Dương Quế Lan nghe mà kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới Đại Nha lại bán máu nuôi em trai. Bà thở dài, cô gái này thật tốt, đáng tiếc không có cha mẹ. Dương Quế Lan tính toán trong lòng, nói tiếp: "Thế nhưng Đại Nha, trên người cháu có bao nhiêu máu? Cháu còn có thể bán máu cả đời sao? Coi như bán máu có thể nộp học phí, vậy lương thực thì sao?"

Lâm Y Y lắc đầu: "Không thể bán máu nữa, vì lần này bán máu mà cháu ảnh hưởng tới thân thể, về sau không thể bán máu, cũng không thể bắt đầu làm việc. Sang năm còn có thể bán hay không còn phải kiểm tra, cháu... Cháu cũng không biết làm sao bây giờ." Nói xong, Lâm Y Y che miệng, cúi đầu, cô khóc không được, cho nên chỉ có thể cúi đầu xuống. "Cháu... Nếu lương thực sính lễ ăn hết, sau này phải làm sao đây?"

Dương Quế Lan nói: "Cho nên hôm nay thím tới tìm cháu. Khi mẹ cháu còn sống, quan hệ với thím cũng không tệ, chỗ thím có bà con xa trên huyện, bọn họ muốn có một đứa con trai, thân thích trong nhà cũng không tệ, nếu như làm con bọn họ, đọc sách, lương thực cũng không thành vấn đề. Nếu là người khác, thím cũng sẽ không đi hỏi, nhưng nhà cháu lại khác, không có người lớn, mấy đứa khó khăn, mà con trai nhà cháu cũng nhiều, cháu nói có đúng hay không?"

Lâm Y Y không nói gì.

Dương Quế Lan lại nói: "Đương nhiên, đứa nhỏ này cũng là quá kế(1), không mua bán, chúng ta là người tuân thủ pháp luật, sẽ không buôn bán trẻ em, nhưng nhà họ Lâm đã nuôi đứa nhỏ một thời gian, cho nên họ hàng nhà thím nguyện ý cho mấy đứa lì xì 200 đồng, lì xì này chỉ là trưởng bối cho vãn bối quà gặp mặt, không có ý tứ gì khác."

(1)Qúa kế: Nuôi con nuôi, để làm kẻ thừa kế của mình

Lâm Y Y biết, cái này kỳ thật chính là tiền bán trẻ em, chỉ nói dễ nghe mà thôi. Trong kịch bản cũ, Đại Nha không nhận tiền, bởi vì cô không muốn bán em trai.

Dương Quế Lan tiếp tục nói: "Thím cũng không phải đám người không có lương tâm kia, người thím giới thiệu nhất định tốt. Đại Nha, cháu nghĩ thế nào?" Cho dù hiện tại Lâm Y Y mới có 15 tuổi, Dương Quế Lan cũng chỉ có thể đến hỏi cô, dù sao cô cũng là chị cả trong nhà.

Lâm Y Y nói: "Nếu, nếu đưa em trai cho bọn họ, bọn họ thật sự sẽ cho em đi học sao? Sẽ cho em ăn no sao? Có đôi khi còn có thể cho nó ăn thịt sao?"

Dương Quế Lan: "Nhất định có thể cho bọn nó đọc sách, có thể cho bọn nó cơm ăn, mặc dù thím không thể cam đoan mỗi bữa ăn thịt, nhưng ngẫu nhiên ăn một bữa là nhất định có."

Lâm Y Y: "Vậy sẽ cho em mặc quần áo mới sao?"

Dương Quế Lan thở dài, Đại Nha thật sự là một người chị tốt: "Đương nhiên không có vấn đề."

Lâm Y Y: "Lì xì 200 đồng cháu muốn, nhưng tiền này cháu sẽ không lấy, để cho em trai mang đi, nhưng mà... Chính là..."



Dương Quế Lan: "Đại Nha thật là một người chị tốt. Nhưng bên kia cũng có điều kiện, nếu em trai cháu đến bên kia, mấy đứa sẽ không thể liên hệ với nhau, coi như đoạn tuyệt quan hệ. Nhỡ đâu chờ bọn họ nuôi lớn đứa trẻ, em cháu lại muốn nhận thân, bọn họ không phải nuôi sói mắt trắng sao? Cháu nói đúng không?"

Lâm Y Y: "Thím, bọn họ có nói muốn đứa nào không?"

Dương Quế Lan: "Bọn họ muốn Ngũ Đệ." Đã muốn nhận nuôi, đương nhiên là muốn đứa nhỏ nhất.

Lâm Y Y: "Cháu... Cháu nghĩ lại đã."

Dương Quế Lan: "Vậy cháu nghĩ một đêm đi, ngày mai thím lại tới."

Lâm Y Y: "Ngày mai cháu không ở nhà, tối mai mới có."

Dương Quế Lan: "Vậy tối mai thím tới."

Lâm Y Y: "Dạ, vâng."

Dương Quế Lan đi về, Lâm Y Y nghĩ nghĩ, là nên giữ lại Lâm Ngũ Đệ hay là đưa Lâm Ngũ Đệ đi, cô rất mâu thuẫn. Nếu đem cho Lâm Ngũ Đệ, từ kịch bản cũ có thể biết, cha mẹ nuôi bên kia nhất định sẽ đối tốt với cậu. Nhưng trong kịch bản bên không nói đến tuổi thơ của Lâm Ngũ Đệ, Lâm Ngũ Đệ không xuất hiện nhiều, chỉ có lúc hai tuổi và lúc tuổi già. Lúc hai tuổi là bị tặng người, lúc tuổi già là đến đón chị cả đi. Giữa đó, cuộc sống của cậu như thế nào không ai biết. Chỉ sợ lúc tác giả viết bộ tiểu thuyết này cũng không nghĩ đến.

Coi như tác giả có miêu tả cuộc sống của Lâm Ngũ Đệ đều là hạnh phúc, nhưng... Cậu còn nhỏ như vậy đã bị đưa đi, không có anh chị thân quen, cậu thật có thể sống được không?

Huống chi, tác giả không hề viết.

Còn nữa, không ai có thể lấy lý do vì muốn tốt cho cậu mà quyết định thay người ta. Lâm Đại Nha ban đầu là bất đắc dĩ, cô nghĩ vì tốt cho Lâm Ngũ Đệ cho nên tặng cậu cho người ta, nhưng... Có ai hỏi qua Lâm Ngũ Đệ có nguyện ý hay không?

Vì muốn tốt cho cậu mà đưa cậu cho người, có rất nhiều gia trưởng cũng lấy lí do vì tốt cho con mà quyết định thay con. Nhưng Lâm Y Y cũng không từ chối ngay, bởi vì cô rất do dự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play