Yến Nam Qua và Thẩm Nhã Nhàn cùng đi vào nhà hàng, liền nhìn thấy phía xa xa có hai người phụ nữ, một trung niên một trẻ tuổi.
Trong lòng Yến Nam Qua thở dài.
Anh biết thế nào cũng vậy mà.
Lần trước bởi vì Tô Mật mà hai mẹ con đã ầm ĩ một trận, suýt chút nữa thì trở mặt, sau đó hai người chiến tranh lạnh mấy ngày.
Ngày hôm qua Thẩm Nhã Nhàn tìm Yến Nam Qua khóc lóc nói bà rất bất hạnh, nửa đời trước đã sống vô dụng rồi, nên nửa đời sau muốn cùng con trai gần gũi thân thiết mà cũng không được, chỉ muốn anh cho một đứa cháu thôi cũng không chịu.
Yến Nam Qua cảm thấy rất phiền.
Dù sao Thẩm Nhã Nhàn cũng là mẹ ruột của anh, ngoại trừ lúc anh còn nhỏ không quan tâm anh, bây giờ tìm con dâu hợp với ý bà thì anh và bà cũng không có gì mâu thuẫn.
Chung quy cũng là Thẩm Nhã Nhàn một lòng vì anh, còn hơn những kẻ vì người phụ nữ khác mà bỏ rơi vợ con.
Yến Nam Qua nhận thức được chuyện này nên cũng đồng ý đến ăn cơm cùng với bạn của bà.
Mặc dù đã nằm trong dự liệu, nhưng lúc nhìn thấy cô gái trẻ kia, Yến Nam Qua vẫn cảm thấy đau đầu.
Mặc kệ đã nói bao nhiêu lần là bây giờ anh không muốn kết hôn, Thẩm Nhã Nhàn vẫn giả câm vờ điếc làm như không nghe rồi lại lảng sang chuyện khác.
Không phải sao, lúc ở tiệc rượu anh đã chống đối lại không thèm quan tâm thì bà lại sắp xếp xem mắt truyền thống.
Thấy anh mất kiên nhẫn định xoay người rời đi, Thẩm Nhã Nhàn liền nhanh tay kéo anh đi đến trước mặt bạn bà.
"Lê Lê, đây chính là con trai của mình, trước kia đã kể với cậu đó, tên là Yến Nam Qua."
Yến Nam Qua vốn tưởng Lê Lê là cô gái trẻ tuổi kia, ai ngờ đứng lên lại là một người phụ nữ lớn tuổi.
"Nhã Nhàn, trước đây sao cậu không nói con trai cậu đẹp trai như vậy chứ! Nếu biết Nam Qua đẹp trai như vậy, mình đã sớm dẫn Vi Vi về nước rồi. Vi Vi, nhanh qua chào dì Thẩm đi, Nhã Nhàn, đây chính là đứa con gái bất hiếu của tôi."
"Nói thật, mình rất hâm mộ cậu, Nam Qua vừa nhìn liền biết rất giỏi giang rồi, còn con nhà mình đã hai mươi tuổi mà chẳng trưởng thành gì, mỗi ngày ngoại trừ chơi thì chính là ăn."
"Lê Vi Vi! Con làm cái gì vậy?!"
Lê Thiến vừa quay đầu lại, liền thấy Lê Vi Vi thừa cơ hội bà ta không chú ý nhanh chóng dùng tay lấy thịt nguội cùng ít trái cây kẹp vào rồi bỏ vô miệng, đưa qua phải qua trái y như còn chuột hamster.
Con nhóc này, trong nhà có khi nào để nó thiếu ăn đâu chứ?
Hy vọng Nhã Nhàn đừng cảm thấy con gái bà ta không có giáo dục.
Dưới cái nhìn chằm của hai mẹ con Thẩm Nhã Nhàn, bà ta lại không thể ra tay đánh mà chỉ có thể khều khều nhẹ, trên mặt nở nụ cười gượng gạo.
Lê Vi Vi không nhanh không chậm nuốt đồ ăn trong miệng xuống rồi uống một hớp nước, sau đó mới từ tốn mở miệng.
"Chào dì Thẩm và anh đẹp trai, thật ngại quá. Mẹ của cháu vì muốn gả cháu cho một người đàn ông tốt mà không cho cháu ăn gì cả, sợ dáng người cháu biến dạng thì người ta lại bỏ chạy, nhưng mà cháu thật sự là quá đói, chỉ ăn một chút đồ ăn nhẹ mà cũng thấy rất ngon. Cháu thật sự xin lỗi, nhưng dì và anh cứ yên tâm, sau này cháu tuyệt đối sẽ không như vậy, lượng cơm ăn sẽ như chim nhỏ mổ, một bữa cơm không ăn vượt qua ba bát và sẽ không ăn thức ăn mặn, bảo đảm duy trì vóc dáng như người mẫu."
Lê Vi Vi vẫy tay, lúc nói đến vóc dáng như người mẫu còn cố ý ưỡn ngực của mình.
Nụ cười trên mặt Thẩm Nhã Nhàn liền cứng đờ.
Bà âm thầm trừng Lê Thiến một cái, Lê Thiến làm động tác cũng bó tay chịu thôi.
Thẩm Nhã Nhàn suýt chút nữa thì tức điên.
Con gái Lê Thiến rốt cuộc là sao vậy? Bà ấy không phải nói con gái bà ấy một lòng muốn gả cho chồng tốt nên rất tích cực với chuyện xem mắt sao? Nhưng thế này mà gọi là tích cực à?
