Tạ Chiêu lưu file xong thì nghe thấy cửa phòng bị gõ hai tiếng.

"Ai vậy?" Tạ Chiêu quay đầu lại, hướng phía cửa hỏi một tiếng.

Lý Tuyền đứng ở bên ngoài nói: "Cô Tạ, là tôi."

Hôm nay Lý Tuyền vừa chuyển tiền cho Tạ Chiêu, Tạ Chiêu nghe thấy tiếng của bà, vội vội vàng vàng chạy ra mở cửa: "Lý tổng, có chuyện gì không?"

Tạ Chiêu cười nhẹ nhàng hỏi bà.

Lý Tuyền cũng cười nói: "Không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là nghe quản gia nói, hôm nay cô và Tiểu Tư chung đụng không vui lắm?"

Tạ Chiêu: "..."

Không thể nào không thể nào, quản gia còn cáo trạng với Lý Tuyền cơ à?

Lý Tuyền thấy cô không nói chuyện, chủ động mở miệng nói: "Từ nhỏ sức khỏe Tiểu Tư đã không tốt lắm, hiện tại lại... Tính cách nó khó tránh khỏi hơi cố chấp, hi vọng cô Tạ không để bụng."

"Không sao không sao." Tạ Chiêu lắc đầu liên tục, thì ra Lý Tuyền không phải đến hỏi tội, "Tôi có thể hiểu được, tôi không phải trẻ con, sẽ không mang thù đâu."

Nói xong câu này, cô nhớ lại hôm nay viết Lục Thừa Tư cắn đầu lưỡi mình.

Ặc...

Chuyện này nhất định không thể để người khác biết.

Lý Tuyền và Tạ Chiêu hàn huyên vài câu rồi rời đi, Tạ Chiêu đóng cửa lại, nghĩ đến lời nói khi nãy của Lý Tuyền.

Một người bệnh lâu ngày, tính tình chắc chắn sẽ không khá là bao, Lục Thừa Tư như thế đã coi như không tệ. Hơn nữa tình huống hiện tại của anh còn rất không lạc quan... Đột nhiên bị bác sĩ tuyên bố chỉ sống được một năm là cảm giác gì chứ?

Tạ Chiêu nhìn tài liệu của mình, thở dài một hơi.

Ngày hôm sau, đúng giờ cơm trưa, Tạ Chiêu vô cùng tích cực xuống phòng ăn ăn cơm. Bởi vì buổi sáng cô dậy khá trễ, lúc cô xuống Lục Thừa Tư đã ăn sáng lâu rồi, cho nên không thấy anh. Lúc này Lục Thừa Tư ngược lại ngồi trước bàn ăn, chậm rãi ăn cơm.

"Chào cậu Lục." Tạ Chiêu lên tiếng chào anh, ngồi xuống vị trí cũ của mình. Lục Thừa Tư không để ý tới cô, tự ăn cơm trưa. Quản gia lại bưng một đĩa rau lên, trùng hợp bên trong có súp lơ.

Mặc dù Lục Thừa Tư không ăn súp lơ xanh, nhưng mỗi ngày phòng bếp vẫn kiên trì nấu.

Tạ Chiêu chuyển đĩa của mình đến trước mặt, bí mật quan sát Lục Thừa Tư đối diện.

Vốn Lục Thừa Tư muốn xiên một miếng cà chua trong đĩa, nhưng chẳng biết tại sao, bỗng nhiên bị súp lơ xanh hấp dẫn sự chú ý. Anh nhìn chằm chằm bông súp lơ một lúc lâu, dùng dĩa xiên nó.

Ánh mắt quản gia và Tạ Chiêu đồng thời nhìn sang, đặc biệt ánh mắt quản gia kinh ngạc nhất.

Lục Thừa Tư giơ dĩa đến bên miệng, lại nhìn chằm chằm miếng súp lơ, sau đó há miệng căn một miếng.

