--


Năm thứ ba sau khi cưới, Thẩm Tại và Thịnh Văn Ngôn có em bé. Là một bé gái, bé chào đời trong một buổi chiều đầy nắng, ánh chiều tà sáng chói.

Chạng vạng tối ngày hôm đó bầu trời đẹp vô cùng, có rất nhiều người chụp hình, đăng lên weibo cảm thán. Nhưng đối với Thẩm Tại và Thịnh Văn Ngôn, thứ đẹp hơn cả nắng chiều là người bạn nhỏ vừa chào đời.

Thế là Thẩm Tại đặt tên con: Thịnh Vãn Ý.

Hai người vô cùng yêu thương cưng chiều con gái, tuy bận chuyện công việc nhưng mỗi khi rảnh là sẽ ở nhà chơi với con.

Hôm đó là sinh nhật ba tuổi của Thịnh Vãn Ý. Thẩm Tại đang đi công tác nước ngoài, đáng lẽ một tuần nữa mới về, nhưng bởi vì tới ngày sinh nhật của con gái, anh tạm thời bỏ thời gian về ăn sinh nhật với con.

Thịnh Văn Ngôn đã ở sân bay chờ từ sớm, thấy anh đi ra thì chạy chậm tới, cho anh một cái ôm.

Mỗi lần đối phương đi công tác về, có thời gian rảnh là bọn họ lại ra sân bay đón.

Thịnh Văn Ngôn nói, tiểu biệt thắng tân hôn*, khi gặp nhất định phải ôm một cái. Thẩm Tại ghi nhớ, thả va ly xuống, ôm lại.

* để chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn

“Em nói ở lại với con, để tài xế đi đón anh mà?” Thẩm Tại vuốt ve sau ót cô.

Thịnh Văn Ngôn: “Em cũng định vậy đấy, nhưng mấy hôm nay con cứ nhắc anh mãi, nếu thấy em về một mình, chắc con lại nghĩ hôm nay bố nó chưa về. Vậy nên em định chờ anh rồi chúng ta cùng về nhà.”

“Ồ, chỉ vì con bé muốn thấy anh và em cùng về nhà nên mới ra sân bay chờ anh thôi hả?”

Chà… Câu này nghe chua chát làm sao.

Thịnh Văn Ngôn cười, lập tức ngẩng đầu lên cắn một cái vào cằm anh: “Còn thiếu ~ lý do quan trọng chắc chắn là vì em nhớ anh. Anh đi công tác hai tuần rồi, ngày nào em cũng thấy nhớ anh hết.”

Nghe cô nói vậy, Thẩm Tại lại hài lòng, cúi đầu hôn một cái lên môi cô, nói: “Vậy giờ mình về nhà đi.”

“Ừm! Mọi người đến đông đủ cả rồi, mẹ nói chỉ chờ hai chúng ta thôi.”

“Được.”

Sau khi lên xe, Thịnh Văn Ngôn đột nhiên nói: “À đúng rồi, anh không quên mua quà cho con chứ!”

Thẩm Tại chỉ xuống mấy cái túi: “Ở đây.”

“Nhiều thế?”

“Túi màu xanh là của con, còn lại là của em.”

“Của em hả? Cái gì vậy, cho em xem với.”

“Một ít đồ mà em thích.” Thẩm Tại xách mấy cái túi qua bên cạnh cô.

Thịnh Văn Ngôn hào hứng, lập tức bắt đầu mở quà. Túi xách, vòng tay, quần áo… Ngoài ra còn có một món tráng miệng nhỏ được đóng gói cẩn thận.

Quần áo hay đồ trang sức đều là nhãn hiệu mà cô thích, còn đồ ngọt là món nổi tiếng ở địa phương đó, mấy nước khác không có.

Hồi lúc cô còn nói muốn bay qua đó ăn thử nhưng không có thời gian. Không ngờ Thẩm Tại lại đi hàng dặm xa xôi mang nó về rồi.

“Anh cũng mua cái này nữa nè! Đi xa vậy mà nó không bị hỏng hả anh?” Thịnh Văn Ngôn vừa cảm động vừa vui vẻ.

Giống như Thẩm Tại sẽ không hề ngó lơ bất cứ câu nào mà cô nói vậy. Anh luôn có biện pháp giúp cô thực hiện.

