Lục Thừa Tư vốn chỉ nhíu mày nhìn Tạ Chiêu thì bất chợt ho dữ dội. Quản gia vội vàng bước lên kiểm tra, vỗ lưng cho anh, Tạ Chiêu cũng giật nảy mình, lúc này cô mới nhớ tới trái tim Lục Thừa Tư không tốt, mình không nên chọc anh như vậy.
"Anh đừng nóng giận, tôi sai rồi, tôi không nên cười lớn tiếng như vậy." Tạ Chiêu ở một bên cũng muốn giúp Lục Thừa Tư hít thở thông suốt hơn, Lục Thừa Tư hất tay cô ra, cau mày trừng cô.
Y tá rất nhanh chạy tới, kiểm tra qua tình huống của Lục Thừa Tư rồi cho anh uống một viên thuốc. Uống thuốc xong, cơn ho khan của Lục Thừa Tư dần dần ngừng lại, Tạ Chiêu thấy tình huống anh ổn định, thở phào một hơi: "Anh không sao chứ?"
Lục Thừa Tư nhìn cô một cái, không trả lời, chỉ nói với y tá bên cạnh: "Đưa tôi về phòng."
Y tá đẩy xe lăn giúp anh chuẩn bị rời phòng ăn, Tạ Chiêu ở phía sau gọi Lục Thừa Tư một tiếng: "Anh không ăn hả? Chỉ ăn ngần ấy thôi ư?"
Lục Thừa Tư vẫn không để ý đến cô, ngồi xe lăn rời đi không quay đầu lại.
Tạ Chiêu nhếch miệng, a, còn học trẻ con không để ý tới người ta đúng không? Được thôi, vậy cô cũng không để ý tới anh, ai để ý đối phương trước là cún.
Quản gia đi lên trước, kéo ghê giúp Tạ Chiêu, mời cô ngồi xuống cạnh bàn ăn: "Trái tim cậu chủ không tốt, phải ăn thành nhiều bữa nhỏ."
"A, như vậy ạ." Tạ Chiêu ngồi xuống, nghĩ thầm Lục Thừa Tư đi cũng tốt, tránh khỏi đối diện khuôn mặt lạnh băng sẽ tiêu hóa không tốt.
Thức ăn trên bàn còn dư rất nhiều, rất nhiều món chưa hề động qua. Có thể là bởi vì Lục Thừa Tư chỉ có thể ăn thanh đạm, cho nên thức ăn trên bàn thuần một màu vô cùng nhạt nhẽo. Tạ Chiêu có khẩu vị nặng, những món này đối với cô mà nói đều là món ăn thanh đạm, nhưng bởi vì nguyên liệu nấu ăn và đầu bếp đều là đỉnh cấp, cô ăn cũng rất hài lòng.
"Đúng rồi, quản gia, Lý tổng không xuống ăn cơm ạ?" Tạ Chiêu đang ăn, cuối cùng nhớ đến Lý tổng ban cho cô bàn thức ăn ngon này.
Quản gia nói: "Bà chủ tới công ty rồi."
"Ồ." Tạ Chiêu gật đầu, không hỏi tiếp nữa.
Ăn cơm trưa xong, cô về phòng ngủ trưa, lúc tỉnh lại, cô cầm điện thoại lên xem một lượt theo thói quen.
Trên điện thoại có một tin nhắn mới từ ngân hàng gửi tới, Tạ Chiêu nhấn vào xem, phát hiện là Lý Tuyền chuyển một số tiền lớn vào tài khoản của cô.
Tạ Chiêu: "..."
Tạ Chiêu bỗng nhiên hơi chột dạ, sau khi cô đến ngoại trừ khiến Lục Thừa Tư cắn đầu lưỡi của mình, hình như cũng chưa làm cái gì khác...
Khụ. Tạ Chiêu ngồi bật dậy như cá chép lộn mình.
