Cô chỉ từ chối thôi mà, anh ta có cần làm chuyện biến thái vậy không?
Từ chối tôi thì tôi sẽ giam cầm cô, chẳng phải chỉ có ở trong những tình tiết của tiểu thuyết bạo yêu biến thái thôi sao?
Nhưng nếu là Tống Thần, với sự thông minh và sức mạnh của anh ta thì cũng có thể nghĩ ra và làm được chuyện này.
Vấn đề là có cần thiết không?
Tiền đồ của Tống Thần rất tốt, chỉ vì cô từ chối anh ta mà anh ta làm ra đến mức này sao?
Hơn nữa nếu như Tống Thần muốn có được cô thì phải cố chấp cướp lấy cô mới là phong cách của anh ta chứ nhỉ?
Nhưng anh ta nhốt cô lại như vậy là có ý gì? Anh ta muốn biến cô thành kẻ tâm thần sao?
Cô biến thành kẻ tâm thần thì anh ta sẽ mãn nguyện à?
Cô luôn cảm thấy đây không phải là phong cách làm việc của Tống Thần.
Nhưng ngoại trừ anh ta ra thì còn có ai nữa?
Tô Mật không thể nào nghĩ ra được.
Có người nói, chuyện đáng sợ nhất trên thế giới này chính là bị nhốt ở trong một căn phòng đen tối nhỏ. Không gian hoạt động có giới hạn, không có thời gian, không có ánh sáng, cho dù bạn có phát điên cũng sẽ không có bất kỳ hồi âm nào. Nếu ở trong thời gian ngắn thì không sao, nhưng trong thời gian dài thì cho dù ý chí của bạn có cứng như sắt thép thì cũng sẽ phát điên lên.
Trên thực tế ở trong căn phòng trắng này cũng không kém cạnh gì.
Tô Mật không chắc chắn thần kinh của mình có đủ cứng rắn hay không, nhưng cô khẳng định nếu như cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn cô sẽ phát điên.
Cô phải làm gì đó để bị phân tâm, cô không thể cứ đắm chìm trong sự hoảng sợ không có giới hạn này được.
Mà khi đó cô đang nói chuyện điện thoại với Yến Nam Qua, với sự thông minh của anh, cô không tin anh không phát hiện cô xảy ra chuyện.
Chỉ cần Yến Nam Qua biết cô đã gặp chuyện, anh chắc chắn sẽ cứu cô. Cô tự tin trong vô hình như vậy.
Nói không chừng bây giờ anh đang nghĩ cách cứu cô, bây giờ chuyện cô phải làm chính là làm hỗn loạn địa thế của mình trước.
Nhưng trong cái nơi quỷ quái này không có cách nào để tắm rửa được, ngay cả nhà vệ sinh cũng dùng cái bô. Quá buồn nôn mà!
May mà người đó chuẩn bị giấy vệ sinh cho cô, nếu không cô thật sự hoài nghi mình không bị ép đến phát điên ở trong màu trắng cả đời này mà trái lại là trở thành kẻ tâm thần vì bẩn thỉu hôi hám.
****
Không phải Tô Mật không phát hiện trong căn phòng này có camera, mà vì nó được che giấu kỹ hơn mà thôi.
Ở cái nơi Tô Mật nghĩ không ai chú ý đến cô, nhưng thực tế là có người đang quan sát cô.
Khi nhìn thấy cô đi lại tự do tự tại, nằm trên chiếc giường làm bằng sắt hát hò, dường như sự hoang mang và hoảng sợ lúc trước của cô đều là đang giả vờ khiến cho người theo dõi cô bỗng nhiên tức giận.
Cô ta đạp đổ cái bàn bên cạnh mình.
“Con khốn này không thể yên phận một chút sao? Chẳng phải vào lúc này cô ta nên khóc sao? Tại sao cô ta không khóc? Tại sao cô ta không khóc?”
Một cô gái khác ở bên cạnh cẩn thận liếc nhìn cô gái đang tức giận kia.
“Có lẽ là đang đánh lừa chúng ta? Người bình thường nếu như bị bắt cóc, sao có thể không sợ hãi được chứ? Lúc đầu rõ ràng cô ta rất sợ hãi, chắc chắn cô ta đang giả vờ.”
Cô gái đang tức giận lập tức bình tĩnh lại.
“Đúng vậy, chắc chắn là giả vờ. Tôi muốn xem xem cô ta có thể giả vờ đến khi nào.”
“Đợi đến khi con khốn này trở thành kẻ điên, tôi lại muốn xem anh Thần có còn thích cô ta nữa không.”
“Chắc chắn là không thích nữa rồi.” Một cô gái khác nghe thấy tên Tống Thần cũng có hơi kích động: “Anh Thần hoàn hảo như vậy, chỉ có Kỳ Ngọc cô mới xứng với anh ấy. Tô Mật cô ta là cái thá gì chứ? Nhà họ Tô sắp phá sản mà mỗi ngày cô ta còn chém gió tự kỷ, lại còn dám đánh anh Thần, thật đúng là đâm đầu vào chỗ chết rồi mà cũng không nhìn ra.”
Vẻ mặt Ngải Kỳ Ngọc cũng rất khó coi.
“Cho mặt mũi mà không cần, anh Thần coi trọng cô ta là may mắn của cô ta rồi. Cô ta không đồng ý thì thôi đi, lại còn dám ức hiếp anh Thần.”
“…” Cô gái đó không biết nói gì, từ chối là sai, không từ chối thì càng sai, đánh Tống Thần thì càng sai hơn.
Cũng may là Tô Mật xuất thân không tầm thường, cho dù bây giờ nhà họ Tô sắp phá sản nhưng Tô Mật lại là người cầm quyền hiện tại của nhà họ Tô, nên Ngải Kỳ Ngọc không dám làm gì quá đáng.
Nếu như Tô Mật là cô gái xuất thân trong gia đình bình thường, vậy thì nói không chừng bây giờ cô đã bị ném ở trong đến một nơi bẩn thỉu nào đó rồi.
Cô gái ấy rùng mình, lựa chọn khôn khéo nói sang chuyện khác.
“Kỳ Ngọc, cô nói xem hai người mà chúng ta tìm trước kia đã mất tích, liệu có bị ai phát hiện không?”
Ngải Kỳ Ngọc không hề lo lắng chút nào.
“Cô sợ cái gì chứ? Chỉ là hai tên côn đồ tham lam thôi mà. Tôi đã cho bọn họ nhiều tiền như vậy, ai mà biết bọn họ đang sống vui vẻ ở đâu rồi? Cô nghĩ nhiều quá rồi đó, đây là xã hội pháp trị, lấy đâu ra nhiều chuyện giết người diệt khẩu vậy chứ?”
“Hơn nữa.” Ngải Kỳ Ngọc nở nụ cười quỷ dị: “Bây giờ nhà họ Tô đâu còn có ai quan tâm đến Tô Mật. Bố của cô ta thì đang ở trong tù, anh trai thì nằm trong bệnh viện không biết sống chết như thế nào, hai bố con Tô Kiến Phong và Tô Nguyệt thì đang vô cùng mong muốn Tô Mật lập tức biến khỏi nhân gian. Còn có ai để ý đến sự sống chết của Tô Mật nữa chứ? Yên tâm đi, không có ai tìm cô ta đâu.”
Cô gái đó muốn nói gì đấy nhưng lại thôi, cô ta quyết định đợi đến khi chuyện này qua đi thì sẽ trốn khỏi Ngải Kỳ Ngọc trước tiên.
Người phụ nữ như Ngải Kỳ Ngọc thật sự vô cùng biến thái, nếu như không phải nhà cô ta cần nương nhờ vào nhà họ Ngải thì cô ta sẽ không giống như con chó ngày ngày ở bên cạnh Ngải Kỳ Ngọc như vậy.
Rõ ràng bản thân mình làm cái chuyện bắt cóc giam cầm rồi bức người ta đến phát điên, mà còn nói hai tên bắt cóc kia mới là phạm pháp.
Cô ta thật sự sợ có một ngày nào đó, Ngải Kỳ Ngọc sẽ điên rồi ảnh hưởng đến mình.
Ngải Kỳ Ngọc vốn không để ý người bên cạnh mình đã có suy nghĩ khác, cô ta đang dồn hết tất cả sự chú ý lên chiếc camera.
“Xem ra tôi vẫn còn quá lương thiện, không nên để lại nhiều đồ ăn cho cô ta. Cô ta vẫn còn có tinh thần và sức lực để tập nhảy như vậy, thì sau này đừng hòng ăn gì nữa mà uống nước đi. Nghe nói một người trưởng thành chỉ cần uống nước thôi cũng có thể sống ít nhất được nửa tháng.”
“Nửa tháng thì cũng không sao, xem như giúp cô ta giảm cân đi.”
“Trương Kha, lấy chai rượu cho tôi.”
Trương Kha chính là cô gái đã có ý rút lui đó, cô ta không động đậy gì cả.
“Trương Kha, tôi bảo cô lấy chai rượu cho tôi, cô không nghe thấy sao? Cô muốn chết đúng không?”
Ngải Kỳ Ngọc chửi bới, không thèm nhìn mà nhấc chân lên đạp vào bên cạnh, nhưng cô ta lại đạp vào khoảng không.
Ngải Kỳ Ngọc vô cùng giận giữ.
“Trương Kha, cô…”
Còn chưa nói xong, bàn tay đang giơ lên của cô ta đã bị người bắt lại.
“Con gái con đứa nói chuyện nên lễ phép một chút, cô động tay động chân không sợ sẽ ảnh hưởng đến hình tượng sao?”
Ngải Kỳ Ngọc ngẩng đầu, bỗng nhiên trợn to hai mắt.
“Hoắc Thành? Là anh sao? Anh đến đây làm gì?”
Hoắc Thành thở dài.
“Đương nhiên là đến xem cô đang làm cái chuyện tốt lành gì rồi.”
Yến Nam Qua đã không còn kiên nhẫn được nữa.
“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì tránh ra.”
“Yến Nam Qua!”
Ngải Kỳ Ngọc hét toáng lên, trong lòng vô cùng rối bời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT