Cùng lúc đó, khắp nơi xuất hiện tình huống giống như căn cứ Dương Quang.

Sau đó, lại có mấy thiên tài khoa học vào căn cứ, yêu cầu một nơi an toàn để nghiên cứu virus zombie. Nghiêm Nghị giữ bọn họ lại, cho bọn họ đãi ngộ rất tốt.

Nghiêm Nghị đã sớm biết Nhan Niệm có không gian thần kỳ. Hai người hiểu rõ trong lòng, vì để mặt đất mau chóng yên bình, gã cho Nhan Niệm lấy nước linh tuyền ra để phục vụ nghiên cứu.

Không bao lâu sau, tin tức Nhan Niệm có bảo bối ức chế được virus zombie truyền khắp các căn cứ.

Nhưng căn cứ Dương Quang phát triển nhanh chóng, người người đoàn kết, thực lực mạnh mẽ, bọn họ không dám làm gì.

Sau lần đó, Đường Quả chẳng muốn giải thích gì với Nghiêm Nghị nữa, dường như đã thành một cái xác không hồn chỉ biết tìm kiếm vật tư.

Trên gương mặt cô không có biểu tình gì, trước kia còn thỉnh thoảng thấy cô cười, hoặc khổ sở.

Nhưng mà, giờ cô còn lạnh hơn cả Tần Giai Nhân.

"Gần đây đừng đi ra ngoài, chuyện Nhan Niệm có bí mật đã nhiều căn cứ biết đến rồi, có nhiều người lạ đến lắm."

Tần Giai Nhân nói, dừng một chút nhìn người phụ nữ đang chợp mắt trên sô pha, càng ngày càng không hiểu cô là loại người gì.

Có lẽ người khác cảm thấy Đường Quả đã thành công cụ, nhưng cô biết, không phải.

Chỉ cần cẩn thận là có thể phát hiện ra người phụ nữ này thỉnh thoảng lộ ra ánh mắt hài hước, dường như đang chơi một trò chơi rất thú vị.

Qua một thời gian dài, Tần Giai Nhân có thể xác định được, người này không bị chìm đắm trong tình yêu mà hình như là đang diễn kịch?

Nếu thật là như vậy, cô khá hứng thú đấy.

"Vậy à?" Đường Quả mở mắt ra, cong môi, "Chắc là viên ngọc bội kia."

"Cô biết?" Thật ra Tần Giai Nhân muốn hỏi, cô đã sớm biết rồi à?

Đường Quả cười nhẹ, "Đồ của tôi sao tôi lại không biết, cô ta thật sự là con cưng của trời."

Tần Giai Nhân nhíu mày lại, đã lâu rồi cô không nghe Đường Quả nói chuyện này. Cô cứ có cảm giác, Đường Quả nói chưa chắc đã không phải thật, có lẽ viên ngọc bội kia thật sự là của Đường Quả.

Nếu ngọc bội là của Đường Quả thật, vậy là Nhan Niệm nói dối rồi?

"Cô nghĩ xem, nếu con người và zombie cũng chung sống sẽ thế nào?"

"Cái gì?" Tần Giai Nhan hơi ngơ ngác, "Zombie với con người chung sống? Làm sao có thể được?"

Đường Quả cười, "Nếu có ngày zombie không cắn người mà kiếm một chỗ khai thác tài nguyên, tiến hóa giống người bình thường, ngoại trừ năng lực mạnh hơn một chút thì không khác gì con người, cô nghĩ xem, zombie có thể sống chung với con người hay không?"

"Nói không chừng, con người còn phải tìm zombie để được bảo vệ ấy chứ."

Tần Giai Nhân lâu lắm rồi mới bật cười, "Cô nghĩ lạ thật, không thể nào."

Đường Quả cười không nói. Cứ chờ một thời gian đi, chờ đến khi cô rời đi, đế quốc zombie sẽ xuất hiện trong mắt người đời. Lúc đó bọn họ sẽ thế nào nhỉ? Khủng hoảng hay chấn động? Muốn biết quá.

[Ký chủ, Thời Thừa sai người đánh vào đây rồi.]

[Để Nghiêm Nghị giao cô ra, anh ta cố ý không xuất hiện, sợ Nghiêm Nghị biết anh ta có biết Nhan Niệm, không dám đổi cô đi.]

Đường Quả nhướn mày, "Nhanh nhỉ, sớm hơn hẳn một năm. Ta phải trợ công cho anh ấy một chút để thuận lợi đi theo thôi."

Hệ thống líu lưỡi, đôi khi ký chủ rớt giá đến thế đấy.

Miệng thì nói không cần, nhưng thực ra lại rất thành thục.

"Ai, cô đi đâu đấy?" Tần Giai Nhân gọi, Đường Quả quay đầu lại cười, bẻ tay, "Đi làm một chuyện quan trọng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play