Trong nháy mắt cắn miếng súp lơ, Lục Thừa Tư dường như tỉnh táo lại, anh nhướng mày, ném cái dĩa xiên súp lơ sang một bên, còn lấy cốc nước trắng bên cạnh súc miệng: "Khó ăn."

Tạ Chiêu: "..."

Mặc dù thành công khiến Lục Thừa Tư ăn súp lơ, nhưng cũng không thay đổi suy nghĩ cảm thấy súp lơ khó ăn của anh.

Có điều... Anh biểu hiện lố quá rồi đó? Khó ăn đến như vậy sao? Súp lơ cũng khóc được không.

"Cậu chủ, cậu không sao chứ?" Quản gia tiến lên đưa một cái khăn sạch cho anh, Lục Thừa Tư nhận lấy lau miệng, lắc đầu với ông.

"Tôi thấy không ngon miệng, về phòng trước." Lục Thừa Tư nói xong, ngồi lên xe lăn rời đi.

Tạ Chiêu lẳng lặng nhìn súp lơ trong đĩa, không nhịn được dùng dĩa xiên một cái, đút vào trong miệng.

"Ặc..." Vừa cắn một miếng, Tạ Chiêu nhíu mày.

Là cô hiểu lầm Lục Thừa Tư, súp lơ này khó ăn thật.

Vốn súp lơ không có hương vị, nếu như trộn với tê cay thì không tệ, nhưng món ăn của Lục Thừa Tư vô cùng thanh đạm, ngay cả muối cũng bỏ cực ít, súp lơ này không khác gì dùng nước trắng nấu.

Quản gia thấy Tạ Chiêu khó khăn nuốt súp lơ xuống, mặt nhăn tít lại với nhau.

"Cô Tạ, đồ ăn của cậu chủ đều do phòng bếp chuẩn bị riêng, thanh đạm hơn của cô rất nhiều."

"A..." Tạ Chiêu cũng uống một hớp nước, không nhịn được đau lòng cho Lục Thừa Tư, "Vậy anh ta thảm quá rồi."

Cô cảm thấy mấy món mình ăn đã đủ thanh đạm, không nghĩ tới món Lục Thừa Tư ăn còn thanh đạm hơn.

Quản gia nói: "Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, đồ ăn của cậu chủ nhất định phải ít dầu ít muối ít đường, cay cũng không thể ăn."

"..." Dầu muối cay đường cũng không thể ăn, vậy sống còn có ý nghĩa gì!

Cô ăn tiệc thanh đạm hai ngày liên tiếp trong trang viên đã có chút không chịu nổi, Lục Thừa Tư làm sao qua được nhiều năm như vậy?

Quá thảm rồi, thật sự quá thảm rồi.

Tạ Chiêu đột nhiên trách trời thương dân, về sau cô bớt ầm ĩ hai câu với Lục Thừa Tư thôi, anh đã thảm như vậy rồi, cô không nên chấp nhặt với anh.

Sự thương xót của Tạ Chiêu rất nhanh chuyển từ người Lục Thừa Tư lên người mình.

Không biết có phải bởi vì Lục Thừa Tư chỉ có thể ăn thanh đạm, cho nên toàn bộ trang viên đều phối hợp đồ thanh đạm của anh... Điểm ấy Tạ Chiêu cũng có thể hiểu được, dù sao Lục Thừa Tư chỉ có thể ăn những món không có muối, không có vị đã rất thảm, nếu có người ngồi đối diện anh ăn lẩu, vậy quá không có nhân đạo rồi.

Thế nhưng, thế nhưng... Cô thật sự muốn ăn lẩu xiên, thịt nướng, bún thập cẩm cay, bún ốc tôm! QAQ

"Mình lén mua đồ ăn ngoài được mà ta..." Buổi tối vắng người, Tạ Chiêu khóc thút thít mở app giao đồ ăn, phát hiện... Trong vòng bán kính mười dặm quanh đây không có một quán ăn ngoài nào. :)

Khóe miệng cô cong lên, đổi định vị thành tiểu khu của mình, lập tức tìm được một đống quán bán đồ nướng, gà rán, tôm.

