Sau khi nhận được cuộc gọi của Thịnh Văn Ngôn, Thẩm Tại bảo cô ngồi trong phòng làm việc chờ. Lúc anh đẩy cửa đi vào thì đã thấy cô có mặt ở đó.
Nhưng cô không ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn mà nửa nằm nửa ngồi trên ghế sa lon, đắp lên người tấm chăn có sẵn trên ghế, ngủ say sưa.
Thẩm Tại mỉm cười không gây tiếng động, nhớ lại tiếng khóc thút thít giả bộ của cô trong điện thoại.
Anh cứ nghĩ rằng bước vào sẽ thấy Thịnh Văn Ngôn khóc thành dòng sông, còn mình phải thay Thịnh Thiên Hòa “dỗ con” chứ.
Sau khi đến gần, Thẩm Tại không gọi cô dậy, chỉ ngồi xuống bên cạnh, rót một ly trà. Nhưng Thịnh Văn Ngôn ngủ không sâu, nghe tiếng động là cô mở mắt ngay.
Cô thấy Thẩm Tại, cách ăn mặc hôm nay của anh không giống đi làm mọi ngày. Lúc này anh chỉ mặc áo len cổ tròn, kiểu dáng đơn giản, tay áo che một nửa bàn tay, lộ ra khớp xương rõ ràng, ngón tay sạch sẽ trắng nõn.
Anh đang cầm một cái ly cổ tròn, hơi nóng bốc lên. Trạng thái lười biếng hiếm khi bắt gặp được ở công ty.
Thịnh Văn Ngôn vén chăn, ngồi dậy, giọng nói hơi khàn do mới tỉnh: “Sao anh không gọi tôi dậy?
Anh lại rót một tách trà, đẩy tới trước mặt cô: “Uống cho ấm giọng.”
“Ồ…”
“Khó chịu lắm à?” Thẩm Tại quay đầu nhìn cô.
Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, gật đầu nhưng lại rất nhanh lắc đầu: “Không biết… Khó nói lắm.”
Cô gái trước mặt hơi ngơ ngẩn, ánh mắt long lanh nhưng không có hồn.
Nhiệt độ trong phòng vốn đã rất cao, cô lại đắp chăn, gò má trắng hồng bị nung đỏ ửng. Nhìn cô lúc này giống như một con búp bê sứ chỉ biết chớp mắt.
Thẩm Tại nhìn Thịnh Văn Ngôn, đột nhiên nhớ lại rất nhiều năm về trước, cô gái nhỏ đứng trong đám tang của Lý Tiểu Phán, khóc đến mức mặt đỏ ửng, nước mắt giàn giụa. Lúc đó, ánh mắt cô cũng giống như bây giờ vậy, đẹp nhưng không có hồn.
“Nếu như bố tôi có gọi cho anh, anh hãy nói rằng tôi có việc phải làm…” Nói đến đây, Thịnh Văn Ngôn dừng lại: “À đúng rồi, chắc bây giờ bọn họ đang ăn mừng, làm gì có thời gian quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này.”
Anh bỏ ly xuống: “Tôi đã từng nói với cô rồi, còn nhớ không?”
“Gì cơ?”
“Chưa chắc cô không thể.”
“…”
Anh nói: “Cô rất ưu tú, có thể để gia đình biết rằng cô không hề thua kém gì con trai.”
Thịnh Văn Ngôn trầm mặc, mấy lời anh nói cô đều nhớ.
Thẩm Tại: “Hơn nữa, công sức mình cố gắng không phải để người khác nhìn nhận. Người khác thấy sao không quan trọng, quan trọng là cô phải sống thật tốt, cho dù không có Thịnh thị, cô vẫn sống rất ổn.”
“Giống anh à?” Thịnh Văn Ngôn hỏi.
Thẩm Tại: “Không cần giống ai cả, là chính bản thân mình thôi.”
“Nhưng mà tôi muốn giống như anh…. Tôi thấy anh như vậy rất trâu.”
“Muốn như tôi?” Thẩm Tại nhìn người con gái đang vô cùng nghiêm túc, cười nhạt: “Tiếp tục cố gắng thôi.”
“Được thôi, tôi sẽ theo anh học tập, anh nhớ quan sát tôi nha.” Thịnh Văn Ngôn đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.
Thẩm Tại nói: “Không cần tôi theo dõi, cô cũng có thể làm tốt.”
“Vậy không được.” Thịnh Văn Ngôn nói: “Không có ông chủ theo dõi tôi sẽ lười biếng đó, tôi cần người khác quan sát.”
Thẩm Tại nhẹ lắc đầu, đúng thật là cô gái chưa trưởng thành.
“À đúng rồi, tuần sau là sinh nhật của dì Thẩm rồi!” Thịnh Văn Ngôn đột nhiên nhắc tới một chuyện khác.
Thẩm Tại: “Sao cô biết?”
“Dì nói với tôi đó, dì còn đưa thiệp, mời tôi tới dự sinh nhật nữa.”
Thẩm Tại hơi bất ngờ, mẹ anh chỉ gửi thư mời cho những bậc cha chú, còn con cháu thì được bố mẹ dẫn theo, những đứa cháu không có địa vị thì không nhận được thư mời của bà.
Nhưng bà lại gửi thiệp mời cho Thịnh Văn Ngôn, có lẽ bà thật lòng quý mến cô.
Thẩm Tại: “Vậy cô đi đi.”
“Anh cũng tới đúng không?”
“Ừ.”
“Thế thì tốt quá, đến lúc đó đành nhờ sếp Thẩm tiện đường chở tôi tới luôn.”
Không biết bằng cách nào mà chuyện nhà họ Thịnh sắp có con trai đích tôn lại truyền ra ngoài, không ít người bạn nhắn tin hỏi cô, có phải mẹ nhỏ có thai rồi không.
Thịnh Văn Ngôn biết đa số bọn họ chỉ muốn hóng hớt, còn cô là “người chị già”.
Vốn là cô sẽ buồn sẽ ghen tị, nhưng từ hôm gặp Thẩm Tại, cô lại phát hiện thật ra mình không quan tâm nhiều thế… Có lúc cô cảm thấy rất thần kỳ, giống như những câu anh nói có thể nhấn chìm những suy nghĩ kỳ quái trong cô vậy.
Cuối tuần đến, là sinh nhật của Triệu Thuận Từ.
Lần này bà tổ chức tiệc ngay tại nhà mình, sân vườn rất lớn, đủ mời một đống khách.
Thịnh Văn Ngôn và Thẩm Tại đến, đi vào chúc sinh nhật cho bà trước, tặng những món quà mà bọn họ đã chú tâm lựa chọn, ngồi nói chuyện với bà một lúc rồi mới ra ngoài dạo.
Triệu Thuận Từ thấy cô ra ngoài rồi mới kéo Thẩm Tại nói: “Cô gái này đẹp người đẹp nết, chọn quà cũng vừa mắt mẹ nữa. Thẩm Tại, con chăm lo cho cô ấy nhiều chút, sau này cưới về làm vợ cho Thụ Diệc nhà mình.”
Chân mày anh nhíu lại, dường như không thích chuyện này.
Thẩm Hàm ở bên cạnh nghe thấy thì cười: “Mẹ, anh hai biết chuyện mẹ tìm vợ cho con trai ảnh không?”
Triệu Thuận Từ: “Cô gái này tốt biết bao, đẹp gái, lại học chung trường với Thụ Diệc, rất hợp.”
Thẩm Tại nhàn nhạt nói: “Hình như Thụ Diệc có bạn gái rồi.”
Triệu Thuận Từ: “Hả? Bạn gái? Đâu có… ý con là con bé tên Niệm Lôi hả?”
Thẩm Tại: “Có lẽ vậy.”
Triệu Thuận Từ: “Không phải đâu, mẹ hỏi Thụ Diệc rồi, hai đứa nó chỉ là bạn mà thôi. Thụ Diệc và cô gái kia là bạn cấp 3, nhìn cũng ổn nhưng mẹ thích Văn Ngôn hơn.”
Thẩm Hàm cạn lời: “Ôi mẹ ơi, chuyện này không cần mẹ phải lo lắng đâu, thanh niên trẻ giờ thích ai thì quan tâm đến người đó, đâu cần mẹ chọn đại cho đâu.”
“Mẹ ưng ý Văn Ngôn thôi mà.” Triệu Thuận Từ vỗ vai Thẩm Tại: “Con trai à, con cố đi, Thụ Diệc nghe lời con nhất đó. Con mà ra tay thì nhất định nên cơm nên cháo.”
Cố gắng, trách nhiệm làm người sai vặt.
Thẩm Tại lười để ý, nói: “Con ra ngoài trước đây.”
“Con khoan đi đã, có nghe mẹ dặn chưa?”
…..
Hôm nay là tiệc sinh nhật của bà Thẩm, có không ít khách quý có chức lớn tới tham gia, đám công tử tiểu thư nhà giàu quen biết với cô cũng đi theo bố mẹ tới.
“Ủa? Văn Ngôn đây mà, cô cũng tới à?” Trịnh Kỳ – đối thủ một mất một còn – cũng ở đây, cô ta cười giả tạo, làm như là chị em ba đời của cô vậy.
Thịnh Văn Ngôn ừ cho qua chuyện, mà Trịnh Kỳ mở miệng làm mọi người gần đó đều quay đầu nhìn.
Thẩm Vân Nghê, Thẩm Thụ Diệc, và bạn gái của cậu ta, Bạch Niệm Lôi cũng ở đây, nhìn lướt qua cô. Thịnh Văn Ngôn tiện tay cầm một ly nước, lên tiếng chào mọi người.
Thẩm Thụ Diệc gật đầu với cô một cái, dạo này cậu ở nhà hay nghe bà nội nhắc tới cô, có vẻ bà rất thích cô, cứ luôn ám chỉ bảo anh đi tìm cô nói chuyện.
Cũng từ bà nội, cậu nghe nói Thịnh Văn Ngôn làm việc khá nghiêm túc ở công ty.
Cậu hơi nghi ngờ, bởi vì những lời mà cậu nghe từ bà khác hoàn toàn với những chuyện mà đám bạn hay nói, sự hiểu biết của cậu về Thịnh Văn Ngôn hơi rối loạn.
Thỉnh thoảng cậu cũng suy nghĩ, có lẽ cô hoàn toàn không bất cần đời như mình nghĩ.
“Văn Ngôn, hôm nay cô đẹp lắm nha, lại còn mặc váy cùng màu với Bạch Niệm Lôi nữa kìa.”
Trịnh Kỳ khen cô thì không phải là chuyện tốt.
Đúng thật, ý của cô ta là: “Ủa, gu của hai người giống nhau nhỉ?”
Người nào thông minh là hiểu cô ta có ý gì.
Về gu ăn mặc… Hoặc có thể nói là gu bạn trai. Hai người đều thích Thẩm Thụ Diệc, nhưng cậu lại xa lánh Thịnh Văn Ngôn, thân thiết với Bạch Niệm Lôi. Thế nên cô ta nói câu này là để tát vào mặt cô.
Đương nhiên là cô nghe thấy được sự châm chọc từ Trịnh Kỳ, cô chán ghét nhìn cô ta, nói: “Đều là người đẹp cả mà, gu cũng giống nhau thôi. Không giống như nhiều người, đã xấu mà mắt thẩm mỹ lại kém, ăn mặc như gà luộc, còn tự cho là tiên nữ hạ phàm.”
Hôm nay Trịnh Kỳ mặc váy trắng, cô ta bị chọt trúng: “Cô nói cái gì…?”
“Ủa tôi không có nói cô đâu, hồi nãy lúc bước vô tôi thấy một bà bác vậy thôi. Ui, nói thiệt.”
Trịnh Kỳ bị giễu cợt, tức giận muốn chết, nhưng lại không thể nổi đóa, nhịn một lúc lại nghĩ tới chuyện gì đó, kỳ quái nói: “Văn Ngôn, hôm nay bố mẹ cô không tới, sao cô tới?”
Cô ta nói xong, không chờ câu trả lời mà đã tự nói tiếp: “Ôi trời tôi quên mất, mẹ nhỏ của cô mang thai, bố cô cung phụng bà ấy như Thái hậu, muốn phân thân ra để hầu hạ luôn. Chậc, chỉ đành gọi người rảnh rỗi như cô tới thôi.”
Mặt Thịnh Văn Ngôn hơi biến sắc, cô ghét nhất người khác đem chuyện mang thai ra nói.
Trịnh Kỳ: “Cho tôi mở mang kiến thức xíu, cảm giác thế nào hả? Có em trai hoảng hốt không? Nói thật nếu tôi mà có mẹ ghẻ, mẹ ghẻ lại đẻ thêm một cậu em trai một đứa em gái, chắc tôi tức chết.”
Thịnh Văn Ngôn cười lạnh: “Xin lỗi chứ, tôi không có đại diện cho gia đình tới. Tôi không có giống cô đâu, tôi được mời tới.”
“Được mời à?” Trịnh Kỳ bực bội cười: “Cô có tốt đẹp gì đâu mà được mời.”
“Tôi có tốt đẹp không sao cô biết? nhưng chủ nhân của căn nhà này biết. Cần cô lo chắc.”
Nụ cười trên mặt Trịnh Kỳ đông cứng, tìm được cơ hội giễu cợt Thịnh Văn Ngôn, sao cô ta bỏ qua được chứ: “Cô giả vờ gì vậy, chủ nhà bây giờ không có ở đây, quan hệ giữa cô và người ta có tốt bao nhiêu đâu!”
Thịnh Văn Ngôn: “Nhà họ Thẩm chỉ còn Thẩm Thụ Diệc và Thẩm Vân Nghê à?”
“Vậy không lẽ bà Triệu mời cô? Người ta có biết cô là ai không?”
“Mẹ tôi gửi thiệp mời cho cô ấy. Xin hỏi cô có ý kiến gì không?”
Tiếng người và tiếng nhạc đan xen nhau, một chất giọng nam trầm thấp vang lên phía sau bọn họ.
Mọi người ngẩn ra, ngoái đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông cách đó không xa đang đi tới.
Anh mặc áo sơ mi, quần tây đơn giản, tay áo vén lên, không cài khuy áo trên cùng. So với những người khách khứa tây trang chỉnh tề, nhìn anh có vẻ tùy ý hơn nhiều.
Nhưng dù vậy vẫn khiến ánh mắt của mọi người không dời đi nổi.
Trịnh Kỳ nhớ người này, cô ta đã gặp hôm ở quán bar rồi. Hơn nữa cô cũng nhớ lời dặn của người lớn trong nhà, tới nhà họ Thẩm, gặp Thẩm Tại thì phải chào hỏi thật đàng hoàng.
Thế là cô ta vội vàng nói: “Chú, chú Thẩm, chào chú…”
Thẩm Tại đi tới, đầu tiên bất mãn nhìn Thẩm Thụ Diệc và Thẩm Vân Nghê: “Có ai tiếp đãi khách quý bà nội tự mời tới như các cháu không?”
“Cháu có phép tắc chút đi, bình thường cháu được dạy thế nào hả?”
Thẩm Tại nói câu này hơi nặng, Thẩm Vân Nghê và Thẩm Thụ Diệc nhìn nhau, lập tức không dám lên tiếng nữa.
Anh dạy con cháu nhà mình xong, lại nhìn Trịnh Kỳ: “Không biết cô là thiên kim nhà nào?”
Trịnh Kỳ căng thẳng: “Cháu, bố cháu là Trịnh Khởi Bân…”
“À.” Thẩm Tại nói: “Xem ra bố cô có ý kiến với khách mời của nhà này.”
“Không, không có! Không phải đâu!” Cô ta nào dám lôi chuyện đến phiền bố, lỡ nhà họ Thẩm có cái nhìn không tốt về gia đình, cô ta sẽ bị bố đánh chết.
“Là… Là tại cháu không làm rõ ràng, xin lỗi chú…”
Trịnh Kỳ sợ hãi, mặt mũi trắng bệch, cô ta đâu ngờ Thịnh Văn Ngôn lại là khách của bà Triệu mời.
Ngoại trừ Trịnh Kỳ, mấy người khác cũng cũng hết sức kinh ngạc.
Thịnh Văn Ngôn không có kết quả gì vui vẻ với Thẩm Thụ Diệc, sao lại thân thiết với người nhà họ Thẩm vậy chứ?
“Đi thôi.” Thẩm Tại lười nói chuyện với đám con cháu, anh xoay người, nhưng đi một bước mới phát hiện không có ai đi theo, lại quay đầu: “Đứng đờ ra đó làm gì?”
Lúc này Thịnh Văn Ngôn mới phát hiện anh đang nói chuyện với mình: “… Đi đâu cơ?”
Thẩm Tại khẽ cong môi dưới, thái độ như đang làm việc: “Cô Thịnh, cô cứ đi cùng tôi là được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT