Ngôn Hiên sửng sốt: “Em đã điều tra Tô Kiến Phong rất cẩn thận. Trong khoảng thời gian này Tô Kiến Phong và Viên Đạt không có bất kỳ liên lạc nào.”

“Người mà người cậu tìm không theo dõi ông ta 24/24, tôi luôn cảm thấy chúng ta đã bỏ qua chuyện gì đó, và cái người tên Viên Khả Khả kia nữa.”

Theo tài liệu điều tra thì Viên Khả Khả là một phụ nữ giống như hoa thố ti*, không quá xinh đẹp nhưng lại rất hấp dẫn.

*Hoa thố ti: hoa thố ti là loại dây leo bám vào cây khác hút chất dinh dưỡng

Đó là loại người càng nhìn càng thấy thích và điều quan trọng nhất là cô ta rất có khí chất. Cho dù cùng là phụ nữ nhưng nhìn thấy cô ta cũng sẽ bất giác nhiệt tình giúp đỡ, quan tâm.

Người ta nói rằng đàn ông có thể sẵn sàng làm tất cả vì người mình yêu nhưng loại phụ nữ nào mới có mị lực như vậy?

Với thân phận như Tô Mật, cô đã gặp nhiều loại người hơn so với người bình thường, nhưng loại người có tính cách dịu dàng, tình cảm, thân thiện và khiến người ta dễ chịu chỉ có thể thấy ở Viên Khả Khả. Vì vậy, cũng không có gì ngạc nhiên khi Tô Kiến Phong gục ngã trước Viên Khả Khả. Đây là một người phụ nữ mà ngay cả khi không phải mẫu người đàn ông đó thích thì cũng cảm thấy không tệ mà phụ nữ cũng rất khó có ác cảm với cô ta. Khí chất này quá đặc biệt!

Theo tài liệu điều tra thì Viên Khả Khả không chỉ tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng mà thậm chí thành tích du học của cô ta cũng rất đáng nể.

Tại sao một người phụ nữ xinh đẹp, có năng lực tốt và khí chất hiếm có như vậy lại đi theo một người đàn ông lớn tuổi như Tô Kiến Phong?

Mặc dù Tô Kiến Phong có tiền nhưng ông ta còn thua xa những người giàu có hàng đầu.

Với ngoại hình và khí chất của Viên Khả Khả thì muốn vào gả vào nhà giàu cũng không phải là khó.

Nhưng tại sao cô ta lại sẵn lòng kết hôn với Tô Kiến Phong?

Nếu đó thực sự vì tình yêu có đánh chết Tô Mật không tin.

Nhưng nếu không phải vì tình yêu thì ý nghĩa đằng sau sự việc này quả là khiến người ta nghĩ mà sợ.

“Không, không chỉ Viên Đạt mà cả Viên Khả Khả, cần điều tra sâu hơn về hai người này.”

“Tôi muốn cậu tìm hiểu kĩ về cuộc đời của họ, những gì họ đã làm và tiếp xúc với ai.”

“Vâng! Em đi ngay đây!”

Ngôn Hiên ngay lập tức nhận ra tính chất nghiêm trọng trong lời nói của Tô Mật.

Tô Mật nghi ngờ có ai đó đã định nhắm vào nhà họ Tô từ lâu.

Có thể ngay cả Tô Kiến Phong cũng chỉ là quân cờ trong tay người đó.

Rốt cuộc là loại người nào có năng lực như vậy?

“Quay về!”

“Chị Mật, còn có chuyện gì nữa ạ?”

“Mặc dù tôi muốn biết sự thật nhưng sự an toàn của cậu vẫn quan trọng hơn.”

Tô Mật mệt mỏi nhìn Ngôn Hiên.

“Bất cứ khi nào, bất kể cậu tra được gì nếu có thấy không ổn thì phải từ bỏ ngay lập tức.”



“Nhớ kỹ sự an toàn của cậu là trên hết, tôi không muốn cậu gặp rắc rối một lần nữa.”

Điều này không biết Tô Mật đã nhấn mạnh bao nhiêu lần.

Ngôn Hiên luôn cảm thấy ấm áp mỗi khi nghe được Tô Mật nói vậy.

“Chị Mật, chị yên tâm, đây không phải là lần đầu tiên của em, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Sắc mặt Tô Mật lập tức đen lại.

“Câm miệng, không được nói những lời này.”

Ngôn Hiên bị cô mắng chỉ biết mím môi mỉm cười, Tô Mật cảm thấy bất lực.

Trước đây cô thích nhất là nụ cười ngượng ngùng của Ngôn Hiên nhưng bây giờ cô không thích nhất cũng là nụ cười ngượng ngùng như vậy.

Cô đã hết hi vọng với Ngôn Hiên.

Sau khi Ngôn Hiên rời đi Tô Mật lại trầm ngâm một lúc.

Trong lòng cô rất lo lắng, không còn tâm tư để làm việc, cuối cùng cô quyết định đi thăm anh trai mình.

Đã mấy ngày rồi cô không đi thăm Tô Mộc Trạch.

Mặc dù luôn nói chuyện qua điện thoại, nhưng không nhìn thấy người thật, cô vẫn không yên tâm.

Nghĩ gì làm nấy, Tô Mật không gọi Ngôn Hiên hay ai khác mà chỉ môt mình lái xe đến bệnh viện.

Khi đến bệnh viện, cô đi tìm Hoắc Thành trước.

Hoắc Thành vừa kết thúc một ca phẫu thuật, đang nghỉ ngơi, khi nhìn thấy cô thì anh ta đột nhiên bật cười: “Ôi, người đẹp Tô, cô tới đây để kiểm tra sao?”

