Lại một viên đạn bay tới. Đường Quả chạy vòng quanh một thân cây, xoay người nhảy lên, mượn lực để phóng ra xa.
Cô thuận tay bứt mấy dây leo có lá rồi nhanh chóng quấn quanh người.
Nếu không phải flycam mini quá gần cô, cô ẩn nấp trong bụi cỏ không dễ dàng bị phát hiện.
Nhân dân cả nước tròn mắt.
"Cô ấy thật sự chỉ là diễn viên bình hoa phái lưu lượng chỉ diễn vai "tôi đẹp nhất"?"
"Thân thủ tốt như thế, ngay cả sát thủ cũng không làm gì được cô ấy, không biết cô ấy học những cái này ở đâu."
"Không cần biết thế nào, chỉ cần chị ấy còn sống là được. Sau này tôi chính là fan của chị ấy."
"Đường Đường cố lên. Đường Đường, chị nhất định không sao cả."
Antifan cũng trầm mặc. Tuy rằng cô ta đáng ghét nhưng tội không đáng để chết.
Nhiều người cùng bắn, nếu cô ta bất cẩn một chút, chắc chắn sẽ mất mạng.
Tại nhà họ Đường.
"Mẹ, mẹ lên đây xem có phải chị hay không?"
Thiếu niên cầm chuột đờ người, nhìn vào màn hình không chớp mắt. Thấy được gương mặt quen thuộc, cậu vội vàng lao xuống tầng.
"Mẹ, lên xem, chị bị đuổi giết."
Người trong nhà không muốn nhắc đến Đường Quả, Đường Duệ cũng là nghe trong một nhóm nói đang phát trực tiếp hai minh tinh lớn bị đuổi giết.
Cậu cảm thấy hứng thú nên mới click vào xem.
Không ngờ rằng nữ minh tinh bị đuổi giết lại chính là chị của cậu.
Tay cậu run rẩy. Tuy rằng người nhà rất giận Đường Quả, nhưng nếu chị thật sự có chuyện, đảm bảo bố mẹ sẽ đau lòng chết.
Bà Đường nhìn thấy hình ảnh, suýt nữa hôn mê bất tỉnh, vội vàng gọi điện cho ông Đường.
Ngay lập tức, nhà họ Đường hỗn loạn.
Cùng lúc, nhà họ Lương bên kia đang tụ tập với nhau cũng biết người thừa kế duy nhất của họ tự dưng bị đuổi giết.
Chuyện này không cần biết lí do là gì cũng đã đánh vào mặt họ.
"Có nhiều hơn mười người." Đường Quả nói.
Sắc mặt Lương Triều khó coi, "Chúng ta tách ra đi, như thế chúng nó sẽ phải chia thành hai nhóm."
Đường Quả nhờ âm thanh với nhắc nhở của hệ thống, nhảy lên né tránh, đồng thời đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Chỗ này ẩm ướt, còn có ít rêu phong, mặt đất rất bằng phẳng, trống trơn, chỉ một màu đen. Diện tích không lớn nhưng cũng đủ để cô đoán được địa lí chỗ này thế nào.
"Anh đi theo tôi đi."
Lương Triều gật đầu, anh thấy Đường Quả cực kì lợi hại.
Anh giữ khoảng cách không xa không gần với Đường Quả, nghe cô nhắc nhở, "Nếu thấy chỗ nào nhiều rêu, đừng dẫm lên, chỗ nào bằng phẳng quá cũng đừng dẫm, còn mấy chỗ đất đen nữa, càng không được dẫm."
"Có thể đấy là đầm lầy."
Nghe được hai chữ đầm lầy, không chỉ có người xem sợ hãi mà Lương Triều cũng run rẩy.
"Chúng ta như thế này mới gọi là sinh tồn nơi hoang dã."
Đường Quả cười một chút, "Không sai, hi vọng rating sẽ được đẩy lên cao nhất."
Người xem trực tiếp, "Lo cái mạng của mình đi. Còn rating hả, không cần, nhân dân cả nước đang xem hai người rồi."
"Đường Đường của ta lợi hại."
"Ảnh đế Lương cũng không tệ. Nếu là người khác đã sớm bị bắn trúng rồi."
Lương Triều đã biết Đường Quả muốn làm gì.
Hai người rất ăn ý, nhặt một ít đá, chạy đến chỗ xa có một vùng đầy rêu rồi tách ra hai bên.
Sát thủ đuổi theo chỉ biết hoàn thành nhiệm vụ, không biết hai người đột ngột quay lại, cầm đá đập vào người bọn chúng.
Trong mắt người xem, thân hình Đường Quả mờ ảo quỷ quái. Cô nhảy đến phía sau kẻ thù, đạp mỗi kẻ một cước, đá xuống đầm lầy.