Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d _phongnguyetnguyet_
"Hoan Nhi dạo này không vui?" Dạ Diễm khó hiểu, gần đây cơ duyên của Đường Hoan không tệ, kiếm được kha khá đồ tốt, tu vi cũng tăng lên không ít, "Chẳng lẽ là vì người ngoài nói này nói nọ?"
Đường Hoan lắc đầu, "Không phải."
"Vậy nàng sao thế?" Dạ Diễm cần một câu trả lời.
Đường Hoan thấy Dạ Diễm truy hỏi mình, không khỏi nhớ tới Dạ Chu cái gì cũng thuận theo Đường Quả, lấy Đường Quả làm chủ.
Rõ ràng thân phận tôn quý chỉ sau bệ hạ Dạ Hoàng, vậy mà tình nguyện khom lưng cúi đầu, làm đủ động tác của động vật để lấy được niềm vui của Đường Quả.
Đồ tốt thì nhắm mắt ném luôn cho Đường Quả, cũng vì Đường Quả mà kéo đen cả nhà họ Đường, hầu phủ lẫn nhà họ Bạc, hiện giờ người ba nhà không ai có thể tiến cung.
Phàm là có người nói Đường Quả không biết điều, không xứng với tiểu vương gia, Dạ Chu đều xông lên, bất chấp hình tượng xắn tay áo đánh cho một trận. Tuy có chút ấu trĩ, nhưng hắn ta làm gì cũng không che giấu, thành thành thật thật biểu hiện trước mặt Đường Quả.
Ả rất hâm mộ. Cho đến bây giờ ả cũng không biết lúc Dạ Chu động lòng sẽ nghiêm túc đến vậy.
Mà Dạ Diễm thì sao?
Thích ả, cũng nghĩ cho ả, nhưng mà cũng chỉ có nửa thực tình. Nửa còn lại là dã tâm của Dạ Diễm.
Dạ Diễm làm nhiều chuyện không nói cho ả.
Dù tâm niệm ả nhưng cũng giấu đi mấy phần. Từ khi vừa mới bắt đầu, hắn đã có mục đích, không thể so được với tình cảm thuần túy của Dạ Chu.
Ả cũng không để ý chuyện này lắm, nhưng mà cứ chuyện về Đường Quả là ả lại không nhịn được nghĩ ngợi.
Vì sao ả trọng sinh mà vẫn không sánh nổi Đường Quả. Hơn nữa, cơ duyên của Đường Quả cũng đã bị lấy đi.
Chẳng lẽ... là vì ả không động thủ, nên dẫn đến sai lầm kéo Đường Quả về với Dạ Chu?
Càng nghĩ ả càng hối hận. Chợt ả nhớ đến một cơ duyên cực kì quan trọng, là quả trứng thần thú.
Ả không đợi được, nhất định phải đi trước. Đây là trứng thần thú, tuyệt đối không được để Đường Quả mang đi.
"A Diễm, ta đột nhiên có cảm giác ở đằng kia có cái gì đó gọi ta." Đường Hoan giả bộ mừng rỡ đứng lên, "A Diễm, chúng ta qua đó đi."
Dạ Diễm cũng không hoài nghi gì, Đường Hoan nhiều khi cũng có cảm giác như thế.
Từ khi biết Đường Hoan, mỗi lần ra ngoài rèn luyện, trực giác Đường Hoan rất chuẩn. Nhưng mà chưa có lần nào khiến Đường Hoan mừng rỡ như bây giờ.
Mắt Dạ Diễm lóe lên, có lẽ đây là cơ duyên rất quan trọng.
"Được, chúng ta qua đó đi."
Đời trước, sau khi nghe người ta nói, Đường Hoan đã tìm đến chỗ trứng thần thú xuất hiện.
Giờ ả ngựa quen đường cũ dẫn Dạ Diễm đi, chưa đến một ngày đã đến nơi. Theo như ghi chép, mười ngày nữa trứng thần thú xuất thế.
Mười ngày, ả không tin trứng thần thú sẽ bị Đường Quả lấy đi.
Nhưng khi đi qua rừng, chuẩn bị vào trong hang động hoang phế, ả mơ hồ ngửi thấy được một mùi thơm từ bên trong tỏa ra.
Đường Hoan bất chợt cảm thấy không ổn, sắc mặt âm u đi.
Ả không tin đã có người tới trước.
Nhất định không phải là Đường Quả, tuyệt đối không phải.
Ả vội vàng nện bước vào trong hang. Vừa nhìn thấy Đường Quả đang nướng trứng, gương mặt ả bằng mắt thường cũng thấy được vết rạn nứt.
______
Editor: Chào mừng các nàng đã đến với quyển 2 Nữ phụ bình tĩnh một chút của editor Phong Nguyệt ngáo chó này huehue ~