Tô Mật kinh ngạc.

Cô trong nhà Tô không chỉ là con gái mà còn là em gái, đại loại như khi bị bà dì đến thăm thì liền dặn dò cô uống nước đường đỏ, còn nghiêm cấm tắm nước lạnh với các hoạt động bơi lội vào mùa đông, thời tiết thay đổi thì liền dài dòng dặn dò cô nhớ mặc thêm quần áo.

Trong hoàn cảnh được bao bọc cưng chiều như vậy, cho dù không có mẹ đi chăng nữa, Tô Mật cũng chưa bao giờ cảm thấy mình thiếu cái gì.

Nhưng cũng bởi vì ngoài gia đình không có ai quan tâm đến cô, không tính Diêm Thu Hoa và Tô Nguyệt, trong sự quan tâm của bọn họ đều toàn là vẻ giả tạo, cho nên Tô Mật mới hình thành tính tùy tiện như vậy.

Nếu bố cô, anh cô hay Tô thị không xảy ra biến cố thì có lẽ cô vẫn là cô chủ nhỏ không lo không nghĩ.

Mà Tô Mật của trước kia cũng sẽ không nhận ra được tâm tư của Yến Nam Qua.

Như lúc này Tô Mật có thể đoán được quan hệ giữa Yến Nam Qua và mẹ của anh không hòa thuận cho lắm.

Chuyện Thẩm Nhã Nhàn gấp gáp muốn có con dâu ai ai cũng biết, còn Yến Nam Qua thì lại không có chút phản đối nào, thậm chí mỗi lần gặp mặt chẳng được kết quả gì, nhưng thái độ của Yến Nam Qua đều được xưng là phong độ dịu dàng. Cho dù bị cự tuyệt, đám con gái kia cũng không có ác cảm gì đối với anh, chỉ cảm thấy người này quả nhiên giống như lời đồn, là một vật cách điện với phụ nữ, âm thầm suy đoán Yến Nam Qua có phải cả đời chỉ dựa vào công việc mà sống.

Cứ như vậy, bên ngoài đều cho rằng Yến Nam Qua và Thẩm Nhã Nhàn là con ngoan mẹ hiền hiếm có.

Đúng là lời đồn không bao giờ chắc chắn chính xác một trăm phần trăm.

Mỗi nhà mỗi cảnh ai cũng đều phải có câu chuyện riêng của mình.

Tô Mật tự cảm thấy mình không có tư cách nhúng tay vào chuyện mẹ con nhà người ta nên rất tự giác chuyển đề tài.

“Chúng ta đi xem phim nha? Nghe nói hôm nay có phim chiếu rạp rất hay.”

Lúc này Yến Nam Qua cảm thấy rất hài lòng với Tô Mật.

Thông minh, hiểu chuyện, cái gì không nên hỏi thì sẽ không hỏi, không những vậy còn nghĩ cách giúp cho anh giải sầu.

Đáng tiếc là gia thế anh qua quá lớn, nếu không cô cũng sẽ đối tượng không tệ để kết hôn.

Ý nghĩ chỉ chợt lóe trong đầu anh rồi nhanh chóng biến mất, vì hiện tại anh không có tính đến chuyện sẽ kết hôn.

Hơn nữa cho dù kết hôn, Tô Mật cũng không phải là người vợ lý tưởng trong lòng anh.

Tô Mật đã cho anh một nấc thang, vậy thì Yến Nam Qua anh sẽ tự biết mình nên làm gì.

“Trước tiên đi ăn đã.”

“Ăn cái gì chứ? Đi xem phim là phải chừa bụng trống để ăn vặt. Để tôi xem, nửa tiếng nữa có một xuất chiếu này, mà gần đây cũng có một rạp chiếu phim, vậy chúng ta đến đó xem phim đi.”

Yến Nam Qua không có ý kiến.

Lúc mua vé, Yến Nam Qua có chút nghi hoặc.

“,đây là có ý gì? Phim khoa học viễn tưởng?”



“Không không không, là một bộ phim về gia đình rất nổi tiếng.”

Tô Mật mua một đống đồ ăn vặt.

Đồ uống bỏng ngô thì không nói, nhưng hai cái bánh mì kẹp thịt[1] và hai cây xúc xích nướng.

Yến Nam Qua nhìn bánh mì trong túi giấy mà cả người đều đờ đẫn.

Bánh mì kẹp gì đó, anh chỉ nghe nói thôi, còn chưa từng ăn qua.

Loại đồ ăn này không phải là người bán hàng rong bán trên đường phố thì cũng là ở trong một số cửa hàng nhỏ, mà những nơi đó không phải là nơi anh thường xuyên lui tới.

Bình thường những lúc làm thêm giờ mà đói bụng, anh cũng chỉ là ăn mấy miếng bánh quy hay mấy cái bánh ngọt nhỏ hoặc uống chút cà phê hay gì đó.

Bánh mì kẹp, bánh trứng cuộn, bánh xếp nhân thập cẩm gì đó, không bao giờ có trong thực đơn của anh.

Trái lại thịt nướng thì thường xuyên ăn, nhưng cũng là đi ăn thịt nướng BBQ, còn ven đường thế này, không phải anh khác người mà là anh chưa thật sự từng ăn.

Tô Mật vốn không để ý đến ánh mắt nhìn của người khác, thậm chí còn muốn mua thêm hai cái bánh trứng cuộn nữa nhưng lại sợ Yến Nam Qua nghĩ mình ăn quá nhiều.

Tuy rằng đã nhìn thấy những lúc cô chật vật khó khăn nhưng hai người chẳng qua cũng chỉ là giao dịch nên ở trước mặt anh, Tô Mật vẫn muốn giữ lại một chút lòng tự trọng của con gái.

Lúc một mình ăn bao nhiêu cũng không có vấn đề gì, nhưng trước mặt đàn ông thì tuyệt đối không nên ăn nhiều.

Nhai một miệng thật lớn, Tô Mật hạnh phúc đến mức muốn cảm thán.

Trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều làm fan hâm mộ của mì ăn liền, đã khiến cô phát ngán rồi.

Thật ra cô cũng có tự mình nấu ăn, nhưng không hiểu sao vẫn là nguyên liệu đó, cách thức nấu ăn đó mà lúc ăn lại ra mùi vị khác, thậm chí sau khi ăn còn ôm lấy nhà vệ sinh, nên dần dần cô cũng từ bỏ. Chỉ có trứng luộc là cô học được, nhưng cũng không phải hoàn toàn dựa vào chính cô canh nồi, mà là dùng dụng cụ luộc trứng, thời gian đặt sẵn căn bản cũng không cần nhìn.

Lúc này cô đang ăn bánh mì kẹp một cách ngon lành. Bánh mì xốp giòn, bên trong kẹp đầy cả thịt khỏi phải nói và mùi vị thì thật sự rất ngon.

Cô ăn xong một nửa bánh mì kẹp thịt rồi lại một cây xúc xích, mới phát hiện Yến Nam Qua còn đang nhìn bánh mì kẹp.

Cô vội vàng nuốt xuống miếng bánh mì, nói: “Ăn đi!”

Yến Nam Qua nhìn khóe miệng Tô Mật chảy nước sốt thịt mà chỉ lấy khăn giấy lau qua loa, trên khăn giấy trắng như tuyết liền dính một lớp dầu mỡ.

Thấy như vậy trong nhất thời anh càng không muốn ăn.

Tuổi của anh không lớn, nhưng bởi vì từ nhỏ đã đi theo ông cụ nên đã quen với việc dưỡng sinh[2].

[2] Dưỡng sinh: Theo quan niệm của y học cổ truyền, dưỡng sinh là sự kết hợp hài hòa giữa bốn phương diện: lối sống, chế độ ăn uống, thái độ tinh thần và phương pháp rèn luyện thân thể. Ở đây có thể hiểu là nam9 sống theo lối sống người già.

Bình thường ăn cái gì cũng có chuyên gia dinh dưỡng sắp xếp, lúc làm thêm giờ thì ăn cái bánh quy nhỏ gì đó, mà thật ra cũng là đầu bếp trong nhà làm xong rồi đưa tới, vì vậy kinh nghiệm ăn loại đồ ăn như vậy, nói thật, Yến Nam Qua không có.

Tô Mật uống một ngụm coca, gian nan nuốt đồ trong miệng xuống, cứ như vậy một lát sau, cô đã ăn hết nửa bánh mì kẹp còn lại, một cây xúc xích nướng, ừm, còn muốn ăn thêm, nhưng mà vẫn nên nhịn lại đi.



“Rất ngon nha! Sợ anh không ăn được thịt mỡ nên tôi kêu người ta gắp thịt bò kho cho anh, giá tiền của anh còn gấp đôi hai người ăn luôn đó. Anh ăn thử đi.”

Yến Nam Qua với vẻ mặt khó nói.

Tô Mật thiếu chút nữa cười muốn bể bụng.

“Không phải đó chứ? Anh chưa bao giờ ăn bánh mì kẹp à? Vậy thì trong những năm học đại học anh đã làm được những gì? Học đại học mà không bỏ học, không yêu đương, không ăn khắp phố ẩm thực xung quanh trường, thì đúng là phí thanh xuân học đại học rồi.”

“...... Tôi học đại học ở nước ngoài, cũng tính là có ăn vặt, nhưng là ăn bánh sandwich. ”

Tô Mật bừng tỉnh.

“Anh đây là, ngại không hợp vệ sinh? Yên tâm đi, tôi không đến quán hàng ven đường mua đâu, ở đây có một tiệm bán lâu năm tôi hay mua đó, người ta là quán lâu đời đấy! Phòng bếp làm bằng kính trong suốt, bên trong sạch sẽ, nên anh không cần lo. Hơn nữa, bánh sandwich có cắp dép chạy cũng chưa chắc bằng chỗ này đâu. ”

Yến Nam Qua đỡ trán.

“Không phải vấn đề này, mà là nếu nước sốt chảy ra thì làm sao bây giờ?”

Nhìn cách ăn của Tô Mật, há miệng to ăn một miếng bánh mì, sau đó nước sốt chảy ra khắp nơi, như vậy anh thà không ăn còn hơn.

Tô Mật có chút ảo não.

“Sớm biết vậy đã mua bánh trứng cuộn cho anh rồi, nếu không, tôi ăn giúp anh nha? Khi nào chúng ta xem xong phim, thì anh ăn tối luôn? ”

“Em còn có thể ăn nổi nữa à?” Yến Nam Qua hoài nghi nhìn bụng cô.

Tô Mật thở dài: “Ăn không nổi cũng phải ăn, cái bánh này của anh là mười hai tệ đấy, tôi tiếc số tiền này lắm.”

“A a a, phim sắp chiếu rồi, anh đừng có ăn, cho tôi đi! Tôi sẽ giúp anh tiêu diệt xong nó!”

Vừa nói xong mặc kệ phản ứng của Yến Nam Qua, cô liền đoạt lấy bánh mì kẹp trong tay anh.

Sau đó Yến Nam Qua trơ mắt nhìn Tô Mật ăn hai ba miếng với tốc độ không thua kém người đi thi đấu, trong phút chốc đã ăn xong cái bánh mì kẹp này.

Yến Nam Qua: !! Trợn mắt há hốc mồm.jpg

Tô Mật này thực sự là con gái hả?

Con gái mà có thể ăn như vậy sao?

Anh chưa bao giờ thấy cô gái nào ăn khỏe như Tô Mật.

Dạ dày của Tô Mật có thông với một lỗ đen ra bên ngoài nào không?

-----

[1]肉夹馍(Roujiamo /bánh thiểm tây trung quốc /bánh mì kẹp thịt): là món ăn đường phố có nguồn gốc từ ẩm thực của tỉnh Thiểm Tây và được tiêu thụ rộng rãi trên khắp Trung Quốc. Rou Jia Mo có 2 phần, phần vỏ bánh và phần nhân bên trong. Phần vỏ bánh được làm từ bột, nước và men nở, phần thịt chính để làm nhân có thể là thịt bò, lợn, cừu, gà... được hầm với nhiều loại gia vị như gừng, đinh hương, rau mùi, hoa hồi... Ngoài ra, khi nhồi thịt vào nhân bánh thì người bán còn có thể cho thêm nhiều loại rau thơm, hành lá đi kèm để tăng hương vị đậm đà hơn. Có thể hiểu là giống bánh mì sandwich, nên khi YNQ nói đã từng ăn bánh mì sandwich, Tô Mật mới hỏi ‘anh đây là, ngại không hợp vệ sinh’ đó :))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play