Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d _phongnguyetnguyet_
Các trang web khác là re-up. Hãy đọc bên w.a.t.t.p.a.d để ủng hộ editor.
"Mã Mậu?"
Đường Quả dừng lại trước mặt Mã Mậu, cười lên, "Mày ở đây làm gì? Nhìn xem tao có sống tốt hay không à? Hay là diễu võ giương oai? Hay dỗ người mày thích hết giận?"
Đều không phải.
Mã Mậu muốn nói, nhưng nhìn ánh mắt của Đường Quả, hắn lại không biết nên nói gì.
Lúc trước hắn đã nghĩ mình nên nói với Đường Quả thế nào, dù sao hắn cũng muốn uy hiếp cô, còn ác độc nói kiểu Ngụy Việt căn bản không bảo vệ cô, cô là đồ xấu xí, Ngụy Việt chỉ đang đùa giỡn cô.
Nhưng khi thực sự đối mặt với cô, những lời nói đó bay ra khỏi đầu hắn.
Không biết vì sao hắn lại nói không nên lời.
Chí ít là hắn không nỡ nặng lời với gương mặt này. Hắn thầm mắng, nếu con nhỏ này không có gương mặt đó, hắn chắc chắn không mềm lòng.
Đúng, gương mặt này giống Kỷ Tiểu Tư, nếu không hắn nhất định sẽ mắng nó máu chó đầy đầu.
"Tao..."
"Nếu như không có chuyện gì thì mày không nên xuất hiện trước mặt tao. Mày chắc phải biết tao cực kì ghét mày chứ." Đường Quả không cười nữa, trong mắt chỉ có chán ghét.
Đúng, kẻ hủy dung mình, ai cũng ghét, còn hận nữa, cực kì hận.
Vốn là tiên nữ, bởi vì một kẻ khác không cẩn thận nhìn lầm, tai bay vạ gió hủy đi nửa mặt, ai không tức giận?
Thấy cô không che giấu vẻ chán ghét, Mã Mậu lui về sau một bước.
Rõ ràng hắn là đầu gấu nhị trung, đánh người như ăn cơm bữa, còn đã từng đâm người, đã từng thấy máu, nhưng nhìn đôi con ngươi trong sáng của cô lộ vẻ chán ghét, hắn bất chợt khủng hoảng không rõ lí do.
"Nếu là vì đắc ý nhà họ Đường tao không dám làm gì mày, vậy tao khuyên mày một câu, cút."
Học sinh nhất trung nghe tiếng, chú ý sang bên này, biết được thằng đầu vàng là Mã Mậu, cũng lộ ra vẻ chán ghét.
Ở nhị trung tác oai tác quái thì cũng thôi đi, vậy mà còn dám đến nhất trung khiến bọn họ mắc ói.
Bọn họ không thấy Ngụy Việt, vội đi thông báo cho mấy học sinh thân với Ngụy Việt.
Không bao lâu sau, mấy học sinh nam thân hình cao lớn chạy như bay đến đứng bên cạnh Đường Quả.
"Chị dâu, Mã Mậu bắt nạt chị ạ?"
"Nó cản đường tôi, các cậu ném nó ra ngoài giùm tôi được không?"
"Không thành vấn đề."
Từ lúc lão đại nói không cần sợ Mã Mậu, bọn họ cũng không có khách khí nữa, sợ cái gì, có chuyện lão đại lo. Mà, dám bắt nạt chị dâu bọn họ, bọn họ cũng không cần phải nhịn.
Mã Mậu không kịp nói gì đã bị ném ra ngoài. Hắn u ám đứng ở cổng trường, đây không phải địa bàn của hắn, thực sự không thể làm gì được.
Nhưng mà nhớ đến đôi mắt nhìn mình chán ghét, hắn cảm thấy không thoải mái.
"Mã... Mã Mậu."
Quay đầu lại, hắn thấy Kỷ Tiểu Tư. Nhìn cô ta sợ hãi, hắn cũng không có tâm tư lôi kéo cô ta, xoay người đi thẳng.
Kỷ Tiểu Tư thở phào nhẹ nhõm, tuy Mã Mậu thích cô ta, còn nói sẽ không tổn thương cô ta nữa, cô ta vẫn rất sợ.
Cô ta sợ Mã Mậu tâm tình không tốt sẽ tạt axit cô ta.
Mã Mậu về nhị trung, vừa nãy thấy Kỷ Tiểu Tư, hắn chợt cảm thấy cô ta không hấp dẫn lắm, dường như hắn không hề thích Kỷ Tiểu Tư như thế.
Hắn không biết mình bị làm sao. Đáng sợ hơn là, trong đầu hắn giờ chỉ có hình bóng cô gái bị hủy nửa mặt, đặc biệt là dáng vẻ vừa đi vừa cười của cô, không có cách nào để xua đi được.