Cũng không vì muốn đối nghịch với Thẩm Tại mà Thịnh Văn Ngôn mới liên lạc với Mạc Học Nghĩa, cô thật sự có hứng thú với dự án của anh ta.

Tranh giành với anh những gì mình có hứng thú là điều mà cô cảm thấy rất cần thiết. Không phải anh bắt cô trưởng thành sao? Cô sẽ cho anh xem cô như vậy có tính là đã trưởng thành hay chưa.

Sau buổi tiệc, Thịnh Văn Ngôn không lên xe của Thẩm Tại. Một mình cô đứng ở cửa chờ một lát, chợt thấy chiếc xe thể thao màu đỏ chạy ngang qua. 

Cửa sổ hạ xuống, người đàn ông ngồi trên ghế lái huýt sáo với cô: “Công chúa nhà họ Thịnh hôm nay đẹp quá ~ “

Thịnh Văn Ngôn đắc ý nở nụ cười, kéo cửa ra, ngồi vào ghế phụ.

Dương Thánh đưa nước cho cô, khoa trương nói: “May là tao đang ở gần đây đó, nếu không là chẳng có cơ hội đưa đón công chúa rồi.”

Cô hất cằm, ra lệnh: “Nhanh đi thôi, đưa tao về nào.”

Dương Thánh chắp tay ra vẻ tuân lệnh: “Bà cô ngồi cho vững, lên đường ngay đây!”

Cô thắt dây an toàn xong, xe thể thao ầm ầm khởi động, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu.

“Ai đó?” Dương Khiêm Hòa bước ra, đi đến bên cạnh Thẩm Tại.

Anh đứng ở cửa, nhìn phương hướng chiếc xe rời đi, nói: “Bạn của cô ấy.”

“Cậu thanh niên đó trâu bò lắm.” Dương Khiêm Hòa bất mãn nói: “Cậu làm vậy là không được rồi. Không cho tôi đến gần, nhưng lại đưa cô ấy lên xe người khác, chẳng lẽ nhìn tên kia đáng tin hơn tôi?”

Đôi mắt Thẩm Tại trầm xuống, có hơi nóng nảy. Vừa nãy, cô rời đi không chút do dự, là thật sự không thích anh đưa về nhà.

Dương Khiêm Hòa chậc một tiếng: “Cô bé đó không thích cậu à?”

Thẩm Tại ngẩn người.

Dương Khiêm Hòa nói: “Ai cũng vậy, lúc ở cạnh cậu thì còn bị cậu mê hoặc, bây giờ người ta không ở IZ nữa rồi. Thế giới này đâu thiếu hoa thơm cỏ lạ, tự dưng lại thích người vô vị như cậu làm gì.”

Anh ta vừa nói xong đã bị Thẩm Tại phóng một ánh mắt sắc như dao tới. Dương Khiêm Hòa yên lặng lui về sau một bước: “Không phải chứ, tôi nói đúng mà. Hơn nữa cô ấy không bám theo cậu, hợp ý cậu quá còn gì?”

Hợp ý à?

Thẩm Tại cũng không trả lời được, lúc trước vì sự nghiệp của cô nên mới ra quyết định như thế, nhưng từ khi cô đi mất, anh mới phát hiện mấy tháng qua bên cạnh thiếu đi một thứ gì đó.

Sự ồn ào náo nhiệt biến mất, Thẩm Tại trở lại trạng thái yên bình mà anh từng trải qua, có điều đây không phải là thứ bản thân mong muốn.

Chiếc xe thể thao màu đỏ chạy băng băng trên đường, biến ánh sáng đầy màu sắc hai bên đường thành những bóng mờ.

Thịnh Văn Ngôn hạ cửa sổ, nhìn kính chiếu hậu. Tòa cao ốc nơi tổ chức tiệc rượu đã khuất bóng mất, chỉ còn lại dòng xe trùng điệp nối nhau và ánh đèn đường, nhìn không thấy cuối.

“Hôm nay Thẩm Tại cũng tới à?” Dương Thánh hỏi.

Thịnh Văn Ngôn kê tay lên cửa sổ xe: “Ừ.”

“Vì có chú ấy nên mày mới đến đó?”

“Bố bảo nên tao mới đi, tao đâu có biết chú ấy cũng sẽ đến.” Thịnh Văn Ngôn liếc bạn mình: “Sao nào? Thẩm Tại đi thì tao mới được đi hả?”

Dương Thánh: “Ây da làm gì có, sếp Thịnh là dân cuồng công việc, Thẩm Tại là gì chứ, nào có đáng giá để mày nhớ nhung.”

Thịnh Văn Ngôn nghe xong thì trầm mặc, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề cười.

Dương Thánh nhìn cô rồi lắc đầu.

Cô không để Thẩm Tại đưa về nhà, mà lại nhắn tin bảo Dương Thánh tới đón, nhìn qua rất lạnh lùng, nhưng sự thật chỉ là giấu đầu hở đuôi.

Khoảng thời gian này, tuy cô không ở IZ, nhưng Dương Thánh cảm giác cô bạn của mình vẫn chưa quên được Thẩm Tại.

Dương Thánh là bạn thân lâu năm của Thịnh Văn Ngôn, giống với Lâu Ngưng vậy, cậu ta rất quan tâm đến cô.

Trước kia, Dương Thánh thích nhất cái vẻ khoe khoang, không kiêng kị gì của Thịnh Văn Ngôn. Yêu ai thì yêu, thích ai thì theo đuổi người đó, theo kiểu “bà đây trâu bò nhất”, thế mà bây giờ… Cậu ta không chịu nổi cái chuyện bạn mình chẳng theo đuổi ai, cứ làm thinh ủ rũ.

“Ê, cuối tuần tao với Lâu Ngưng hẹn nhau chơi game, có gọi nhiều người lắm, mày cũng tới chơi đi.”

Thịnh Văn Ngôn không có hứng thú, nhàn nhạt nói: “Dạo này bận muốn chết, không đi đâu.”

Dương Thánh cau mày: “Không được, nếu mày còn coi tao với Lâu Ngưng là anh em bạn bè thì phải tới.”

Thịnh Văn Ngôn: “Sao nghe có vẻ ép buộc thế?”

“Tao bắt đó.” Dương Thánh nói: “Công việc có bận thế nào cũng phải biết tiết chế, có mức độ mày hiểu không? Có lúc bận thì cũng phải có lúc thư thả, với cả lâu rồi mày không qua chơi với tụi tao. Mày nói đi, có phải trong lòng mày chỉ toàn là Thẩm Tại, không có tụi tao đúng không?”

“Bớt nói nhảm.” Thịnh Văn Ngôn không chịu nổi sự kích thích, lập tức nói: “Đưa địa chỉ đây.”

Dương Thánh cong môi, biết ngay lấy Thẩm Tại ra dụ cô là điều đúng đắn: “Vậy mới đúng chứ, đến lúc đó tao gửi địa chỉ cho.”

——

Dương Thánh nói cũng đúng, dạo này cô làm việc căng thẳng quá độ. Một phần là để quên đi quên được Thẩm Tại, phần còn lại dường như gấp gáp chứng minh gì đó.

Lâu rồi cô không tham gia tiệc tùng bên ngoài, cô tự cảm thấy mình như Bồ Tát sống trong núi lâu năm.

Thế là cuối tuần, cô đến dự bữa tiệc nhỏ theo lời mời của đám Dương Thánh. Nhìn địa chỉ thì phát hiện chỗ này rất quen, lúc trước cô có đi với Dương Khiêm Hòa tới đây chơi xí ngầu uống rượu.

Quán bar cũng có chỗ ăn chơi lộ thiên, hôm trước đám người Dương Khiêm Hòa bao phòng, còn hôm nay Dương Thánh bao hết khu bên ngoài, thích hợp để tổ chức tiệc.

Thịnh Văn Ngôn tới trễ mấy phút, được nhân viên phục vụ dẫn vào.

Khu bên ngoài có một hành lang ngắn trang trí hoa, cô vừa đi ra đã nghe ba tiếng nổ đùng đùng đùng trên đỉnh đầu. Chưa kịp hoảng sợ thì đã có một đống kim sa đầy màu sắc rơi xuống.

“Hoan nghênh sếp nhỏ tới chơi!!”

“Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh.”

Thịnh Văn Ngôn: “…”

“Văn Ngôn! Lại đây, chờ mày nãy giờ, lại đây mau.”

Thịnh Văn Ngôn lấy lại tinh thần sau một hồi hết hồn và cạn lời, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của hai đứa bạn và một đống người xa lạ.

“Tụi bây làm gì long trọng dữ vậy?” Thịnh Văn Ngôn nghi ngờ hỏi.

Dương Thánh đi lên trước: “Đương nhiên là phải vậy rồi, tụi tao đặc biệt chuẩn bị cho mày đó, phải hoành tráng chứ.”

“Cho tao?” Thịnh Văn Ngôn cười: “Hôm nay là ngày đặc biệt gì à?”

Dương Thánh cười thầm kín: “Hôm nay là ngày giúp sếp Thịnh tìm thú vui!”

