[Kí chủ, cô chỉ còn có nửa năm.]

Đường Quả đang lướt Weibo, tuy không đóng phim nữa nhưng cô vẫn lướt Weibo mỗi ngày. Fan cũng phát hiện, Đường Quả không đóng phim chơi rất vui, cũng không xoắn xuýt nữa, cả ngày lên Weibo chọc cười cô.

"Nhanh thế à."

Đường Quả dừng một chút, buông điện thoại ra rồi đứng lên; cô kéo rèm nhìn thế giới bên ngoài, rất nhanh phải rời đi rồi.

Cô lại cầm lấy điện thoại, gọi cho Kiều Nghiệt.

"Quả Quả, hôm nay em muốn gì à?"

Khóe môi Đường Quả uốn lên, "A Nghiệt, tự dưng em muốn đi ra ngoài, đi cùng em không? Anh đáng có được một chuyến lữ hành ngọt ngào."

"Đi."

Cúp máy, Đường Quả tự lên kế hoạch cho chuyến lữ hành, cũng tìm thợ chụp ảnh cho mình.

Kiều Nghiệt vội vàng trở về, trên sô pha không có người phụ nữ nằm ườn ra chơi điện thoại như mọi ngày, mà trong bếp lại có một mùi hương tỏa ra. Hắn vội vàng đi vào trong bếp, ngạc nhiên nhìn Đường Quả nấu ăn.

Bàn bên cạnh bày một mâm đồ ăn ngon tinh xảo, thật sự khiến hắn giật mình.

Hắn cứ tưởng mình đã nuôi cô đến phế, không ngờ cô còn đảm đang hơn trong tưởng tượng của hắn.

"Được hầu hạ quen rồi, tay em có hơi vụng."

Kiều Nghiệt vội vàng đi đến, muốn cầm cái chảo, "Để anh, cẩn thận dầu bắn lên người."

"Không được, cứ để em, sắp xong rồi." Đường Quả mỉm cười, "Em đã nói là muốn đối xử với anh tốt một chút mà."

Kiều Nghiệt ngẩn ra, không nghĩ là cô sẽ nghiêm túc như thế; thực sự, hắn cũng cảm giác được thái độ của Đường Quả với hắn càng ngày càng tốt. Bắt đầu là từ không quan tâm, giờ hắn từ trên xuống dưới đều là đồ cô chọn cho.

Ngay cả trang sức nhỏ nhất cũng là cô tỉ mỉ lựa chọn.

Người ta nghĩ là hắn đã chiều cô lên trời, thực tế là cô đang chiều hắn.

Cô nói sẽ đối xử tốt với ai đó, là tốt thật sự.

Cô nói cô có hơi thích hắn, hắn thấy được trong mắt cô có ưa thích.

Cô nói cô không thích Tô Hòa nữa, quả nhiên quay đi là quên ngay, không một chút do dự.

Cô vô tình lại nhiệt tình, thật khiến người khác mê muội, không thể không chìm sâu vào trong.

"A Nghiệt, ở cùng em anh có hạnh phúc không?"

"Đương nhiên là có."

Đôi mắt Đường Quả nheo lại, "Rồi... Nếu không có em, anh có đau lòng không?"

"Có."

Kiều Nghiệt gấp gáp, vội ôm eo cô, thấp giọng, 'Em phải rời khỏi anh? Em để ý người khác rồi?" Dường như hắn là một con cún con bị bỏ rơi.

"Không có." Đường Quả nói, "Em không để ý người khác, ở thế giới này em không tìm thấy ai giỏi như anh, có thể đả động đến em."

Kiều Nghiệt thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi."

"Nhưng mà thế giới này có sinh lão bệnh tử, con người không cản được; anh với em, một trong hai sẽ phải có người đi trước."

Kiều Nghiệt sửng sốt một chút, rồi lại cười, "Không sao cả."

Nói đến mới nhớ, Đường Quả quên hỏi tuổi thọ của Kiều Nghiệt, "Thống tử, Kiều Nghiệt sống đến bao nhiêu tuổi?"

"Tám mươi tuổi."

Đường Quả cười một chút, "Xui thật." Thích ai không thích, lại đi thích cô.

Tay nghề của Đường Quả tốt hơn trong tưởng tượng, nhưng Kiều Nghiệt vẫn nói, "Về sau em đừng nấu cơm nữa, đau tay."

Hắn cẩn thận bôi kem dưỡng da cho cô, trên mặt treo một nụ cười tươi, trong mắt chỉ có tình ý. Hắn nhìn cô, nghiêm túc lại thành kính, dường như coi cô thành bảo bối.

Đường Quả như thói quen định giơ tay lên vò xù đầu hắn; Kiều Nghiệt bắt lấy bàn tay lộn xộn của cô, bình tĩnh nói, "Trước khi đi lữ hành, chúng ta phải đến bệnh viện kiểm tra."

"Hình như ảnh nghĩ ta bị mắc bệnh nan y." Đường Quả cười với hệ thống, "Đạo diễn có khác, cực kì biết bổ não."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play