"Hu hu hu, tôi thảm quá mà." Tạ Chiêu cuộn tròn trên giường, vô cùng đồng tình với mình, đêm hôm khuya khoắt, cô chỉ có thể dựa vào hình ảnh đồ ăn ngoài và sức tưởng tượng cho đỡ thèm.

"Ngày mai có nên xuống núi ăn cơm không nhỉ..." Tạ Chiêu nảy suy nghĩ này, rất nhanh lại bỏ đi, "Thế nhưng trời nóng quá, thực sự không muốn ra ngoài."

Nếu có đồ ăn ngoài thì tốt rồi.

Mí mắt Tạ Chiêu giật giật, ấn mở "Cuộc đời Tạ Mỹ Lệ tuyệt đối không nhận thua", kéo xuống những dòng cuối cùng viết tiếp.

"... Tạ Mỹ Lệ ăn bữa tiệc thanh đạm hai ngày, không khỏi bắt đầu hoài nghi cuộc đời. May mắn là, ngày hôm sau sự việc có bước ngoặt mới, có người đưa tới cho Tạ Mỹ Lệ những món mà cô thích ăn."

Đoạn này Tạ Chiêu viết mập mờ, bởi vì cô cũng không nghĩ ra ai sẽ đến đưa đồ ăn cho cô. Nhưng cái này không quan trọng, giống như lúc trước vạch trần Cao Thần, cô cũng không viết sự kiện và nhân vật cụ thể, nhưng ngày hôm sau anh ta bị phốt vô cùng hoàn thiện.

Quan trọng là bản thân chuyện này xảy ra, về phần bối cảnh và logic liên quan, lúc xảy ra sẽ tự động hoàn thiện.

Tạ Chiêu cảm thấy điểm này vô cùng trâu, cô nguyện gọi là từ không sinh có.

Sau khi lưu lại, Tạ Chiêu hài lòng đi ngủ, ngày mai cũng không biết là người nào tốt bụng sẽ đến giải cứu cô.

Có thể là nhớ nhung bữa tiệc, sáng sớm tinh mơ Tạ Chiêu đã tỉnh, còn đuổi kịp thời gian Lục Thừa Tư ăn sáng. Lúc cô chạy đến phòng ăn, bò bít tết trong đĩa của Lục Thừa Tư còn lại một miếng nhỏ.

Bình thường Lục Thừa Tư chỉ có thể ăn chút thịt gà, thịt bò, thịt cá, hương vị cũng đều rất thanh đạm, hôm nay hiếm khi ăn bò bít tết, nhưng quan sát thì là chiên thẳng luôn mà không cần bơ, thậm chí còn không rắc hạt tiêu.

Thảm.

Tạ Chiêu đồng tình nhìn anh một cái, ngồi xuống vị trí của mình. Lục Thừa Tư hơi kinh ngạc vì hôm nay cô dậy sớm, nhưng anh không nói gì, yên tĩnh ăn bữa sáng của mình.

Bò bít tết của Tạ Chiêu cũng đã được bưng lên, dùng bơ và có rắc hạt tiêu.

Tạ Chiêu hiếm khi ăn được món ăn có vị, nhưng cảm thấy hạt tiêu còn chưa đủ, thế là cô đặt dĩa xuống, hỏi quản gia bên cạnh: "Xin hỏi có tương ớt không ạ?"

Quản gia sửng sốt một chút, trả lời cô: "Có, xin cô Tạ chờ một chút, tôi đi lấy giúp cô."

"Cảm ơn."

Chẳng được bao lâu, quản gia cầm một chai tương ớt mới tinh đến đây. Nắp chai đã vặn lỏng, Tạ Chiêu mở nắp chai, cúi đầu hít hà. Mặc dù ngửi không thơm như loại mình thường ăn, nhưng đã rất tốt rồi.

Cô dùng thìa múc một lượng lớn tương ớt, bôi lên bò bít tết.

Lục Thừa Tư đối diện: "..."

Anh như nhìn thấy quái vật, không thể tin nhìn Tạ Chiêu: "Cô lại ăn tương ớt với bò bít tết?"

Tạ Chiêu ngước mắt nhìn anh một cái: "Có cái gì không thể sao?"

Lục Thừa Tư muốn nói đương nhiên không thể: "Cô biết bò bít tết này bao nhiêu tiền một miếng không? Cô đang chà đạp nguyên liệu nấu ăn đấy."

Tạ Chiêu a một tiếng: "Nguyên liệu nấu ăn cao cấp mấy, cũng là để cho người ăn. Chỉ cần người ăn cảm thấy ngon, thỏa mãn, vậy nguyên liệu nấu ăn này phát huy trọn vẹn giá trị của nó. Ngược lại, cho dù nguyên liệu nấu ăn tốt rồi thêm cách làm chính cống, người ăn thấy nhạt như nước ốc, đây mới gọi là chà đạp nguyên liệu nấu ăn."

"...Ngụy biện."

"Làm sao lại là ngụy biện rồi?"

Quản gia kịp thời ra cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ: "Cậu chủ, cô Tạ, đây là nho vừa hái ở vườn, tươi lắm."

Trong cái đĩa đặt trên bàn kính đặt mấy chùm nho căng mọng đen nhánh, bên trên còn dính giọt nước sáng long lanh, trông rất hấp dẫn.

Lực chú ý của Tạ Chiêu thành công bị dời đi, cô ăn một miếng bò bít tết bôi tương ớt, lại nếm một quả nho ngọt ngào, cảm giác cả người đều sống lại.

"Ngon lắm." Cô lại cầm một quả nho, nói với Lục Thừa Tư đối diện, "Nho này rất ngọt, anh mau nếm thử."

"Tôi không ăn."

"Nếm thử đi, tôi bóc cho anh một quả." Tạ Chiêu cố ý đùa anh, bóc nho duỗi dài tay đưa tới bên miệng anh, bị Lục Thừa Tư ngăn lại.

"Tôi nói tôi không ăn mà." Lục Thừa Tư trừng cô.

"Không ăn thì không ăn, dữ cái gì mà dữ?" Tạ Chiêu liếc mắt nhìn anh, thuận thế đút nho vào miệng mình, "Ngọt thật."

Cô lại bóc mấy quả nho, nói với quản gia: "Tôi có thể cầm một chùm lên tầng không?"

Quản gia nói: "Nếu cô Tạ thích, đợi lát nữa tôi cho người đưa lên cho cô."

"Được." Tạ Chiêu mỉm cười cảm ơn ông, "Hôm nay đúng lúc tôi muốn ở trong phòng viết bản thảo."

Cô ăn xong bò bít tết rồi cầm một chùm nho lên tầng, sau khi cô đi, Lục Thừa Tư chậm rãi bóc nho ăn: "Nho này không tệ."

Quản gia: "..."

Không phải cậu không ăn sao?

Sau khi Tạ Chiêu trở lại phòng, vừa mở kịch bản ra thì có nữ giúp việc đi lên đưa nho cho cô. Tạ Chiêu nói tiếng cám ơn với cô ấy, nghĩ thầm cái này không phải là bữa tiệc lớn hôm qua cô viết chứ?

Không thể nào, thế này thôi ư?

Vừa nghĩ tới đây thì cô nghe dưới nhà truyền đến một chút động tĩnh, giống như có người nào tới thăm hỏi. Tạ Chiêu vội đi ra ngoài xem, một cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời thượng đứng trong sảnh lớn, nhìn qua giống như sinh viên đại học.

"Cô Phó Linh." Quản gia lễ phép gọi cô ta một tiếng.

Phó Linh quay đầu lại, vẻ mặt tươi cười nói với ông: "Chú Chu, cháu tới thăm anh Thừa Tư."

Nói xong cô ta còn chỉ túi lớn túi nhỏ trên bàn: "Cháu còn mang theo rất nhiều đồ ăn tới."

Tạ Chiêu nghe nói như vậy, mắt sáng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play