Mặc dù Lục Thừa Tư không khiến người ta thích, nhưng nhân dân tệ khiến người ta thích. Đã nhận tiền của Lý Tuyền rồi, cũng không thể chỉ lấy tiền mà không làm việc.
Cô tắm rửa qua loa một cái, sau đó mở máy tính của mình ra.
Chuyện cần làm đầu tiên hiện giờ là để Lục Thừa Tư thay đổi suy nghĩ, đồng ý phẫu thuật. Thế nhưng khống chế ý chí của con người, việc này nghe có vẻ bị quy tắc ngăn cấm. Cô thử nghiệm trước đã.
Tạ Chiêu để tay lên bàn phím, nửa ngày cũng không gõ ra một chữ. Một lát sau, cô dứt khoát khép máy tính lại, thay quần áo khác đi ra ngoài.
Sáng tác văn học không thể rời đi nhân vật, cô nhất định phải từ trong quần chúng ra, trở về nơi quần chúng.
Cũng may trong biệt thự lớn này có không ít người, hơn nữa bao gồm rất nhiều nghề nghiệp. Tạ Chiêu đi dạo một vòng trong biệt thự, gặp y tá chăm sóc Lục Thừa Tư.
Tạ Chiêu nhìn hai chữ "Hách Giai" viết trên thẻ tên của cô ấy, mỉm cười chào hỏi: "Y tá Hách, chào cô."
Hách Giai dừng lại nhìn cô một cái, nhận ra đây là đại sư huyền học Lý Tuyền vừa mời về: "Cô Tạ, có chuyện gì không?"
Tạ Chiêu nói: "Không có việc gì, chỉ là muốn hỏi cô xem Lục Thừa Tư thế nào."
Hách Giai nói: "Cậu Lục không có gì đáng ngại, vừa mới ngủ một giấc, hiện tại đã tới phòng sách xử lý công việc."
"A?" Tạ Chiêu hơi kinh ngạc, "Sức khỏe anh ta như thế, còn xử lý công việc nữa á?"
"Đúng vậy." Hách Giai nói đến đây, bản thân cũng mệt lòng cho Lục Thừa Tư, "Bệnh của cậu Lục phải tĩnh dưỡng, không thể lo nghĩ. Thế nhưng cậu ấy không chỉ phải xen vào chuyện của công ty, còn phải nhìn chằm chằm bên ông Phó, hiện tại còn phải đề phòng đồ lừa gạt nhà cô..."
Hách Giai nói đến đây, tiếng nói im bặt. Cô ấy lúng túng ho một tiếng, nói với Tạ Chiêu: "Gì nhỉ, tôi còn có việc, đi trước đây."
"Được rồi, cô đi mau đi." Tạ Chiêu cười nhẹ nhàng nói.
Chờ Hách Giai đi rồi, Tạ Chiêu mới làm mặt quỷ với bóng lưng của cô ấy.
Xem ra quả nhiên mọi người đều cho rằng cô là kẻ lừa đảo.
Như như thế cũng tốt, tất cả mọi người cho rằng cô là lừa đảo, cô mới an toàn hơn.
Trong phòng sách của Lục Thừa Tư, anh đang bàn công sự với trợ lý Khương Vũ: "Lần trước bệnh tình tôi nguy kịch, ban giám đốc nghe được tiếng gió, có ít người ngồi không yên rồi."
"Lục tổng, phía công ty còn có tôi và chủ tịch, nhiệm vụ thiết yếu của cậu bây giờ là chăm sóc sức khoẻ." Khương Vũ phát hiện mình đối mặt với Lục Thừa Tư như biến thành một bà mẹ, chỉ thiếu điều chưa căn dặn anh phải mặc quần giữ ấm bên trong.
Lục Thừa Tư nói: "Cậu còn không rõ bệnh của tôi ư? Tôi phải nhân lúc còn sống..."
"Phi phi phi, cậu đừng nói điềm xấu được không?" Khương Vũ vội ngắt lời anh.
Lục Thừa Tư khẽ mím môi, không tiếp tục lên tiếng. Nhưng trong lòng của anh rõ ràng, có một số việc không phải anh không nói thì có thể coi như không tồn tại.
Khương Vũ như nghĩ tới điều gì, lông mày không tự giác nhíu lại: "Đúng rồi, tôi nghe nói chủ tịch mời một đại sư huyền học về cho cậu, ở chỗ nào? Cậu gặp chưa?"
Nhắc đến Tạ Chiêu, sắc mặt Lục Thừa Tư lập tức tối hơn: "Ừm."
"Thế nào, đáng tin cậy không?"
Lục Thừa Tư hơi ngoài ý muốn nhìn anh ta: "Tôi không phát hiện cậu cũng tin cái này? Chỉ là đồ lừa gạt thôi."
"Đồ lừa gạt?" Khương Vũ sờ cằm, nhìn anh bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, "Gọi thân thiết như vậy à?"
"..." Lục Thừa Tư giật giật khóe miệng, hồi lâu mới mở miệng nói, "Chẳng lẽ cái này không phải mắng người sao?"
Khương Vũ nói: "Đây là liếc mắt đưa tình."
Lục Thừa Tư: "..."
Cũng không biết rốt cuộc anh và Khương Vũ, nhận biết của ai có vấn đề.
Hai người lại trò chuyện chuyện làm ăn, Khương Vũ đi từ phòng sách ra, Triệu Khoan canh giữ ở ngoài cửa thấy anh ta ra, khẽ gật đầu.
Khương Vũ đóng cửa phòng sách, nhỏ giọng nghe ngóng từ Triệu Khoan: "Đại sư chủ tịch mời về, tên là gì ấy nhỉ? Tạ Mỹ Lệ? Anh gặp chưa?"
"Ừm." Triệu Khoan khẽ gật đầu.
"Thế nào? Xinh lắm hả?"
Triệu Khoan suy nghĩ một chút nói: "Xinh thì xinh."
"Ôi." Khương Vũ dựng lỗ tai, khó trách Lục tổng thân mật gọi người ta là đồ lừa gạt, "Cô ấy và Lục tổng, xảy ra chuyện gì?"
Khương Vũ dùng ánh mắt điên cuồng ám chỉ.
Triệu Khoan nói: "Cô ấy mắng cậu chủ một trận ở bên hồ, lúc cậu chủ cắn phải đầu lưỡi còn cười to không ngừng."
Khương Vũ: "..."
Không nhìn ra, thì ra Lục tổng thích kiểu này à?
"Sao thế?" Triệu Khoan thấy anh ta nghe ngóng Tạ Chiêu, không khỏi cảm thấy tìm được chủ đề chung, "Có phải cậu cũng cảm thấy, cô Tạ đang lạt mềm buộc chặt với cậu chủ không?"
Gen hóng hớt của Khương Vũ điên cuồng chuyển động, cực kỳ hào hứng muốn hóng vấn đề tình cảm của Lục Thừa Tư với Triệu Khoan, nhưng lời đến bên miệng, anh ta lại không nói ra được.
Từ nhỏ sức khỏe của Lục Thừa Tư đã không tốt, đừng nói bạn gái, ngay cả bạn bè bình thường cũng rất ít. Lần này phát bệnh, bác sĩ nói nhiều nhất cậu ấy có thể sống thêm một năm, cậu ấy càng không thể có gút mắc với cô gái nào...
Khoé miệng Khương Vũ lập tức xẹp xuống, vỗ vai Triệu Khoan: "Chắc là chúng ta suy nghĩ nhiều."
Triệu Khoan: "..."
Lúc Lục Thừa Tư từ phòng sách đi ra thì đã cơm nước đã được dọn lên rồi. Triệu Khoan đẩy anh đến phòng ăn, lúc hai người đến, Tạ Chiêu đã ngồi ở đằng kia ăn được một lát.
Triệu Khoan: "..."
Trông cô Tạ gầy thế mà ăn cơm tích cực ghê.
Tạ Chiêu cầm dĩa, thấy Lục Thừa Tư tới, chủ động dịch sang bên cạnh: "Tôi ngồi bên này, anh ngồi bên kia, chúng ta nước sông không phạm nước giếng."
Lục Thừa Tư nhíu mày, vẫn ngồi xuống bên kia.
Quản gia sai người bưng bữa tối của Lục Thừa Tư lên, trông Lục Thừa Tư không có khẩu vị, ăn ít như bữa trưa.
Tạ Chiêu còn chưa ăn xong, Lục Thừa Tư đã bắt đầu cầm khăn tay lau khóe miệng. Tạ Chiêu ngước mắt nhìn anh, thấy anh không hề động đến súp lơ, còn thừa nguyên.
"Sao anh không ăn súp lơ?" Tạ Chiêu chỉ vào súp lơ còn thừa trong đĩa hỏi, "Sức khỏe anh như vậy, anh còn kén ăn nữa?"
Lục Thừa Tư buông khăn tay, ngước mắt nhìn cô một cái: "Chuyện không liên quan tới cô."
"A." Tạ Chiêu cười lạnh một tiếng, nhìn anh nói, "Chờ lát tôi sẽ nói với bác sĩ, nói anh kén ăn, không ăn súp lơ."
"..." Lục Thừa Tư khẽ chau mày nhìn cô, một lát sau mở miệng nói, "Ăn súp lơ có thể chữa khỏi bệnh của tôi sao?"
Tạ Chiêu: "..."
Ai nói sức khỏe cậu Lục không ổn, không phải anh tranh cãi hăng lắm à. :)
"Ăn nhiều rau xanh có lợi cho sức khỏe của anh, sức khỏe của anh tốt, xác suất phẫu thuật thành công cũng cao hơn."
"Ai nói với cô tôi muốn phẫu thuật?"
"..." Tạ Chiêu nghẹn lời, "Tôi phát hiện anh bướng lắm nhé."
Lục Thừa Tư cười hừ một tiếng: "Cô Tạ, lúc ăn cơm ít nói chuyện thôi, cẩn thận bị nghẹn."
"..." Tạ Chiêu mấp máy môi, "Bắn ngược."
Lục Thừa Tư im lặng một chút, đáp lời cô: "Bắn ngược vô hiệu."
Quản gia: "..."
Lo lắng hai trẻ em ở nhà trẻ lại ầm ĩ lên, ông vội hoà giải: "Cô Tạ nói không sai, cậu chủ nên chú ý cân đối ẩm thực, kén ăn không phải thói quen tốt."
Lục Thừa Tư ngước mắt nhìn về phía ông: "Chú Chu, cô Tạ mới đến một ngày, chú lại nói chuyện giúp cô ta?"
Quản gia một mực cung kính nói: "Tôi lo lắng sức khỏe của cậu chủ."
Tạ Chiêu nhíu mày, nhìn Lục Thừa Tư đối diện.
A, không gọi cô là đồ lừa gạt nữa à? Xem ra bị cắn đầu lưỡi, vẫn có kinh nghiệm rồi ha.
Lục Thừa Tư không nói gì nữa, trực tiếp rời phòng ăn, Tạ Chiêu ăn xong đồ ăn trên bàn, cũng trở về phòng.
Về đến phòng, cô lập tức mở file ra viết.
"...Lục Thừa Tư luôn không thích ăn súp lơ, nhưng hôm nay lúc anh nhìn thấy súp lơ trên bàn ăn, lại dâng lên một cảm giác khác thường. Anh đột nhiên muốn nếm thử súp lơ. Anh cầm lấy dĩa xiên một miếng, đưa vào trong miệng, cũng không khó nuốt như trong tưởng tượng của anh. Lại còn khá ngon nữa."
Tạ Chiêu gõ xong một đoạn này, hài lòng gật đầu.
Để Lục Thừa Tư thay đổi chủ ý đồng ý phẫu thuật, đây là hình thức khó khăn. Trước dùng súp lơ thăm dò nông sâu đi.