Mặc dù bà và Lê Thiến là bạn bè nhiều năm, nhưng bị không cho mặt mũi như vậy là lần đầu tiên.
Không, là lần thứ hai, Thẩm Nhã Nhàn nghĩ tới con khốn Tô Mật kia, không biết vì sao, đột nhiên bà lại cảm thấy gương mặt Lê Vi Vi và Tô Mật có thể hợp hai làm một.
Nếu không phải quan tâm đến tình bạn nhiều năm, với lại không thể để mất phong độ trước mặt con trai do bà cứng rắn kéo tới thì không chừng đã quăng ra một cái tát rồi.
Hay là do phong thủy nước ngoài không tốt?
Chứ thế nào mà cô gái này về từ nước ngoài mà cứ như mấy thằng nhóc thần kinh vậy? Trưởng bối nói gì cũng không nghe.
Lê Thiến cười gượng với con gái đứng phía sau: "Con gái, mẹ cũng không phải cố ý, con đói thì cứ ăn, không sao nha."
Lê Thiến rất muốn đánh chết con nhóc không hiểu chuyện nhà mình.
Sản nghiệp của nhà họ Lê đều đang ở nước ngoài, nhưng vì ảnh hưởng khủng hoảng kinh tế mà chuyện làm ăn cũng không còn thuận lợi như trước, nên hiện tại không thể không tìm đường về nước.
Bà ta đã sớm nhắm vào nhà họ Yến từ trước.
Đương nhiên, nếu như có thể đem nhà họ Yến trói trên chiến thuyền cùng nhà họ Lê thì càng tốt, nếu như không được thì có thể nương theo nhà họ Yến thay đổi cục diện.
Chỉ là ngàn vạn lần không nghĩ tới, bước đầu còn chưa tiến hành thì đã bị con gái cản trở.
Hàng ngàn lời đảm bảo hứa hẹn trước kia đều cho chó ăn.
"Đừng nói mấy cái này nữa, Nhã Nhàn này, rất lâu rồi mình không về nước, đối với trong nước có chút chưa quen, hay là cậu dẫn mình đi dạo một vòng đi? Nơi bọn trẻ hay chơi, hai người già chúng ta cũng không hợp, nên đi chỗ khác thôi."
Thẩm Nhã Nhàn thầm thở phào, may là người bạn cũ này không giống cô con gái kia.
Tưởng tượng Yến Nam Qua không giống với bà, Thẩm Nhã Nhàn lập tức cảm thấy có chút đau tim.
Bà không lên tiếng mà chỉ đẩy nhẹ Yến Nam Qua đang xem kịch vui.
"Nam Qua, mẹ với dì Lê con đi ra ngoài một chút, bọn mẹ nhiều năm không gặp nên cũng có nhiều chuyện tâm sự. Con với Vi Vi cũng nói chuyện tìm hiểu xem trong nước với nước ngoài có khác nhau gì không."
Lê Thiến kéo cánh tay Thẩm Nhã Nhàn: "Bọn mẹ đi trước, Vi Vi, nghe lời, đừng có chạy lung tung, nếu để cho mẹ không tìm được con..."
Lê Vi Vi hướng về phía bà ta làm mặt quỷ, mặc kệ Thẩm Nhã Nhàn và Yến Nam Qua nhìn thấy.
Thẩm Nhã Nhàn lại muốn đau tim lần nữa.
Con nhóc Lê Vi Vi này so với người bạn cũ miêu tả rất khác nhau, nào có dịu dàng lương thiện, biết săn sóc vóc dáng?
Yến Nam Qua nhìn hai người phụ nữ trung niên rời đi.
Xa xa còn nghe thấy các bà ấy trò chuyện, tựa hồ là nói chuyện con cái hai nhà, mà hình như là mẹ anh đang oán giận đối phương lừa bà.
Lê Vi Vi ngoẹo cổ nhìn anh, thấy anh còn đứng nên liền lấy một cái ghế cho anh.
"Ngồi đi, anh làm sao vậy? Đợi tôi đẩy ghế ra cho anh ngồi à?"
"Xin lỗi, cô Lê, tôi..."
"Được rồi, tôi biết, anh không vui, tôi cũng vậy, không vui một chút nào. Chúng ta coi như ăn bữa cơm, đợi lát nữa rời đi là được."
"Vậy tôi..."
"Nhìn dung mạo anh cũng đẹp trai, anh hẳn là cũng không thiếu phụ nữ. Thật không biết mắt của mẹ tôi bị gì nữa, giới tính như tôi mà cũng đi ghép đi được."
Câu cuối cùng nếu như không phải Yến Nam Qua thính tai, thì suýt chút nữa đã không nghe, anh cảm thấy một lời khó nói hết.
"Cô Lê, nếu chúng ta đã không có ý với nhau vậy tôi xin phép đi trước."
"Chờ một lát, anh có biết hết các cậu ấm cô chiêu ở Vân Thành không, bất kể là nam hay nữ?"
"Lời này của cô Lê là có ý gì?"
"Anh giúp tôi tìm người được không? Cô ấy là Giai Kỳ Như Mộng, hai mươi ba tuổi, là đồng đội của tôi trong game Pub, cũng là người tôi yêu. Nửa năm trước đột nhiên mất tích không nói tiếng nào, anh giúp tôi tìm cô ấy, tôi giúp anh giải quyết mẹ anh. Chắc anh cũng không muốn bị mẹ mình lấy mình ra làm hàng hóa cho người ta chọn này chọn kia đúng không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT