"Cậu nói xem tôi đã chủ động đến như vậy rồi, mà tại sao tên Yến Nam Qua kia một chút phản ứng cũng không có vậy? Hay anh ta không phải là đàn ông?"

Ngôn Hiên rối rắm rất lâu mới trả lời: "Có lẽ Yến Nam Qua là một người đàn ông dù người đẹp ngồi vào lòng cũng không loạn." Nói xong không đợi Tô Mật phản ứng, gương mặt cậu đã đỏ trước rồi.

"Ha ha." Tô Mật mỉm cười.

Sao cậu lại đáng yêu như vậy chứ?

Cô không nhịn được vươn tay ra, kiễng mũi chân xoa xoa đầu Ngôn Hiên, trên mặt lộ ra nụ cười tinh quái giống mấy bà thím: "Người bạn nhỏ, cậu thật là quá ngây thơ đó.”

Người đàn ông dù người đẹp ngồi vào lòng cũng không loạn?

Cô lại tin anh là người nói một đằng nghĩ một nẻo, ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, cấm dục nhưng nói không chừng bên trong lại mãnh liệt như lửa.

Cô không tin là không vạch trần được bộ mặt thật của anh.

*

Tập đoàn Yến thị nằm ngay trung tâm thành phố, hai tòa cao ốc cao ngất chọc trời đứng song song với nhau khẳng định vị thế số một không thể lung lay của nó ở thành phố Giang Thành.

Tô Mật đi thẳng vào trong.

"Xin chào, tôi muốn gặp Yến Nam Qua, làm phiền..." Cô nói còn chưa nói hết thì đã thấy từ trong thang máy có một đoàn người đi ra.

Người dẫn đầu có dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phía dưới là quần tây thẳng tắp, kết hợp với mái tóc ngắn màu nâu sẫm, đôi mắt sâu thẳm, lạnh lẽo làm cả người toát lên vẻ lịch lãm, trẻ trung nhưng lại mang cảm giác lạnh lùng, đó không phải Yến Nam Qua thì là ai?

"Chào tổng giám đốc Yến." Cô nở nụ cười chào hỏi, khóe môi tạo thành độ cong hoàn hảo, thế nhưng đối phương lại đi qua người cô ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô.

Tô Mật: ". . . . . ."

"Ôi, đau bụng quá." Mắt thấy mọi người đã đi xa, cô đột nhiên ôm lấy bụng, liên tục kêu to.

"Cục cưng à, con có nhìn thấy không? Người đi đầu ở phía trước kia chính là bố của con, đáng tiếc bố con lại không cần hai mẹ con chúng ta nữa, phải làm sao đây."

"Anh ta may mắn có được gương mặt đẹp, lúc trước mẹ chính là bị gương mặt đó lừa gạt, còn nói cái gì mà tổng giám đốc tập đoàn Yến thị, kết quả thì sao? Mẹ đến tìm anh ta thế mà anh ta lại làm bộ như không nhìn thấy, tên đàn ông xấu xa như vậy..."

"Sao số của mẹ lại khổ như thế chứ."

Nói xong còn ngẩng đầu lên, trong mắt lấp lánh ánh nước dường như đang kiềm lại để nước mắt không rơi xuống

Phụ nữ rơi nước mắt vốn đã là cảnh đẹp, huống chi lại là một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, có người nhẹ dạ cả tin, ánh mắt thỉnh thoảng lại lén nhìn về người đi ở phía trước.



Có người nhận ra thân phận của Tô Mật, tầm mắt cứ đảo qua đảo lại giữa hai người, trên mặt lộ ra biểu cảm một lời khó có thể nói hết.

Không ngờ tổng giám đốc Yến lại có mối quan hệ sâu sắc với cô Tô này, thậm chí ngay cả con cũng có rồi, mà chuyện xảy ra khi nào thế? Nhưng bây giờ lại không chịu nhận con, thật là quá nhẫn tâm..

Trong chốc lát vô số ánh mắt mang ý tứ sâu xa đều dồn lại đây.

Yến Nam Qua thờ ơ quan sát màn diễn trò của cô: “…”

Không thể không nói người phụ nữ này quả thật là được voi đòi tiên.

Chỉ cần anh nhượng bộ một chút hoặc không có hành động gì cô liền được đà lấn tới, không chỉ như thế cô còn nhân lúc anh không chú ý làm xấu mặt anh.

Yến Nam Qua rất hối hận vì ngày hôm qua không có dạy bảo người phụ nữ này cẩn thận, chí ít cũng để cho cô biết có chừng mực, nhưng bây giờ đã quá muộn rồi.

Anh lạnh lùng cong môi: “Bạch Thuật, mời cô Tô lên xe giúp tôi.”

Cảm giác được toàn thân ông chủ nhà mình toả ra hơi thở lạnh lẽo, Bạch Thuật không dám chậm trễ, nhanh chóng thực hiện mệnh lệnh, làm trợ lý đặc biệt cho tổng giám đốc nhiều năm, đây là lần đầu tiên Bạch Thuật thấy ông chủ mình tức giận như vậy.

Cô Tô, cô tự cầu phúc cho mình đi.

Bị người ta cung kính lại ép buộc mời lên xe Tô Mật vẫn ngoan ngoãn phối hợp.

Hết cách rồi, ai bảo ngồi bên cạnh cô là một cái máy lạnh nhân tạo chứ, chỉ sợ cô mà hơi lộn xộn một chút thì sẽ bị cái khí lạnh ngưng tụ này chọc thủng vài lỗ lớn.

“Cái kia. . . . . . tổng giám đốc Yến, anh Yến, vừa này tôi cũng là vạn bất đắc dĩ, mong anh bớt giận. . . . . ."

Một lúc lâu sau cô chớp mắt, lắp bắp mở miệng.

“Vạn bất đắc dĩ?”

Yến Nam Qua cười lạnh một tiếng: "Tô Mật, tôi nhớ rõ là tôi đã cảnh cáo cô rồi. Mấy năm nay tôi đã thấy nhiều người muốn đưa phụ nữ đến cho tôi, nhưng người không biết xấu hổ như cô vẫn là lần đầu tiên tôi gặp."

Nói xong, anh đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay cô, dồn cô vào một góc.

“Khiêu khích tôi nhiều lần như thế, cô lấy tự tin ở đâu mà cảm thấy tôi sẽ không làm gì cô?”

Sức lực trên tay lại tăng thêm, ánh mắt lạnh nhạt trào phúng nhìn cô, giọng nói mạnh mẽ vang lên: “Có ba từ mà cô chưa từng nghe qua sao? Nó gọi là có chừng mực thôi.”

“Có một số người không phải cô muốn chọc là chọc được.”



Vẻ mặt Tô Mật ngưng trệ.

Lời nói này quả thực là khiến người khác đau lòng, không người phụ nữ nào muốn mình bị ghét cả, mà bọn họ nghĩ là cô muốn sao? Nhưng mà…không cầu cạnh anh thì làm sao cứu được nhà họ Tô khỏi vũng bùn đây?

Bây giờ cô không quan tâm đến cái gì nữa.

Nhớ lại tình cảnh hiện tại của mình, đôi mắt Tô Mật liền ửng đỏ, cô cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ thoáng chút buồn bã.

“Tổng giám đốc Yến, lần này tôi đến là muốn nói chuyện rõ ràng với anh..”

“Chúng ta không có gì để nói cả.”

Giữa hai chân mày Yến Nam Qua lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, anh ngắt lời cô: “Muốn tính kế tôi sao? Tôi khuyên cô tốt nhất nên từ bỏ suy nghĩ này đi.”

“Anh đừng vội kết luận như vậy..”

Nói còn chưa dứt lời, điện thoại đột nhiên kêu lên, Tô Mật cau mày, nhìn tên trên điện thoại sau đó bắt máy: “Chuyện gì?”

“Chị Mật.” Giọng nói của Ngôn Hiên ở đầu bên kia điện thoại có hơi kích động: “Có người đến công ty gây sự, là những người lúc sáng. Bên này càng ngày càng loạn, ông hai Tô bảo chị nhanh chóng trở về…”

Sắc mặt Tô Mật lạnh lùng: “Bây giờ chị đang có chuyện quan trọng hơn, cậu bảo Tô Kiến Phong đuổi người đi, nếu không được thì đánh, đánh không chết là được.”

Cô mím môi, giữa lông mày xinh đẹp hiện lên vẻ sắc sảo.

“Nói cho bọn họ biết, Tô Mật tôi nhất định sẽ giữ lời, nợ tôi nhất định sẽ trả đừng có mà gây sự nữa, nếu còn tiếp tục…khiến tôi nóng nảy thì cẩn thận tôi kéo bọn họ chết chung.” Nói xong liền dứt khoát tắt điện thoại.

Đôi mắt Yến Nam Qua hiện lên vẻ khác lạ.

Lúc này Tô Mật thực sự khiến anh phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Giọng nói của cô từ lúc nghe điện thoại đã rất bình tĩnh, thậm chí còn có chút tàn nhẫn và quyết đoán.

Anh vốn cho rằng cô là hồ ly tinh có hành vi không đứng đắn thích tính kế người khác, nhưng bây giờ xem ra là..

“Tổng giám đốc Yến, anh có nghe thấy không? Bây giờ tình cảnh của tôi là như vậy đó.”

Cô lắc lắc di động, tự giễu nói: “Chúng ta nói rõ ràng thẳng thắn với nhau đi, tôi hy vọng anh có thể giúp đỡ tôi, điều kiện gì thì tùy anh, chỉ cần anh muốn, nếu làm được tôi sẽ làm.”

Giọng điệu đầy ẩn ý sâu xa.

Ngừng lại một chút, cô cong môi, đôi mắt rực rỡ bắt gặp tầm mắt sâu thẳm, khó lường của người đàn ông, cô cúi người lại gần: “Không biết tổng giám đốc Yến có thể cho tôi một cơ hội không?

Giọng nói mềm mại lại yêu kiều, ngọt ngào như thấm vào lòng người, ngọt tới tận xương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play