau khi Lăng Sơ Nam trở về phòng, 098 vẫn luôn trong trạng thái rối rắm rốt cuộc không thể chờ đợi được hỏi ra thắc mắc của mình, không biết vì nguyên nhân gì mà trong tiềm thức nó không muốn nói chuyện với Lăng Sơ Nam khi Phong Bất Dự có mặt.

"Trước tiên ngươi nói cho ta biết, cốt truyện thứ hai đã xuống chưa?"

Lăng Sơ Nam nhắc lại chuyện cũ.

Sau một khoảng thời gian dài không nhận được phản hồi, 098 gần như đã quên mất chuyện này, nó đột nhiên sửng sốt, đáp: "Vẫn chưa thưa ký chủ, gần đây không hề có tin tức gì."

098 nói xong liền biết mình đã thất bại, nó làm việc như vậy là không đáng tin cậy, ký chủ nhất định sẽ không giải thích nghi hoặc cho nó.

Nhưng ngoài dự đoán Lăng Sơ Nam lại nói: "Phong Bất Dự sẽ không nói dối ta, cho nên lão quản gia từ một trăm năm trước đã rời biển, nhưng trong cơ thể ông ấy lại có chất ô nhiễm, hơn nữa còn có nhiều hơn cơ thể này lúc ta mới đến nữa. Điều đó có nghĩa là, sự ô nhiễm này không phải chỉ xuất hiện vài thập kỷ . "

"Ý của ngài là, đây không phải là ô nhiễm công nghiệp?" 098 ngập ngừng nói.

Lăng Sơ Nam không phủ nhận suy đoán của 098, cuối cùng đưa ra kết luận: "Cho nên ta cảm thấy đây chính là.... Một câu chuyện thần thoại xa xưa."

"..." Đây rõ ràng là thế giới võng du! 098 có làm như thế nào cũng không thể tự thuyết phục bản thân tin vào kết luận của Lăng Sơ Nam.

"Dựa theo tình hình này, trước khi ta hoàn thành nhiệm vụ, cốt truyện thứ hai sẽ không thể truyền xuống."

Lăng Sơ Nam nói: "Vẫn nên để ta tự nghĩ xem nên làm thế nào mới tốt."

"Tại sao lại không cần thuốc tinh lọc?" 098 vẫn đang nhớ thương ống thuốc mà Lăng Sơ Nam đã uống.

Lăng Sơ Nam dừng lại, sau đó đột nhiên nở nụ cười thật tươi: "Bởi vì..."

----

Chương 95

Editor : YuTuyTien

Lăng Sơ Nam nói đến đây liền cố ý kéo dài giọng, 098 rất sốt ruột: "Tại sao?"

"Ngươi đoán xem."

098 giống như quả bóng bị thủng, lập tức trở nên héo rũ: "Ký chủ, ngài đừng lấy mất bữa ngon của người khác như vậy."

Lăng Sơ Nam vô tội: "Ta có như vậy sao?"

098 kiên quyết: "Có!"

"Vậy cứ xem như có đi, ta lấy mất bữa ngon của ngươi."

098: "..."

Trong khi 098 đang cố gắng làm công tác tư tưởng cho bản thân, Lăng Sơ Nam lại nói: "Được rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Nó biết ký chủ là người tốt mà! 098 xúc động, nóng lòng hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì ta vui."

"..."

Kể từ đó và một đoạn thời gian rất dài về sau, 098 không hề nói chuyện với Lăng Sơ Nam, Lăng Sơ Nam cũng không quan tâm, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, thỉnh thoảng còn tú ân tú ái với Phong Bất Dự, được lão quản gia dưỡng thận, khỏi bàn đến việc có bao nhiêu thoải mái. Cuối cùng 098 vẫn là người không kìm lòng được.

"Ký chủ, ngài đã quên ngài vẫn còn 5% giá trị nghịch tập sao?"

"Ta còn cho rằng ngươi không muốn làm chứ." Lăng Sơ Nam nói.

098 bị trả đũa liền ngừng một chút, cuối cùng vẫn duy trì thái độ tốt đẹp.

"Không có, tui rất vinh hạnh khi được hợp tác với ký chủ. Tại sao tui lại không muốn làm chứ? Tui chỉ muốn ngài tiếp theo định làm thế nào thôi?"

"Ta vẫn chưa nghĩ ra."

Lăng Sơ Nam cảm thấy bộ dạng ép dạ cầu toàn của hệ thống rất đáng yêu, cho nên không nhịn được muốn trêu chọc.

Quả nhiên 098 lại bị lừa: "Nếu ngài có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tui."

"Được rồi, 098, ngươi thực sự là hệ thống đáng yêu nhất mà ta từng thấy." Lăng Sơ Nam cảm động nói.

"Cảm ơn ký chủ."

098 càng thêm cảm động, từ trước đến nay nó chưa giúp được gì cho ký chủ, nhưng ký chủ lại khen nó nhiều như vậy, ngài ấy đúng là người tốt.

"Nếu ngươi đã nói vậy, thì ta muốn nhờ ngươi một việc." Lăng Sơ Nam tiếp tục nói.

"Ngài cứ nói đi." 098 vô cùng tích cực.

"Ngươi làm hệ thống lâu như vậy, tin tức nhất định sẽ rất đầy đủ. Ngươi có thể giúp ta tìm một thứ được không?"

"Không thành vấn đề!"

Mãi một lúc sau, 098 cuối cùng cũng phản ứng lại, từ đầu đến giờ Lăng Sơ Nam chỉ gặp qua có một hệ thống là nó, đâu ra lại nói dễ thương nhất? Nó lại bị lừa một lần nữa!

Có điều lúc nó nhận ra thì đã quá muộn, chuyện nên đồng ý cũng đã đồng ý rồi, Lăng Sơ Nam nhất định sẽ không để nó phải hối hận, mà nó cũng không muốn bị khiếu nại. Dù không muốn thừa nhận nhưng nó thực sự không thể trêu vào ký chủ.

—Truyện chỉ đăng tại wattpad YuTuyTien. Ai dạy cái thói ăn cắp không ghi nguồn vậy?

"Ký chủ, thực sự không sao chứ?"

Trên một hòn đảo nhỏ, 098 nhìn Lăng Sơ Nam đang chuẩn bị nhảy xuống biển.

"Nếu không thì chúng ta nói với Phong Bất Dự một tiếng được không?"

Nó cảm thấy nếu ký chủ xảy ra chuyện gì, nó chắc chắn sẽ gặp xui xẻo, xét cho cùng cũng là bùa dịch chuyển do nó cung cấp.

"Đừng lo lắng, sẽ không sao đâu."

Lăng Chu Nam an ủi, sau đó nói: "098, từ khi nào mà ngươi trở nên nhát gan như vậy rồi?"

"..." Không phải là nhát gan, nó chỉ là lo lắng cho ký chủ.

Lăng Sơ Nam trực tiếp ngồi xuống hòn đá ngầm, lấy ra bốn ống thuốc tinh lọc còn lại, chất lỏng màu xanh lam dưới ánh mặt trời giống như cộng hưởng với mặt biển lấp lánh, khiến cho nơi đây có vẻ xinh đẹp lạ thường.

"098, lấy đồ ra đi." Lăng Sơ Nam nói.

098 lập tức rùng mình: "Ngài..."

"Không lẽ ngươi hối hận rồi?" Vẻ mặt Lăng Sơ Nam đầy hoài nghi.

"Không không không, làm sao có thể?"

098 nhanh chóng trả lời: "Tui chỉ muốn xác nhận với ngài một lần nữa là ngài thực sự có muốn làm điều này không."

"Đương nhiên rồi."

"Việc này rất nguy hiểm, nếu ngài không cẩn thận có thể dẫn đến tử vong." 098 đau khổ khuyên nhủ.

"098." Giọng điệu của Lăng Sơ Nam trở nên nghiêm túc hơn.

"Vâng! Tôi sẽ đổi cho ngài ngay!"

Tuyệt đối không phải là vì điểm năng lượng yêu cầu quá cao cho nên nó mới dây dưa dài dòng như vậy đâu!

Hiện tại 098 đã hiểu ra, vốn dĩ Lăng Sơ Nam một hai không nói cho nó nguyên nhân không sử dụng thuốc tinh lọc là vì chuyên môn để khiến nó tò mò. Lúc trước Lăng Sơ Nam nhất định đã nhìn thấy giá ở cửa hàng hệ thống, có điều số điểm năng lượng cần thiết là rất lớn, lấy số điểm năng lượng hiện tại của Lăng Sơ Nam là không đủ, cho nên nó liền trở thành mục tiêu của Lăng Sơ Nam.

Chưa từng có hệ thống nào đáng thương giống như nó, 098 tự cảm thấy bi thương cho bản thân, đồng thời vẫn bỏ ra một số điểm năng lượng tiền khổng lồ để đổi lấy bùa tăng phúc khi có hiệu quả tăng mấy vạn lần mà Lăng Sơ Nam đã chỉ định.

Nhìn số tích phân đã mất hơn một nửa, 098 muốn khóc nhưng không có nước mắt, sao nó có thể ngốc đến như vậy chứ?

Sau khi giao đồ cho Lăng Sơ Nam, 098 vẫn có chút không cam lòng.

"Ký chủ, câu hỏi cuối cùng! Ngài nhất định phải trả lời tui."

Đây là một hạt châu màu bạc có kích thước bằng quả trứng gà, Lăng Sơ Nam ước lượng một chút, hiển nhiên tâm tình rất tốt.

"Ngươi nói đi."

"Ngài làm như vậy có phải là vì Phong Bất Dự hay không?"

Chỉ số thông minh của 098 cuối cùng cũng online một lần.

"Ống thuốc tinh lọc đó hẳn là có liên quan đến Phong Bất Dự, Nếu tôi đoán không sai thì lý do ngài kiên quyết ngăn cản y tiếp tục chế tạo thuốc tinh lọc là vì hành động này rất có thể sẽ đe dọa tính mạng của y!"

098 càng nói càng chắc chắn, nó tin chắc rằng suy đoán lần này của nó là chính xác, nói vậy là... Vì Phong Bất Dự mà không màng đến tính mạng của mình, xem ra ký chủ nhà nó đã yêu y rất sâu sắc. 098 không biết nên cảm động hay nên nhắc nhở Lăng Sơ Nam đừng hãm quá sâu.

Rối rắm một lúc lâu, 098 mới nhận ra Lăng Sơ Nam đã bắt đầu đổ thuốc tinh lọc lên hạt châu màu bạc, hơn nữa còn không trả lời câu hỏi của mình.

"Ký... ký chủ?"

"Vừa rồi ta cho ngươi hỏi một câu, nhưng ta đâu có nói ta nhất định sẽ trả lời ngươi." Lăng Sơ Nam thản nhiên nói.

"..."

Thuốc tinh lọc màu xanh lam tiếp xúc với hạt châu màu bạc, hạt châu kia giống như bọt biển, hấp thụ hoàn toàn chất lỏng. Sau khi đổ một ống thuốc vào, nó trở nên trong suốt, lộ ra một màu lam nhạt.

Lăng Sơ Nam bình tĩnh đổ thêm ống thứ hai, màu xanh lam càng đậm hơn. Sau đó ống thứ ba, trung tâm hạt châu bắt đầu có màu vàng nhạt, đến ống thứ tư, màu vàng của hạt châu đã trở nên rõ ràng hơn, nhưng màu chủ đạo vẫn là xanh lam.

Lăng Sơ Nam cầm hạt châu đưa lên trước mặt nhìn.

"Thất sách rồi."

"A? Sao vậy?" 098 vừa mới bị đả kích, buồn bã ỉu xìu hỏi.

"Thiếu một chút năng lượng." Lăng Sơ Nam nói.

"Nhiệm vụ này coi vậy mà khó xử lý."

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Vừa nghe hai chữ nhiệm vụ, 098 lập tức lên tinh thần, nếu nhiệm vụ thất bại, điểm năng lượng hệ thống cũng sẽ bị trừ!

"Phì!"

Nhìn thấy phản ứng của 098, Lăng Sơ Nam nhất thời bị chọc cười.

... Nó lại bị lừa.

"Được rồi, đừng nóng giận, ta đảm bảo sẽ lập tức hoàn thành nhiệm vụ!"

Cuối cùng Lăng Sơ Nam quyết định thiện tâm tha cho 098, cậu mở miệng cắn vào cổ tay của mình.

Nhìn máu tươi trào ra, 098 lắp bắp kinh hãi: "Ký chủ, ngài làm gì vậy?"

Vừa nãy lúc ra ngoài Lăng Sơ Nam đã ăn no rồi mà, không đến nỗi đói bụng sớm như vậy chứ.

Lăng Sơ Nam liếm liếm vết máu trên môi, đặt hạt châu vào miệng vết thương.

"Đương nhiên là đang làm nhiệm vụ."

Khi máu của Lăng Sơ Nam thấm vào, màu vàng nhợt nhạt bên trong hạt châu dần trở nên đậm hơn. Đến khi Lăng Sơ Nam mở rộng miệng vết thương đến lần thứ ba, hạt châu cuối cùng cũng biến thành màu vàng lộng lẫy, dưới ánh mặt trời trở nên sáng rực.

"Ký chủ, ngài không sao chứ?"

Nhìn thấy sắc mặt Lăng Sơ Nam tái nhợt, 098 có chút lo lắng.

"Không sao đâu."

Lăng Sơ Nam thản nhiên chữa lành vết thương trên cổ tay.

"Đi thôi."

—Truyện chỉ đăng tại wattpad YuTuyTien. Ai dạy cái thói ăn cắp không ghi nguồn vậy?

Trong ký ức thời thơ ấu của Lạc Dĩ Ninh, Lăng Sơ Nam đã sắp xếp ra một ký ức mơ hồ nhưng hữu ích.

Trước khi nhân ngư bị tuyệt chủng, họ đã từng có một thánh địa, một nhân ngư già đã kể cho Lạc Dĩ Ninh truyền thuyết về thánh địa.

"Thánh địa là chỗ dựa của toàn bộ thế giới đại dương, chúng ta đều gọi nó là Trái tim của đại dương. Có điều hai trăm năm trước, Thánh địa sụp đổ, nhân ngư chúng ta đã không còn nơi nào để sống nữa ..."

"Toàn bộ thế giới đại dương đều đang sụp đổ ..."

"Bóng tối, bóng tối nuốt chửng mọi thứ ..."

"Ninh Ninh, sau khi con trưởng thành, con nhất định phải rời đi và đừng bao giờ trở lại..."

Theo ký ức của người cá già, Lăng Sơ Nam bơi đến tàn tích của Thánh địa ở phía nam.

"Thực sự không phải ô nhiễm bình thường."

Cảm nhận được hơi thở nặng nề bên trong biển, Lăng Sơ Nam hít một hơi thật sâu, ngay cả cậu cũng không đoán được rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân gì, giống như một loại vi rút từ một điểm nào đó khuếch tán, ăn mòn tất cả mọi thứ. .

"Xin lỗi ký chủ, bởi vì khoảng cách quá xa cho nên kiểm tra bị nhầm lẫn, tui không tra ra được mối đe dọa chính xác của loại virus này. Nếu không thể khống chế, rất có thể nó sẽ khuếch tán vào đất liền trong vòng hai năm."

Giọng nói của 098 rất nghiêm túc.

"Theo hiện trạng của đại dương, rất có thể sẽ dẫn đến việc nhân loại diệt vong."

"Được rồi, sau này ngươi hãy gọi ta là Chúa cứu thế tiên sinh." Lăng Sơ Nam nói.

"..."

Khi đích đến càng ngày càng gần, nước biển xung quanh dần dần biến thành màu đen, không phải loại màu đen do mất ánh sáng, mà là một màu đen tuyền như mực, áp lực xung quanh cũng càng ngày càng tăng. Có lẽ là do tác dụng của hạt châu tăng phúc khí trong tay, cho nên Lăng Sơ Nam không hề cảm thấy chút áp lực nào.

Cuối cùng, Lăng Sơ Nam cũng đến đích.

Nơi này dường như có một khoảng trống rất lớn, nước biển xung quanh nó tạo thành một lốc xoáy khổng lồ. Lăng Sơ Nam đứng ở xa vẫn có thể cảm nhận được sức hút khổng lồ từ nó, điều này khiến cậu nhớ đến một từ - lỗ đen, nhưng khác biệt là lỗ đen này có thể phun ra nước đen.

Loại vật chất này hoàn toàn giống với loại virus mà Lăng Sơ Nam cảm nhận được lúc ở cùng với lão quản gia.

Hiển nhiên đây chính là nguồn gốc.

"Ký chủ, ngài đừng đến gần nữa."

098 là một hệ thống không có thực thể, nhưng nó vẫn có thể nhận thấy uy hiếp truyền đến từ phía trước.

Lăng Sơ Nam duỗi tay ra, hạt châu trong tay không hề sứt mẻ gì, cũng không bị nó hấp dẫn.

"098, ngươi có cách nào ném nó vào trung tâm vòng xoáy không?"

Không ngờ rằng Lăng Sơ Nam lại có chủ ý này, 098 bất lực nói: "... Không có."

"Vậy thì ta chỉ có thể tự mình đưa nó qua đó."

Không đợi 098 ngăn cản, Lăng Sơ Nam đã vung mạnh đuôi, nhanh chóng bơi về phía trung tâm của vòng xoáy.

Nhân ngư có hàm răng và móng không thể phá hủy, có lớp vảy sắc bén cứng cáp cùng với tốc độ nhanh như chớp, nếu không có sinh vật thần thoại như Phong Bất Dự thì có thể nói nhân ngư chính là vị vua của biển cả.

Nhưng Lăng Sơ Nam lại khác với nhân ngư bình thường, cách đây không lâu cậu đã đánh nhau với Phong Bất Dự trong hình dạng rồng ở hồ nước. Mặc dù trong người cậu có yếu tố của Phong Bất Dự, nhưng không thể nghi ngờ, ít nhất là ở phương diện cơ thể mạnh mẽ, cậu không hề thua kém Thần Long.

"Đừng lo lắng, ta chắc chắn có thể đưa nó vào. Dựa theo cường độ tăng phúc khí, nhiệm vụ của chúng ta nhất định sẽ hoàn thành." Lăng Sơ Nam nói.

"Nhưng nếu đi vào, có thể sẽ không đi ra được."

Nhìn Lăng Sơ Nam càng ngày càng gần vòng xoáy, 098 lại cố gắng thuyết phục.

"Không ra được cũng không sao. Dù sao nhiệm vụ cũng đã hoàn thành rồi không phải à? Hơn nữa 098, không phải là hệ thống ngươi sẽ chú ý đến việc nhiệm vụ có hoàn thành hay không nhiều hơn à?"

Nghe thấy lời nhắc nhở của Lăng Sơ Nam, 098 lập tức đáp lại: "Thực xin lỗi ký chủ, là tui lẫn lộn đầu đuôi."

Theo dòng hải lưu, Lăng Sơ Nam dễ dàng đi vào tâm của vòng xoáy, sau đó cậu dừng lại.

"Đáp án cho câu hỏi vừa rồi là: Không phải."

"Cái gì?"

098 không hiểu chuyện gì, trước khi nó có thể hiểu, Lăng Sơ Nam đã ném hạt châu tăng phúc khí trong tay vào lỗ đen.

Bùm!

Như thể một quả bom phát nổ đột ngột, ánh sáng màu vàng từ trung tâm vòng xoáy khuếch tán ra bốn phía, mọi thứ trong vòng một nghìn dặm, bao gồm cả nước biển đều biến mất.

—--

Kết thúc thế giới thứ 6

Editor:

Tui end thêm một thế giới rồi nè hihi. Vẫn còn một đoạn ở thế giới sau, mn chịu khó nhen.

Là ai, là ai đã giúp tui lên TYT để nói chuyện. Là ai; -;. Cảm động lắm á. Chời ơi cảm ơn nhen. AI vậy? Huhu.

Spoil thế giới sau : Tinh tế, tương lai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play