Chân mày Thịnh Văn Ngôn khẽ nhíu lại: “Mày điên à?”

“Ôi trời, mày đừng nghe nó xàm ngôn, lại ngồi đi, tao lấy trong hầm rượu của bố tao ra nhiều rượu ngon lắm này.” Lâu Ngưng khoác cánh tay Thịnh Văn Ngôn, kéo cô ra chỗ ghế salon ngay chính giữa khu.

Thịnh Văn Ngôn đi theo, lúc ngồi xuống thì hỏi một câu: “Đông người thế, ai vậy?”

Lâu Ngưng: “Đẹp trai không?”

Thịnh Văn Ngôn ngước mắt quan sát, tối nay ở đây ngoài cô và Lâu Ngưng thì toàn bộ đám đông còn lại đều là con trai, ai cũng đẹp trai, phong cách đa dạng, kiểu nào cũng có.

“Ừm… Cũng không tệ lắm.”

“Là của mày hết đó.”

Thịnh Văn Ngôn chớp mắt: “Của tao?”

Lâu Ngưng cười thầm kín: “Đúng vậy, còn theo đuổi Thẩm Tại gì nữa, cả đám con trai ở đây đều của mày hết đó, chọn thoải mái.”

“… Mày đúng là chị em của tao.”

Lâu Ngưng: “Chuyện nhỏ chuyện nhỏ mà.”

Thịnh Văn Ngôn biết Lâu Ngưng và Dương Thánh không muốn cô buồn, vậy nên cô cũng không nói gì nhiều, phối hợp chơi đùa với mọi người.

Ánh đèn khu ngoài u tối, xa xa là cảnh đêm từ những tòa cao ốc, ngợp trong vàng son.

Thịnh Văn Ngôn thua trò chơi, lại bị phạt rượu. Anh đẹp trai da trắng ngồi bên cạnh lập tức rót rượu cho cô, nhưng bởi vì chỉ rót hai phần ba ly làm mọi người liên tục dè bỉu.

“Thua thì bị phạt một ly nha! Lâm Khải, sao cậu không chịu rót đầy vào, thiên vị quá vậy?” Dương Thánh cố ý nói.

Anh đẹp trai tên Lâm Khải hơi ngại, nói: “Cô ấy uống nhiều lắm rồi, để cô ấy uống ít lại chút đi.”

“Ây ~ biết quan tâm người ta quá nha.”

Thịnh Văn Ngôn cười trợn mắt nhìn Dương Thánh: “Mày im đi, muốn thấy tao uống gục luôn à?”

Dương Thánh: “Ai bảo mày cứ thua hoài.”

“Không sao đâu, cô không uống được nữa thì để tôi uống thay.” Lâm Khải nói.

Thấy có người nói vậy, mấy cậu con trai khác cũng chặn lại: “Tôi cũng uống được nè, để tôi uống thay cho.”

“Để tôi để tôi, tôi cũng khát lắm.”

“Cậu thôi đi, đô kém thế, để tôi uống cho rồi.”



Không biết Lâu Ngưng đã đi khỏi từ lúc nào, lúc này bên cạnh cô chì còn lại đám con trai ríu ra ríu rít nịnh nọt. Thịnh Văn Ngôn cong môi cười, yêu kiều lại gian manh, trông có vẻ rất vui, nhưng trong đáy mắt vẫn có tia lạnh nhạt.

Cô lại cảm thấy hơi ồn ào.

Trong cả đám con trai, dường như chỉ có Lâm Khải ngồi kế bên đây là ít nói nhất.

Thịnh Văn Ngôn liếc nhìn cậu ta, cô biết tại sao Lâu Ngưng đẩy cậu ta ngồi cạnh bên cô rồi. Bởi vì nhìn Lâm Khải có nét giống như Thẩm Tại. 

Chỉ là cậu ta thiếu đi sự ung dung, ổn định như anh, cũng không kiêu ngạo như anh.

Nhưng nhìn tổng thể thì cũng giống hai ba phần.

“Sao thế… hay để tôi uống?” Lâm Khải thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào mình, muốn lấy đi ly rượu trong tay cô. Nhưng Thịnh Văn Ngôn đã cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống trọn.

“Tôi thua thì tôi uống, không cần anh uống thay đâu.” Thịnh Văn Ngôn bỏ ly rượu xuống, nói.

Lâm Khải hơi xấu hổ: “Tại cô cứ nhìn tôi nên tôi tưởng cô muốn tôi uống thay.”

“Không phải, tôi nhìn anh vì anh đẹp trai.”

Lâm Khải hơi sửng sốt, tùy tiện nói: “Cô xinh đẹp hơn…”

“Thế à?” Thịnh Văn Ngôn vén tóc, thản nhiên nói: “Tôi cũng thấy vậy đó.”

Lâm Khải phì cười.

Chiều nay, Thịnh Văn Ngôn uống nhiều, hoàn toàn buông thả. Sau đó cô say đến mức ngồi lì ở trên ghế sô pha không đứng dậy nổi, nhưng cô không cảm thấy nguy hiểm. Ở đây có Dương Thánh và Lâu Ngưng, Thịnh Văn Ngôn hoàn toàn yên tâm.

Mọi người vẫn còn đang chơi, Thịnh Văn Ngôn hé mắt, đầu óc mơ màng, cảm thấy hơi mê mang.

“Cô không sao chứ, cô Thịnh? ” Bên cạnh có người vỗ nhẹ lên tay cô.

Thịnh Văn Ngôn liếc nhìn sang, người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, mặc áo trắng, dần dần đan xen với người nằm trong đầu óc cô. Thấy anh, cơn mộng mị tiêu tan, người đang nghĩ đến dần rõ ràng.

Cô không thích ăn chơi trác táng, cũng không có hứng với kiểu tiệc tùng ồn ào này.

Thịnh Văn Ngôn nhíu mày, cánh mũi đột nhiên chua xót: “Anh đáng ghét…”

Lâm Khải nhìn ống tay áo đang bị níu chặt của mình, nhẹ giọng nói: “Cô sao thế?”

Giọng của Thịnh Văn Ngôn rất nhỏ, vừa đau buồn vừa tủi thân: “Anh không quan tâm tôi… Tôi thích anh nhiều như thế, tại sao anh lại không đặt tôi vào tim mình.”

Lâm Khải không biết cô đang nói gì, chỉ thấy một đại tiểu thư mới đây còn rạng rỡ xinh đẹp, bây giờ đã giống như một đứa nhỏ không được cho kẹo ăn.

“Cô Thịnh…”

“Tại em không xinh đẹp à? Nhỏ tuổi thì sao chứ, anh cũng lời mà…”

Dường như Thịnh Văn Ngôn đã coi Lâm Khải là một người khác, cô nghiêng đầu, ngả lên vai anh ta. Lâm Khải ngồi thẳng tắp, không dám lộn xộn: “Cô uống say quá rồi đúng không?”

“Đúng vậy.” Thịnh Văn Ngôn lẩm bầm, đưa tay phải lên trước mặt.

Chiếc nhẫn trên ngón trỏ hắt ra ánh sáng mơ hồ. Lúc trước ở IZ, cô đã từng tháo nó ra, nhưng sao đó không đành lòng, lại mang theo. Cô là đồ đại ngốc, chiếc nhẫn này cũng có phải là nhẫn đính ước gì đâu, chỉ là một thứ đồ anh bồi thường thay cho công ty thôi, sao cô phải trân quý như bảo bối?

“Này! Đưa tay đây.” Thịnh Văn Ngôn đột nhiên nói.

Lâm Khải không biết cô muốn làm gì nhưng vẫn xòe lòng bàn tay ra trước mặt cô. Thịnh Văn Ngôn tháo chiếc nhẫn Coco Crush trên ngón trỏ ra, đặt vào lòng bàn tay anh ta.

Lâm Khải: “Cái này …”

“Cho anh!”

“Hả?”

“Bồi thường gì đó tôi không cần!”

Khu ngoài rượu chè be bét, cứ loanh quanh giữa mộng và thực.

Một bên khác, Dương Khiêm Hòa đang chào hỏi một đám bạn để đi lên lầu.

Lúc đi ngang qua khu ngoài, Dương Khiêm Hòa liếc qua bên trong, hỏi nhân viên bên cạnh: “Chỗ này hôm nay có khách đặt rồi à?”

Dương Khiêm Hòa là khách quen, lại là người góp vốn, nhân viên thấy anh thì vội vàng nói: “Vâng, sếp Dương.”

“Bên ngoài còn chỗ không?”

“Không, khách bao cả rồi.”

Dương Khiêm Hòa à một tiếng, thuận miệng hỏi: “Ai tổ chức tiệc thế?”

Người nhân viên tự nhiên báo cáo hết: “Cậu hai của nhà họ Dương bao, bảo là cho tiểu thư nhà họ Thịnh ăn chơi.”

“Tiểu thư nhà họ Thịnh…” Dương Khiêm Hòa sờ cằm, hỏi một câu ngoài ý muốn: “Thịnh Văn Ngôn à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play