Sau khi ăn xong mì, Ngôn Hiên liền đứng dậy rời đi, trước khi đi còn hỏi xem có tiếp tục điều tra nữa không.

Tô Mật suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể điều tra được thì điều tra, không được thì thôi, không cần miễn cưỡng quá."

Có một số chuyện chỉ cần có đối tượng nghi ngờ thì không cần chứng cứ nữa.

"Đúng rồi, cậu chú ý một chút tới hành tung của Tô Kiến Phong dù chỉ là nhỏ nhất. Bên này không tra ra được cái gì, thì chúng ta cứ tiếp tục theo dõi, biết đâu trong quá trình lại thu được kết quả."

Tốt nhất là Tô Kiến Phong nên đem cái đuôi dọn dẹp cho sạch sẽ, đừng để cô tóm được nhược điểm gì.

Lúc đó cô sẽ cho ông ta biết tại sao hoa hồng lại có gai.

Vẻ hung ác trong mắt Tô Mật chợt lóe rồi biến mất.

Ngôn Hiên đã nhiều lần nhìn thấy vẻ mặt tươi cười thoải mái của cô. Dù biết rằng cô đang phải gánh vác tâm huyết của bố và anh mình nên cô phải khiến mình trở nên mạnh mẽ, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy dáng vẻ hung ác đó của cô.

Bang bang bang.

Tim đập nhanh.

Cậu liền bối rối tránh ánh mắt của Tô Mật, gật đầu lung tung.

"Em sẽ chú ý."

"An toàn của cậu vẫn quan trọng hơn, tôi không muốn nhìn thấy người bên cạnh tôi lại gặp chuyện gì cả."

Bây giờ Tô Kiến Phong chính là một kẻ điên, ngay cả anh trai ruột và cháu ruột mà ông ta còn ra tay được, huống chi người ngoài bên cạnh cô.

Cho dù bọn họ có chết thì ở trong mắt ông ta cũng không là gì.

Ngôn Hiên nhanh chóng gật đầu.

Tô Mật thấy bộ dạng ngại ngùng đỏ mắt của cậu nhất thời không nhịn được muốn trêu đùa một chút nhưng đột nhiên bên tai vang lên một âm thanh.

‘Trước khi hợp tác giữa chúng ta kết thúc, tôi không muốn nhìn thấy cô có bất kỳ mối quan hệ nào với người đàn ông khác, nếu như cô không làm được thì lúc nào tôi cũng có thể ngừng việc hợp tác này lại.’

Quả thật là âm hồn bất tán mà.

Tô Mật đành thu hồi tay vừa mới rục rịch lại.

Nếu đã đáp ứng Yến Nam Qua, cô nhất định sẽ làm được.

Cho dù Yến Nam Qua không nhìn thấy nhưng đã là người, nhất là người làm ăn thì cần phải biết giữ chữ tín.

Tiểu thịt tươi* ở trước mặt mà không thể đùa giỡn, thật khiến muốn nắn cổ tay bóp chết tên đàn ông hôm qua đưa ra lời đề nghị này.

*Tiểu thịt tươi: ( một từ khá phổ biến trong giới giải trí Trung Quốc, chuyên dùng để chỉ các idol nam độ tuổi từ 18- 30, trẻ trung, đẹp trai và hơi có phần non nớt)

Chỉ có trời biết cô đây tổn thất lớn bao nhiêu?

Cô chán nản xua xua tay: "Mau về nghỉ ngơi đi."

Ngôn Hiên không hiểu cô lại bị làm sao nữa.

Đến lúc vào thang máy, màu đỏ trên mặt không kìm được lan tràn khắp cổ.



Hôm nay chị Mật thật dịu dàng.

Tô Mật lên giường nhưng lại bị tin tức trước đó quấy nhiễu không tài nào ngủ được.

Cô muốn tìm một người để nhổ cái đó mà không biết tìm ai.

Trước kia cô cũng có rất nhiều bạn bè, đi đâu cũng được mọi người yêu quý.

Đáng tiếc lòng người không qua nổi thử thách. Nhà họ Tô vừa xảy ra chuyện liền biết ai là bạn tốt, ai cũng chỉ biết nghĩ tới lợi ích của họ, bo bo giữ mình.

Cô cảm thấy may mắn là cô khởi đầu không tệ, cho dù bây giờ họ không còn qua lại nói chuyện với cô, thỉnh thoảng cũng có nói mấy lời châm biếm nhưng không một ai đâm sau lưng cô.

Làm người như cô cũng không tính là quá thất bại..

Nhưng hiện tại thật sự là cô không ngủ được.

Ở trên giường lăn qua lộn lại một tiếng đồng hồ, đến gần môt giờ sáng mà vẫn còn tinh thần.

Tô Mật cầm lấy điện thoại di động lướt lướt, lúc nhìn thấy một cái tên, trên mặt cô liền nở một nụ cười giảo hoạt.

Cô cũng không ngủ được thì người nào đó cũng đừng hòng ngủ được, cùng nhau thức không phải rất vui sao.

Dự án Địa Vương không chỉ là cọng rơm cứu mạng giúp Tô thị cải tử hồi sinh mà còn là một dự án quan trọng của Yến thị.

Vì dự án này mà tất cả mọi người đều bận rộn đi sớm về khuya, có khi còn ngả ra sàn nhà văn phòng ngủ nghỉ.

Để nắm chắc tiến độ của dự án, hai ngày liên tiếp Yến Nam Qua đều ngủ ở công ty, ngay cả chỗ lần trước đưa Tô Mật qua đêm ở ngay gần công ty, nơi mà anh thường xuyên nghỉ ngơi cũng không rảnh mà về.

Bận, thật sự rất bận.

Mệt, thật sự cũng rất là mệt.

Nhưng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Bận rộn đến mức ngay cả một ngụm nước cũng không uống, ăn cơm thì thường gặm bánh quy cho xong việc.

Thỉnh thoảng có vài sự cố nhưng cũng không phải là vấn đề gì lớn, dự án chưa chính thức khởi công, chỉnh sửa vẫn còn kịp.

Lúc điện thoại vang lên, anh cũng vừa mới hoàn thành một phần của công việc, đang định uống cà phê để tỉnh táo, bụng trống không vô cùng khó chịu nhưng lại không muốn ăn gì.

Vốn dĩ anh không định nhận điện thoại nhưng trên màn hình hiện lên tên Tô Mật, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại nhấn nút nhận điện thoại.

"Chuyện gì? Nói?"

Ban đầu Tô Mật định trêu chọc anh vài câu nhưng nghe thấy giọng khàn mệt mỏi của anh truyền tới liền bỏ tâm tư nhỏ kia, cẩn thận hỏi: "Anh vẫn chưa nghỉ ngơi à?'

"Rất bận, việc vẫn chưa xong, rốt cuộc cô có chuyện gì? Nói mau." Giọng nói của anh đã lộ ra chút không kiên nhẫn.

Tô Mật ngạc nhiên, từ trước tới giờ người đàn ông này không phải là người mà phụ nữ có thể dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ được.

Nghĩ lại sự trả giá để được anh tha thứ cô lại thấy cả người đau ê ẩm.

“Thì tôi cũng biết gần đây anh bận rộn, tôi cũng rất bận đó, dù sao thì hai chúng ta cũng làm cùng một dự án mà.”



“Cô chỉ muốn nói cái này?”

Tại sao giọng nói của anh nghe như có vẻ hơi thất vọng nhỉ?

Nhưng cô tuyệt đối không thể nói như vậy, Tô Mật nhanh chóng giải thích: "Tôi muốn hỏi anh một chút, anh có đói bụng không? Tôi cũng vừa mới hết bận, tôi mang cho anh một chút thức ăn khuya nha?"

"Ha ha." Yến Nam Qua nở nụ cười.

Tiếng cười trầm thấp cùng với tiếng cười lần trước hai bọn họ ở chung hòa vào nhau, bất chợt Tô Mật cảm thấy mềm nhũn cả người.

"Anh, anh cười cái gì? Tôi nói cho anh biết, tôi nấu ăn rất ngon đấy nhé, người khác muốn ăn cũng không có đâu..."

"Được, cô mang tới đi."

"….Anh đừng ..A.." Tô Mật ngây ngốc nhìn điện thoại: "Anh đồng ý rồi?"

Giọng nói của Yến Nam Qua nhẹ nhàng: "Đã có người tình nguyện bỏ sức tại sao tôi không thể hưởng thụ một chút chứ."

"Được, vậy anh đợi tôi một lát, tôi nấu rất nhanh sẽ đến ngay lập tức."

Lời đã nói ra không thể rút lại, sau khi tắt điện thoại Tô Mật lập tức suy sụp.

Mẹ nó, cho dù cô nói cô mua ít đồ ăn mang tới cũng được mà, rốt cuộc đầu cô bị úng nước hay gì mà lại nói là tự mình làm chứ.

Có trời mới biết, đời này việc cô làm gần nhất với nấu nướng chính là giúp mẹ bóc tỏi và nhặt hành lúc còn nhỏ.

Thậm chí ngay cả nước đun thế nào cô còn không biết.

Bây giờ nước để nấu mì đun thế nào cô cũng không dễ gì mà học được.

Hay là mì ăn liền vậy?

Quả thực cô không biết làm gì nữa.

Ngoại trừ món này ra, cô thật sự không biết nấu món gì.

Sau khi lăn qua lộn lại năm sáu vòng, Tô Mật liền cắn răng giậm chân một cái.

Bây giờ mì chính là món ăn ngon và nhanh nhất mà cô có thể làm.

Cùng lắm thì cô cho thêm thật nhiều đồ ăn kèm.

Tìm một ít trứng muối, chân giò hun khói, đùi gà, rau xà lách, rau chân vịt, cà chua bi? À đúng rồi nên mang thêm trái cây để tráng miệng nữa.

Tô Mật nhanh chóng gói hai thùng mì ăn liền và một đống đồ ăn kèm vào, tiện thể còn mang theo cả một nồi lẩu điện nhỏ.

Mì ăn liền này nếu không nấu thì không ăn được, còn nếu nấu để lâu quá thì cũng không ngon.

Bây giờ cô chính là một chuyên gia về mì ăn liền đó.

Hoang mang vội vàng chạy tới Yến thị. Cả tòa nhà to lớn gần như chỉ còn mỗi văn phòng Yến Nam Qua là sáng đèn.

Yến Nam Qua thấy hai tay cô trống trơn, lông mày rậm nhướn lên một cái: "Thế cơm đâu ?"

Đến cũng nhanh thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play