Thẩm Tại: “Anh vừa mua trước khi lên máy bay, sau đó nhờ tiếp viên hàng không giữ lạnh, không bị hỏng đâu.”

“Ồ ồ ~ cục cưng anh tốt quá! Em yêu anh!”

Khuôn mặt thì thản nhiên nhưng trong lòng anh rất thích. Dường như bao nhiêu năm có trôi qua, cô vẫn cứ mãnh liệt mà thẳng thắn bảo yêu anh, dù là thật lòng hay đùa giỡn, Thẩm Tại vẫn thấy vui vẻ.

“Về nhà rồi ăn.”

“Ừm!”

Thịnh Văn Ngôn: “Nhưng mà sao anh mua nhiều quà cho em thế? Hôm nay là sinh nhật Vãn Ý mà, không phải sinh nhật em.”

Thẩm Tại: “Lúc con chào đời em là người chịu khổ nhiều nhất. Hôm nay em là nhân vật chính, không phải con.”

--


Bữa tiệc sinh nhật của công chúa nhỏ bắt đầu lúc 6 giờ chiều, nhà họ Thẩm cách sân bay hơi xa, lúc 5 giờ hai người vẫn đang trên đường về.

Một lát sau, điện thoại Thịnh Văn Ngôn reo vàng, là một cuộc video call, vừa bắt máy đã thấy ngay một đôi mắt to, trong veo như nước ngay trước màn hình.

“Bà nhỏ của tôi ơi, mặt em phải xích ra sau một chút, đúng đúng đúng, như vậy bố mẹ em mới thấy em được chứ.” Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của Thẩm Vân Nghê, sau đó người trước camera xa dần.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn đáng yêu của Thịnh Vãn Ý xuất hiện trên màn hình.

“Mẹ, mẹ mẹ!”

“Mẹ đây.” Thịnh Văn Ngôn vẫy vẫy tay, “Mẹ sắp về nhà rồi, Vãn Ý ở nhà có ngoan không?”

“Ngoan ạ! Hôm nay con chưa ăn miếng bánh ngọt nào hết, chị cho con nhiều kẹo lắm nhưng mà mẹ nói không được ăn kẹo, con không có ăn đâu.”

Thẩm Vân Nghê: “Này này này, em bán đứng chị nhanh quá nhỉ! Cái gì mà chị cho em em chưa ăn chứ, rõ ràng là em đòi chị mà, em đòi nhưng em chưa ăn thôi!”

Màn hình bên kia hơi rung, chắc là Thịnh Vãn Ý cầm điện thoại đi chỗ khác: “Mẹ ơi khi nào mẹ về, bà nội nói sáu giờ là được gặp ba mẹ. Mẹ gặp ba chưa mẹ?”

Đầu dây bên kia truyền tới tiếng Thẩm Vân Nghê cười: “Em chạy đi đâu vậy… Chị có nói xấu em đâu!”

Thịnh Văn Ngôn biết con nhóc quỷ lại quậy, cười hướng camera về phía Thẩm Tại, “Mẹ gặp rồi, con nhìn nè, phải ba không?”

“Dạ! Ba ba! Ba đẹp trai nhất!”

Thịnh Văn Ngôn dạy Thịnh Vãn Ý câu nào là cô bé nhớ mãi, ba là đẹp trai nhất. Con bé thấy Thẩm Tại thì trong đầu luôn hiện lên câu này.

Thẩm Tại nhìn con gái, trái tim anh như muốn tan chảy: “Vãn Ý, ba mang quà về cho con này.”

“Quà gì vậy ba?”

“Về nhà là con biết.”

“Dạ! Vậy ba mẹ về mau đi, phải đúng sáu giờ nha!”

“Ừ, chắc chắn đúng giờ.”

“Dạ ~ ”



Trò chuyện câu được câu không với cô nhóc một lúc lâu, sau đó hai người mới cúp điện thoại.

Xe tiếp tục tiến về phía trước, hơn mười phút sau, xe qua cầu rồi ngừng. Hàng xe trước mặt không có điểm cuối, chiếc nào cũng dừng lại.

“Kẹt xe hả?” Thịnh Văn Ngôn nhìn ra ngoài cửa sổ. Tài xế nói: “Giờ cao điểm nhân viên tan ca nên kẹt xe rồi ạ.”

Thịnh Văn Ngôn liếc nhìn thời gian: “Còn kẹt xe nữa là không hề nhà đúng giờ rồi, tới 6 giờ mà không thấy chúng ta chắc là con thất vọng lắm.”

Thẩm Tại vừa hứa với con gái, không muốn con gái thất vọng, nhưng kẹt xe cũng đành chịu.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hàng xe di chuyển với tốc độ rùa bò. Thịnh Văn Ngôn đang mất kiên nhẫn, nhưng lúc nhìn thấy chiếc xe điện chạy bon bon không bị cản trở ở ngoài, ánh mắt cô đột nhiên sáng lên.

“Sếp Thẩm ~ anh còn nhớ lúc em còn là thư ký của anh, có lần chúng ta cũng bị kẹt xe không?”

Thẩm Tại nhìn cô, lại nhìn ra ngoài cửa sổ theo tầm mắt của cô, lập tức biết ngay cô đang nói tới lần nào.

Lần đó trên đường tham gia hội nghị, xe của họ bị kẹt lại, lúc ấy Thịnh Văn Ngôn đã xuống xe ngăn một chiếc xe điện, còn chở anh tới nơi.

“Văn Ngôn, em…” Thẩm Tại vừa định mở miệng nói gì đó nhưng chưa kịp, lúc này Thịnh Văn Ngôn đã đẩy cửa xe bước xuống. Anh sửng sốt, báo với tài xế rồi cũng xuống theo.

“… Tôi không phải tài xế chở khách, cái biệt thự cô nói tôi cũng không biết, chưa đi qua bao giờ.”

Thẩm Tại đến gần thì nghe thấy người đàn ông đi xe điện nói.

Thịnh Văn Ngôn: “Vậy xe của anh bao nhiêu tiền, tôi mua.”

“Hả? Cô muốn mua chiếc xe này? Cô thế này —— ”

“Gấp đôi!”

“Tôi không bán đâu, tôi…”

“Gấp ba.”

“Gấp ba? Cô chắc chứ? Để tôi suy nghĩ…”

A… Cảnh tượng quen thuộc.

Thịnh Văn Ngôn cười khẽ, nhớ lại dáng vẻ của mình hồi trước, hắng giọng nói: “Năm lần, gấp năm lần được chưa? Tôi muốn chiếc xe này.”

Ánh mắt người kia sáng lên, nhìn Thịnh Văn Ngôn như đứa ngốc: “Được thôi, đồng ý. Mười ngàn rưỡi!”

Lần này cô có tiền, không cần lấy nhẫn cầm cố, lấy điện thoại ra quét mã thanh toán ngay.

Sau khi có được chiếc xe điện, cô quay đầu lại nói: “Sếp Thẩm, anh cầm lái đi, chúng ta sắp được về nhà rồi.”

Người phụ nữ đứng cạnh chiếc xe điện nở nụ cười trong trẻo nhìn anh, tóc dài bay phấp phới. Thẩm Tại đứng nhìn, cảm thấy thời gian thấm thoát trôi qua, nhưng lại thấy như chẳng có gì thay đổi.

Anh nở nụ cười nhẹ, phối hợp cô như trong quá khứ: “Anh không lên đâu.”

Thịnh Văn Ngôn cầm tay lái, vẫy vẫy: “Vậy để em lái, em đã từng chạy xe điện rồi, lái siêu lắm, anh ngồi phía sau đi!”

Thẩm Tại nhớ, năm đó anh đen mặt, ngồi lên chiếc xe điện nhỏ xíu của cô. Bây giờ thì không thể nào xụ mặt. Khóe môi anh hơi cong lên, bước về phía trước: “Được thôi, đừng té nữa là được.”

“Anh yên tâm đi! Không té nữa đâu.”

Một phút sau, chiếc xe điện màu xanh nhạt lướt qua những hàng xe kẹt cứng.

Năm đó đúng vào mùa thu. Gió thu thổi chầm chậm, lúc ấy tóc cô cũng bay bay như hôm nay vậy, sợi tóc phất qua, mang theo mùi hương dịu nhẹ.

Khi đó Thẩm Tại chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày, bọn họ lại gắn bó không thể tách rời…

“Thịnh Văn Ngôn.”

“Hả?”

Thẩm Tại đưa tay ôm eo cô: “Em lo lái xe đi.”

Thịnh Văn Ngôn sửng sốt: “Em đang chạy đàng hoàng lắm mà.”

“Ừ, anh biết.”

“Biết sao còn nói!”

Thẩm Tại khẽ cười: “Anh chỉ nhắc nhở em thôi.”

Thịnh Văn Ngôn hừ hừ: “Anh còn nghĩ em là cô thư ký năm đó hả? Bây giờ em lái xe vững chãi lắm nha, không giống trước đâu nha!”

Thẩm Tại: “Thế hả? Sao anh cứ thấy em vẫn luôn như vậy nhỉ?”

“Đâu có.”

“Ở trong lòng anh, em vẫn mãi như thế.”

——

Mọi người đều đang ở nhà họ Thẩm chờ Thịnh Văn Ngôn và Thẩm Tại. Lúc 5 giờ 50 phút, bé Vãn Ý đã không chờ nổi nữa, muốn chạy ra cửa chờ ba mẹ. Mọi người vô cùng cưng chiều con bé, ai cũng ra cửa chờ theo.

Thế là lúc 5 giờ 55 phút, mọi người nhìn thấy một chiếc xe điện chạy chậm vào vườn. Xe điện đến gần, bọn họ lại thấy Thịnh Văn Ngôn đang cầm lái còn Thẩm Tại thì ngồi phía sau.

“Văn Ngôn? Thẩm Tại? Ôi trời hai đứa điên rồi hả, lái cái gì vậy?” Triệu Thuận Từ trợn tròn mắt, “Hai đứa chạy về bằng xe này đó hả, có nguy hiểm không vậy!”

“Tụi con chỉ đi một đoạn thôi, không nguy hiểm.” Thẩm Tại nói.

Triệu Thuận Từ: “Tự nhiên lại chạy xe điện?”

“Đường về kẹt xe ạ.” Nói xong Thẩm Tại bước xuống xe. Anh bước lên, ngồi chồm hổm xuống trước mặt Thịnh Vãn Ý, “5 giờ 57 phút, Vãn Ý, chúc con sinh nhật vui vẻ.”

Thịnh Vãn Ý vừa ngây ra, bây giờ đã lấy lại tinh thần, lập tức nhào vào lòng ba mình: “Ba! Ba đẹp trai nhất! Ba về rồi!”

Thẩm Tại cười bế con gái lên: “Ừ, ba về rồi đây.”

“Mẹ cũng về rồi!” Thịnh Vãn Ý cũng đưa tay về phía Thịnh Văn Ngôn, “Mẹ lái Đô Đô ạ?”

Đô Đô là tên chiếc xe điện mà Thịnh Vãn Ý thấy trong phim hoạt hình, con bé chưa từng nhìn thấy xe điện ngoài đời.

Thịnh Văn Ngôn gật đầu: “Đúng vậy, có ngầu không hả con?”

Thịnh Vãn Ý khó khăn suy nghĩ: “Ưm… Cũng ngầu ạ.”

“Hai đứa về là được, tới giờ rồi, chúng ta vào nhà thôi, có thể thổi nến chúc mừng sinh nhật Vãn Ý rồi.” Triệu Thuận Từ nói.

“Vâng.”

Cả đám người đi vào nhà, Thịnh Vãn Ý nằm trên vai ba mình, ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào chiếc xe điện nhỏ.

“Ba ơi, thật ra con thấy Đô Đô không ngầu xíu nào. Đô Đô hơi nhỏ, chật chội lắm.” Thịnh Vãn Ý sợ mẹ mình nghe thấy nên lén nói nhỏ vào tai anh.

Thẩm Tại: “Thế hả con?”

“Dạ, ba ơi xe hơi đâu ạ, sao ba mẹ phải ngồi lên Đô Đô?”

“Bởi vì mẹ con thích chạy.”

“Hả? Sao mẹ con thích lái Đô Đô ạ?”

Thẩm Tại suy nghĩ, nói: “Bởi vì mẹ con ham chơi.”

“Ham chơi? Ông nội nói ham chơi là xấu, không cho con ham chơi.” Thịnh Vãn Ý kỳ quái nói, “Mẹ con được ham chơi sao ạ?”

“Được.”

“Sao vậy ba?”

Thẩm Tại nhéo mũi con, nói, “Bởi vì ba thích.”

—- HOÀN —-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play