Tô Mật không muốn hàn huyên với anh ta mà đi thẳng vào vấn đề: “Bệnh tình của anh tôi thế nào rồi?”

Hoắc Thành cũng thu lại nụ cười cợt nhả: “Anh trai cô rất hợp tác, quá trình phục hồi cũng không tệ, nhưng…”

Hoắc Thành có chút chần chừ.

“Nhưng cái gì? Có phải là cần tiền không? Bao nhiêu?”

“Không phải là vấn đề tiền bạc.”

“Tôi cảm thấy tâm lý của anh cô có chút vấn đề.”

Tô Mật sửng sốt: “Xảy ra chuyện gì? Anh ấy, không phải anh ấy vẫn luôn tích cực phối hợp điều trị sao? Anh cũng vừa mới nói khôi phục tốt mà?”

“Đúng là tốt, nhưng ..” Hoắc Thành bất lực nói: “Cô phải biết rằng cho dù tích cực hợp tác thì cũng chia ra hai loại tích cực và tiêu cực. Tôi cảm thấy anh trai của cô đang theo chiều hướng tiêu cực.”

“Chấn thương của anh ta quá nghiêm trọng. Anh ta bị gãy xương đùi và dây thần kinh của anh ta cũng bị ảnh hưởng nên dù chúng tôi có cố gắng hết sức thì cũng không thể đảm bảo rằng anh ta có thể bình phục như trước. Nhiều khả năng cả đời này anh ta sẽ không thể đứng dậy được.”

Tô Mật vừa sợ vừa giận: “Không đứng dậy được thì sao có thể nói là hồi phục không tệ? Hoắc Thành, anh trêu tôi à!”

“Tôi trêu cô thì có ích lợi gì? Cô Tô nên nói có lý chút đi. Bây giờ ngay cả anh trai cô cũng cảm thấy bản thân mình sẽ không khá lên được. Anh ta có vấn đề về tâm lý. Cô nghĩ xem chúng tôi có thể làm được gì?”



“Vậy tại sao anh lại nói kết quả này cho anh ấy biết? Anh không giấu anh ấy được sao? Để cho anh ấy tích cực hơn không phải là tốt hơn à?”

Hoắc Thành nghiêm nghị nói: “Cô Tô, cô có hiểu rõ về đàn ông không?”

“Anh ta là anh trai cô nhưng cô có thật sự biết rõ về anh trai mình không?”

“Để tôi nói cho cô biết, vấn đề tinh thần của anh trai cô không chỉ ở trên sinh lý mà còn có khúc mắc trong lòng. Cô Tô, nếu cô thực sự quan tâm đến anh trai mình, thì tôi đề nghị cô nên ở bên anh ta nhiều hơn.”

“Khúc mắc trong lòng anh ta rất nghiêm trọng.”

“Nhìn như chủ động nhưng thực ra là ngầm từ chối điều trị.”

“Nói tóm lại là anh ta có ý nghĩ muốn tìm tới cái chết, mặc dù bản thân anh ta không nhận ra.”

“Cô là em gái của anh ta và là người thân thiết nhất với anh ta, nếu như cô muốn anh ta thực sự tốt lên thì cô phải giải quyết vấn đề này, ngoài cô ra thì tôi nghĩ không còn ai có thể giúp anh ta được.”

Tô Mật hoàn toàn ngây dại.

Anh trai của cô.

Anh trai của cô là người luôn bình tĩnh lạnh nhạt, thông minh tài giỏi, ấy vậy mà lại đang tìm đến cái chết sao?

Cô không thể chấp nhận được chuyện này.

“Không thể nào, anh gạt tôi, làm sao anh trai tôi có thể tìm tới cái chết? Nhất định là anh đang nói dối tôi?”

Hoắc Thành bình tĩnh nhìn cô.

“Tốc độ chữa lành vết thương không thể lừa được ai.”

Mặc dù ý niệm là một thứ viển vông nhưng trong nhiều trường hợp ý niệm có một vị trí then chốt trong y học.

Ví dụ như việc mắc bệnh ung thư. Một khi người nào đó đã mắc bệnh ung thư mà họ lại rất lạc quan đối mặt với căn bệnh này, khi dự đoán là chỉ sống được 3 năm nhưng họ vẫn có thể sống thêm, thậm chí có người chuyển từ giai đoạn giữa sang giai đoạn đầu.

Lấy ví dụ như một vết thương, nếu một người muốn nhanh chóng khỏi bệnh thì vết thương sẽ khép lại nhanh hơn bình thường một chút.

Người bình thường không để ý nhưng các bác sĩ như họ thì có thể phát hiện ra.

Tô Mộc Trạch bị gãy xương đùi, theo lý thuyết thì cho dù là dù hôn mê lâu và có chuyển biến xấu một lần nhưng mỗi ngày đều dùng thuốc tốt nhất và phương án điều trị tốt nhất thì cũng phải hồi phục như bình thường mới đúng.

Nhưng không đúng.

Vết thương của Tô Mộc Trạch chậm lành hơn so với lúc hôn mê.

Không có lời giải thích nào tốt hơn việc tâm lý của anh ta đang chống lại.

Thậm chí Hoắc Thành còn nghi ngờ Tô Mộc Trạch hôn mê hai tháng vì ở sâu trong tiềm thức anh ta không muốn tỉnh lại.

Là một người đàn ông thì anh ta đã gặp phải cái quái gì mà lại có ý muốn chết?

Hoắc Thành rất tò mò.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play