"Hứa San đã kể những chuyện gì?" Tô Mộc Trạch nhíu mày đổi đề tài.
Sắc mặt Tô Mật hơi âm trầm.
"Còn thế nào nữa? Người ta vẫn chưa từ bỏ ý định nên lấy cuộc sống cá nhân của em ra bôi nhọ thôi."
"Em xem như đã nhìn thấu, có một số người, không nên giữ thể diện cho họ làm gì."
"Anh quan tâm người đó như là một nhân viên lâu năm, anh cảm thấy họ có quan hệ huyết thống với mình. Tất cả những gì anh làm đều nghĩ đến người đó. Kết quả thì sao, người ta không cảm ơn thì thôi, còn hận không thể khiến anh mất mặt, vạch trần toàn bộ con người anh trước mặt tất cả mọi người."
Tô Mộc Trạch lẳng lặng nghe Tô Mật nói mà không nói câu nào.
"Có những người nghĩ rằng em giữ lại họ là bởi vì em không biết làm thế nào với họ. Ha ha, như vậy càng tốt, em sẽ cho họ biết như thế nào gọi là trộm gà không được còn mất nắm gạo."
"Em định làm gì?"
Tô Mộc Trạch luôn cảm thấy trạng thái hiện tại Tô Mật có cái gì đó không đúng lắm.
Tô Mật trước đây là một cô gái vô cùng dịu dàng, lại rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, tốt tính, thỉnh thoảng thì có hơi nghịch ngợm, nhưng cũng khiến người khác cảm thấy xót xa.
Lúc bố gặp chuyện, mặc dù Tô Mật có chịu đả kích, nhưng cô không phải lúc nào cũng tỏ ra thâm trầm không hợp với tính cách của mình như bây giờ.
Tô Mật là người được nuông chiều từ nhỏ, không có một chút kinh nghiệm lãnh đạo nào, lại rơi vào hoàn cảnh không trâu bắt chó đi cày. Áp lực mà cô phải chịu không hề nhỏ chút nào, so với những người phụ nữ tự mình từng bước đi trên con đường thăng chức càng khó hơn nữa. Chưa kể đến trong công ty còn có một đối thủ dốc sức tranh giành vị trí với cô, luôn cản trở công việc của cô.
Trong tình cảnh phải vực dậy công ty, đối với người đàn ông bình thường còn khó huống chi là phụ nữ, nhưng Tô Mật chẳng những làm được mà còn làm rất tốt, tốt hơn nhiều so với cánh đàn ông.
Mỗi lần nhìn thấy Tô Mật giả vờ mạnh mẽ, nhẹ nhàng thoải mái như không có chuyện gì xảy ra, Tô Mộc Trạch đều muốn nói với cô hay là bỏ đi, Tô thị sa sút rồi thì thôi, chỉ cần ba bố con bọn họ mỗi người đều sống tốt, nhà họ Tô sẽ không bao giờ gục ngã.
Nhưng khi nhìn thấy Tô Mật chẳng ngại mệt mỏi, ý chí kiên quyết cũng không che giấu mà cháy hừng hực, nhìn thấy gương mặt vui vẻ của cô khi nhắc đến những chuyện vui, cho dù chỉ là khai trừ đám sâu mọt cũng vui mừng hớn hở báo cáo lại cho anh nghe, khiến lời này của Tô Mộc Trạch không sao nói ra được.
Anh cảm thấy, nếu nói Tô Mật đang bảo vệ lợi ích tập thể của cả tập đoàn Tô thị lớn mạnh, chi bằng nói rằng cô đang bảo vệ thứ mà bố và anh từng bỏ vào đó rất nhiều tâm huyết.
Nên vì thế anh đành im lặng.
Anh sợ một khi bản thân lên tiếng, sẽ nói ra lời bảo Tô Mật thôi từ bỏ đi.
"Em định làm gì tiếp theo?"
Lời nói này của Tô Mộc Trạch nhẹ như gió thoảng qua, không có chút cảm xúc nào, giống như linh hồn và thể xác đã tách ra. Mà linh hồn của anh như đang nhìn chăm chú vào cô gái mà bản thân anh không nỡ động tay chân mắng mỏ nặng lời với cô.
Tô Mật của anh, đã thật sự trưởng thành rồi!
Tô Mật không biết những cảm xúc trong lòng Tô Mộc Trạch. Cô tươi cười hớn hở nói ra kế hoạch của bản thân.
"Loại người không biết xấu hổ vừa nhìn một cái liền biết là ai sai khiến rồi, nếu muốn đối phó thực sự rất đơn giản."
"Nói tất cả những lời đồn thị phi của em đều là giả, không có cái nào là thật. Nhưng mà tài liệu đen của Tô Kiến Phong thì em có rất nhiều."
"Anh, em nghĩ là, nên để cho thím hai lên sàn rồi."
“...”. Tô Mộc Trạch thở dài: "Tùy ý em, nhưng nhớ phải nhớ chú ý an toàn."
"Không sau đâu, anh cứ yên tâm."
"Đúng rồi, cô gái nhỏ Hứa San kia có đến nữa không?"
Tô Mộc Trạch hơi cứng người lại.
"Sao anh biết được chứ?"
"Anh thấy cô gái Hứa San mà em điều đến làm trợ lý cuộc sống cho anh này thế nào?"
Mặt Tô Mộc Trạch đen sì lại.
"Tô Mật, em không thể lấy nghề nghiệp của người ta ra làm trò đùa được."
Cái gọi là trợ lý cuộc sống, so với bảo mẫu có gì khác nhau chứ?
Từ lời nói của Hứa San anh có thể nhìn ra được cô ấy tuy rằng không được trọng dụng nhưng làm cũng rất được việc.
Nếu Tô Mật cứ tùy hứng cho người đến bên anh như thế này, cô gái Hứa San kia nhất định sẽ xin nghỉ mất thôi.
Cô gái này nhìn có vẻ trắng trẻo ngốc nghếch đáng yêu, nhưng cũng chỉ có những người như vậy mới có được sự ngây thơ và kiên trì.
Tô Mật ngạc nhiên.
Không nghĩ rằng Tô Mộc Trạch lại nghiêm túc như vậy.
"Em chỉ nói vậy thôi. Á á á, em phải đi đây, vừa nghĩ đến cảnh thím hai và Tô Kiến Phong ầm ĩ đến long trời lở đất là em lại thấy vui không tả nổi. Em đi đây, em bận nhiều việc lắm, có thể bớt thời gian đến thăm anh đã là quý hóa lắm rồi đấy nhé."
"..."
Tô Mộc Trạch nhìn Tô Mật chạy trối chết, không nhịn được bật cười.
Anh không biết Tô Mật đã xảy ra chuyện gì nhưng lúc cô vừa tới đây chắc chắn là cô có tâm sự, chẳng qua là cô đã tự điều chỉnh cảm xúc lại, nếu không anh thật sự sẽ không nhịn được mà hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Có lẽ cũng không phải chuyện gì quá lớn.
Căn cứ vào sự hiểu biết của anh về Tống Thần, cho dù hiện tại Tống Thần hứng thú với Tô Mật đi chăng nữa, thì cũng chỉ là sự bướng bỉnh cố chấp mà thôi, chưa đến mức nói là yêu thật lòng hay gì đó.
Có điều anh cũng phải nghĩ biện pháp để chặt đứt suy nghĩ đó của Tống Thần mới được.
Cho dù Tống Thần là người như thế nào, nhưng làm em gái cưng của anh phải chịu ấm ức là không được rồi.
Đúng rồi, dạo gần đây nhà họ Tống có vẻ cũng khá rôm rả nhỉ?
Không bằng anh đốt thêm một quả pháo cho vui một thể?
...
Tô Mật chẳng để ý hình tượng, cứ một đường chạy như điên ra khỏi bệnh viện rồi mới ngừng lại thở ra một hơi.
Cô thật sự không nghĩ tới anh trai của cô sẽ vì một cô gái nhỏ mà đứng ở bên phản đối lại cô, lại còn dùng vẻ nghiêm mặt trách cứ cô.
Nói thật là cô đã bị dọa sợ chết khiếp.
Aiz, thật đáng tiếc, quan điểm của bọn họ khác nhau.
Nếu không cô thật sự muốn tác hợp cho anh trai cô và cô gái nhỏ Hứa San kia.
Đúng rồi, giờ cô phải gọi điện thoại trước đã.
"Tô Mật, cháu gọi điện cho thím làm gì?"
Giọng của thím hai không dễ nghe, hơi ồm ồm, nhưng lại cố ý giả giọng để tôn lên thân phận của mình, lúc nào cũng giả vờ duyên dáng quý phái, nghe như tiếng cưa gỗ xen lẫn tiếng nhạc múa ở công viên, vô cùng khó nghe.
Tô Mật làm bộ thở dài lo lắng trong chốc lát, đến lúc thấy thím hai thật sự mất hết kiên nhẫn, mới khó xử nói ra:"Thím hai, thím cũng biết cháu vẫn luôn thân thiết với thím nhất. Gần đây cháu ở công ty có nghe được mấy lời đồn đãi không tốt về chú hai của cháu. Cháu do dự mất mấy hôm không biết có nên nói cho thím nghe hay không."
Phụ nữ vẫn luôn vô cùng nhạy cảm với chuyện của đàn ông.
Thím hai nghe vậy lập tức cao giọng: "Có phải lão già Tô Kiến Phong kia lại lằng nhằng ở bên ngoài không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT