Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d _phongnguyetnguyet_
Các trang web khác là re-up. Hãy đọc bên w.a.t.t.p.a.d để ủng hộ editor.
Đường Quả nắm chặt cái bình, nhỏ giọng hỏi, "Đây là cái gì?"
"Nhìn đẹp thật đấy, giống như đang phát sáng. Thật đúng là món quà quý nhất mà em từng được nhận." Đường Quả cười lên, "Về sau có lẽ em sẽ không có được món quà nào tốt hơn thế này nữa."
Mắt Ngụy Việt sáng lên. Anh nói, tràn đầy hi vọng, "Dung dịch tái tạo làn da, anh gọi nó là dung dịch tái tạo làn da." Anh đau lòng vuốt vết sẹo dữ tợn trên mặt Đường Quả, "Quả Quả của anh yêu thích cái đẹp, anh làm sao có thể để vết sẹo này cản Quả Quả đẹp."
Đường Quả ngẩn người. Cô ngơ ngác nhìn Ngụy Việt, "Anh nghiên cứu nửa đời chỉ vì nó?"
"Ừ." Ngụy Việt nói tiếp, giọng mừng rỡ, "Đây là thành tựu lớn nhất của đời anh." Ánh mắt anh rất có hồn, "Đây cũng là sính lễ cầu hôn của anh, mong em thích nó."
Cô hoàn hảo, cũng thích theo đuổi sự hoàn hảo, sao anh lại không muốn giúp cô hoàn hảo hơn chứ.
Anh yêu cô, yêu sâu đậm đến mức mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười của cô cũng có thể khiến anh rung động. Cô khổ sở, anh đau lòng. Cô vui vẻ, anh cũng vui vẻ. Hạnh phúc của cô cũng là anh phúc của anh.
Đường Quả vuốt ve gương mặt của Ngụy Việt, cười lên, "Bạn trai à, anh tùy hứng quá. Vì nghiên cứu dung dịch này mà không cả thèm quan tâm đến cơ thể mình."
"Anh biết không, thật ra em cũng không để ý vết sẹo này nữa." Cô cười rộ lên, vạn phần mê người, "Bạn trai em à, anh có hiểu lầm với sức hút của em hả? Tuy em có sẹo nhưng vẫn có vô số người theo đuổi em, ngày nào cũng có người khen em đẹp. Anh việc gì phải kéo thêm nhiều tình địch cho mình nữa?"
Thấy Ngụy Việt ngơ ngác, Đường Quả cúi đầu xuống, hôn lên môi anh, "Nhưng em thích lắm ấy. Bạn trai à, anh đối xử với em thật tốt."
"Chỉ là em rất giận. Em đẹp lên, còn anh lại..."
"Quả Quả, anh..."
Đường Quả đưa tay lên che miệng anh, "Anh cầu hôn em rồi đúng không? Em đồng ý, ngày mai chúng mình kết hôn đi."
"Quả Quả, ngày mai có phải hơi vội không?" Ngụy Việt hoảng, anh còn chưa chuẩn bị gì cả. Có kết hôn cũng phải cho cô một hôn lễ thế kỉ mới đúng.
"Không cần anh lo. Chuyện kết hôn em đã chuẩn bị từ năm ngoái, anh chỉ cần xuất hiện ngày mai là được."
Ngụy Việt biết thân thể của mình có vấn đề. Hai ngày trước anh vẫn rất tốt, mà giờ nói gục là gục luôn. Anh rất khủng hoảng. Anh sợ anh đi rồi, Quả Quả của anh sẽ khổ sở. Anh cũng sợ mất đi cô. Nắm chặt tay cô lại, anh mới yên tâm một chút.
Quả Quả muốn kết hôn với anh, anh lại có chút do dự. Anh sống không lâu, kết hôn có khác gì chậm trễ Quả Quả đâu.
"Bạn trai à, nếu anh dám đào hôn, em sẽ để anh chết không nhắm mắt."
Ngụy Việt vội vàng bỏ đi ý định đào hôn. Quả Quả nhà anh nói được làm được. Anh không sợ chết không nhắm mắt, anh chỉ sợ cô tự tổn thương chính mình.
Đường Quả ngồi cạnh Ngụy Việt thật lâu. Cô lên nhóm, nghĩ nghĩ một chút, rồi nhắn tin, "Chân nhân Tử Vân, anh có đan Tục Mệnh không?"
[Chân nhân Tử Vân]: Có, có. Giáo Hoa, cô cần nhiều hay ít?
[Giáo Hoa]: Cho tôi một viên trước đi, để tôi thử xem có dùng được hay không.
Cốt truyện là một thứ gì đó không thể đối nghịch. Cô có thể thay đổi cốt truyện, nhưng không thể thay đổi được độ dài sinh mệnh. Như hệ thống nói, cô thật sự mong Ngụy Việt sống thọ một chút.
Có được đan Tục Mệnh, cô đến bên cạnh Ngụy Việt, đút cho anh. "Anh nuốt đi."