Lúc Long đế quốc bị một đảo Thạch Đầu nho nhỏ quậy tới long trời lở đất, trong một khu rừng nguyên thủy – nơi giao nhau giữa đại lục Huyền Vũ và Long đế quốc, mấy chục bóng đen xuyên tới xuyên lui trong rừng. Chưa tới một khắc đồng hồ, bọn họ đã tới hồ sâu sâu trong rừng.

Hồ nước không vì sự xuất hiện của những bóng đen này mà thay đổi chút nào, ngược lại bóng đen nhanh chóng biến thành hình người, đồng loạt quỳ lạy về phía hồ đen: “Chúng thuộc hạ tham kiến tôn chủ, bên phía đế quốc đã có tình huống mới.”

Trong hồ đen chợt truyền ra từng tiếng kêu to kỳ quái. Vừa nghe thấy âm thanh này, đám sứ giả từ bóng đen hóa thành hình người cúi đầu thấp hơn.

“Khởi bẩm tôn chủ, đảo Thạch Đầu sắp rơi vào tay giặc, bây giờ trên đảo đang rối tinh rối mù, hơn nữa vì mười một đạo lôi kiếp chấn động nên bây giờ thế lực khắp nơi trên đế quốc đã đồng loạt tụ tập tới đảo Thạch Đầu. Nếu chúng ta còn không ra tay, chỉ sợ không thể giữ được đảo Thạch Đầu.”

Vừa dứt lời, mặt nước vốn tĩnh lặng không gợn sóng chợt sôi trào, một nam tử anh tuấn toàn thân trần trụi, tóc đen dài đến eo, toàn thân tỏa ra hơi thở hắc ám từng bước bước ra khỏi hồ nước đen kịt lạnh như băng. Khoảnh khắc hắn ta xuất hiện, tất cả bóng đen đều cúi đầu, không ai dám nhìn qua đó nữa.

Trong lúc này, đột nhiên quanh người nam nhân bốc ra một đống khói đen, trong nháy mắt, một bộ hắc bào xa hoa cao quý đã hoàn mỹ mặc trên người hắn ta. Hắn ta giẫm lên hồ nước cuồn cuộn, từng bước đi về phía bãi cỏ ven bờ. Lúc đi, hơi nước trên người hắn ta bốc hơi từng chút một, một đôi giày đen giống như ma quỷ bao lấy đôi chân của hắn ta một cách hoàn hảo.

Động tác hoa lệ nước chảy mây trôi như vậy, gần như vừa xuất hiện đã tăng thêm vẻ thần bí cho hắn ta.

“Các ngươi vừa nói gì? Đảo Thạch Đầu sắp rơi vào tay giặc? Đó là sự thật à?”

Lúc giọng nói kỳ dị như sứ giả địa ngục của nam nhân vang lên trước mặt bóng đen, bản năng thúc giục bọn họ cúi đầu thần phục nam tử áo đen.

“Khởi bẩm chủ tử, đây là tin tức cầu cứu đảo Thạch Đầu gửi tới, thuộc hạ chắc chắn chính xác.”

Nói xong, hai tay bóng đen giơ cao lên quá đỉnh đầu, nam tử áo đen kia chỉ đưa mắt nhìn qua, cuốn sổ con màu đen kia đã hoàn mỹ xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn ta.

Linh niệm khẽ động, sổ con tự động mở ra, nét chữ bên trên phát ra từng đốm sáng, từng chữ nhảy ra khỏi sổ con, xuất hiện trong tầm mắt của hắn ta.

Sau khi đọc xong, đột nhiên nam nhân nắm tay lại, sổ con màu đen lập tức biến thành đột phấn, lòng bàn tay mở ra đã theo gió biến mất.

“Độc Quỷ đúng là vô dụng, chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, bổn tọa giữ ông ta lại có tác dụng gì?”

Hàng mày rậm của hắn ta nhíu lại, toàn thân hắn ta đột nhiên tỏa ra khí tức lạnh như băng đáng sợ. Giờ phút này, nhiệt độ của hồ nước chợt hạ thấp. Dưới uy áp khổng lồ, cơ thể bọn bóng đen bỗng dưng cứng ngắc căng thẳng. Giọng bọn họ run run, vô cùng căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng: “Tôn, tôn chủ?”

Thần sắc của nam nhân tối tăm phiền muộn, ngón tay thon dài âm thầm xoay chiếc nhẫn ngọc màu đen trên ngón tay cái, trong mắt xẹt qua sát khí khiến người ta khiếp sợ: “Đúng lúc, bổn tọa cũng muốn xem thử, vị anh tài quậy đế quốc tới rối loạn này cuối cùng là thần thánh phương nào!”

Giọng nói này vừa vang lên, đám bóng đen đã cảm giác được khí tức khiến người ta sợ hãi vừa nãy lập tức biến mất. Bọn họ ngước mắt nhìn sang, bên cạnh hồ đen đã không còn bóng dáng người ban nãy. Tất cả mọi người thở phào, đồng thời trái tim lại thắt chặt, trong nháy mắt, tất cả bóng đen khép mắt lại, đồng loạt biến mất khỏi bờ hồ đen.

Lúc tất cả nhân mã các nơi đồng loạt tập trung ở đảo Thạch Đầu, người trong không gian, thậm chí kể cả người trên đào vẫn chưa cảm giác được, bầu trời nơi này sắp xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi.

Độc Quỷ vốn được tất cả mọi người trên đảo Thạch Đầu gửi gắm kỳ vọng đáng lẽ nên lập tức khống chế tình huống nơi này, nhưng vì trước đó đã mất dược hoàn, cộng thêm nổi giận sau khi bị Linh Diên trêu đùa nên gã một lòng muốn tìm tung tích Linh Diên, căn bản không có để ý tới nguy cơ của đảo Thạch Đầu. Dưới tình huống như vậy, chỉ dựa vào một mình Hồng Mị Nhi là không đủ để kiểm soát.

Đặc biệt bây giờ trên đảo Thạch Đầu trải đầy giòi bọ có tốc độ sinh sôi nảy nở cực nhanh, đống giòi bọ này đang lấy tốc độ khiến người ta phẫn nộ mà nhanh chóng lan tràn. Thú nhân trên đảo vốn có sức miễn dịch, nhưng từ khi Linh Diên sửa gien của bọn chúng, đám giòi bọ này liền không có cố kỵ, gặp người là bò, gặp người là gặm. Dưới hậu quả như vậy, thú nhân trên đảo đang biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Linh Diên ẩn thân trên núi đá cao cao, lạnh lùng nhìn chằm chằm đảo Thạch Đầu không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết, khóe miệng nở một nụ cười trào phúng: “Có câu ác nhân tự có ác nhân trị, những thứ này là do các ngươi tạo nên, như vậy theo lý nên để các ngươi hứng chịu kết cục thảm hại này.”

Nghĩ tới vùng biển màu đen xung quanh đảo Thạch Đầu, Linh Diên xấu xa tiện chân đá mấy con giòi bọ xuống bờ biển.

Đám giòi bọ kia ngửi thấy mùi vị thịt tươi thì đuổi theo như ruồi nhặng.

Vùng trời trên đảo Thạch Đầu và vùng nước đen bên ngoài đều có trận pháp, nhưng bên trong… Có lẽ bọn họ quá tự tin, vậy mà không bố trí trận pháp, thế thì… Ha ha, đừng trách nàng phá hủy nơi này triệt để hơn.

Nhìn mấy con giòi bọ bị nước biển cuốn đi, mắt Linh Diên lộ vẻ mong đợi ngẩng đầu. Hắc Thuần ơi Hắc Thuần, chừng nào ngươi mới trở về đây?

Hắc Thuần không biết bay, chỉ có thể dựa vào sức mình tìm kiếm cấm địa Mặc gia. Đương nhiên nó sẽ không ngốc nghếch mà đi bộ. Thân là hắc ám chi tử, lực lượng của nó vô cùng to lớn, chỉ có điều từ khi đi theo Linh Diên thì luôn ở trạng thái nửa tu luyện. Có điều như thế không có nghĩa nó sẽ không sử dụng sức mạnh của mình.

Ngược lại, sau khi sức mạnh hắc ám quanh người nó bộc phát liền có thể khống chế sức mạnh các tộc xung quanh. Chim ưng đã rơi vào tay nó vào lúc này bị ép buộc mặc cho nó sử dụng. Chẳng qua nó không ngờ rằng bên này nó còn chưa tới cấm địa Mặc gia đã gặp Mặc Ngân cưỡi đại hắc long đưa tới cửa.

Sức mạnh của chim ưng tự nhiên không bằng hắc diệu long, nhưng cũng may hắc diệu long cảm ứng được sức mạnh hắc ám của nó lập tức quay đầu lại. Dị thường như vậy hiển nhiên thu hút sự chú ý của Mặc Ngân: “Sao vậy?”

“Chủ nhân, ta cảm ứng được sức mạnh của hắc ám chi tử, ở ngay trên lưng con chim ưng bên dưới. Trên người nó còn có khí tức của nhị tiểu thư.”

Vừa nói xong, Mặc Ngân vốn nhắm mắt nghỉ ngơi chợt mở mắt ra, “Ngươi nói gì? Khí tức của Diên Nhi?”

“Bẩm chủ nhân, đúng là khí tức của nhị tiểu thư.”

“Xuống dưới!” Mặc Ngân ra lệnh một tiếng, hắc diệu long đánh một vòng trên không trùng, đuổi theo hướng Hắc Thuần như một thanh kiếm sắt.

Tốc độ của hắc diệu long quá nhanh, nhanh đến mức gần như chỉ trong nháy mắt đã vờn chim ưng nhỏ và Hắc Thuần trên lưng nó vào giữa thân rồng của mình.

Lúc Hắc Thuần nhìn thấy Mặc Ngân ngồi trên lưng hắc diệu long thì kinh ngạc đứng dậy, đồng thời kêu vài tiếng “meo meo meo” với Mặc Ngân.

Mặc Ngân nhướng mày, vươn đôi tay như bạch ngọc, Hắc Thuần lập tức nhún người nhảy lên. Sau khi nó nhảy vào lòng bàn tay của hắn, vuốt mèo tiện tay vung lên, hắc khí quanh người con chim ưng kia liền tự nhiên tản đi. Nó kêu một tiếng rồi hốt hoảng chạy trốn.

Hắc Thuần ngẩng đầu, nhìn Mặc Ngân chăm chú, giọng điệu Mặc Ngân lạnh nhạt thờ ơ nhìn nó: “Là Diên Nhi kêu ngươi tới đây sao?”

Vuốt mèo của Hắc Thuần tiện tay cào một cái, một phong thư liền rơi vào lòng bàn tay Mặc Ngân, sau đó nó tự nhiên nhảy xuống khỏi lòng bàn tay Mặc Ngân, vững vàng ngồi ngay ngắn trên lưng rồng, duỗi móng vuốt tự nhiên chải lông của mình.

Ngón tay Mặc Ngân gảy nhẹ, nét chữ trên bức thư liền xuất hiện giữa không trung. Sau khi đọc xong, khóe môi của hắn khẽ cong.

“Nha đầu kia, cuối cùng vẫn không làm ta thất vọng. Rất tốt, vốn cho rằng ít nhất phải đến cuối tháng mới có thể phá được đảo Thạch Đầu, bây giờ xem ra không chậm trễ việc về nhà đón trung thu! Tiểu gia hỏa, ngươi trở về đảo Thạch Đầu cùng ta nhé?”

Hắc Thuần trợn trắng mắt, không thèm nhìn hắn một cái đã nhắm mắt ngủ.

Khóe môi Mặc Ngân khẽ cong, nói với hắc diệu long: “Tiểu Hắc, đi thôi!”

Hắc Thuần đang mơ màng ngủ nghe thấy biệt danh “Tiểu Hắc” này hung hăng giật miệng mèo. Nói tới thì sao cái biệt danh này lại quen tai như vậy, chẳng phải đó là biệt danh của chủ tử nhà mình sao? Ca ca của chủ nhân dùng biệt danh của muội muội nhà mình cho con rồng, như vậy được hả? Có được không?

Trên đảo Thạch Đầu, Hồng Mị Nhi thấy lực lượng mình cẩn thận bồi dưỡng cứ thế biến thành giòi bọ, trái tim đã sắp bị mình móc ra rồi. Nàng ta tìm kiếm sự giúp đỡ từ Độc Quỷ đang nhốt mình trong trận pháp.

“Sư phụ, ngài mau nghĩ cách đi, còn tiếp tục như vậy nữa thì đảo Thạch Đầu sẽ bị phá hủy, phá hủy đó!”

Không ngờ Độc Quỷ cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên, “Lúc nên phá hủy, cho dù lão phu ra tay cũng không cứu vãn nổi. Thay vì lãng phí tinh thần sức lực đi đối phó kết quả đã định sẵn, chi bằng tiết kiệm chút sức lực đối phó với kẻ giật dây.”

Bây giờ Độc Quỷ chỉ một lòng muốn bắt được Linh Diên, hơn nữa gã cũng tin Linh Diên vẫn còn ở trên đảo Thạch Đầu. Bên ngoài có trận pháp, nàng không trốn thoát được, chỉ cần nàng không đi gã liền có động lực. Về phần đám thú nhân và thú biến dị bị tổn thất, Độc Quỷ không thèm để vào mắt.

Tóm lại chỗ này không được tính là đại bản doanh của bọn họ, nếu có thể dùng hòn đảo bị tổn thất đổi một thiên tài cũng là một vụ mua bán không lỗ.

Nhưng gã nghĩ vậy, Hồng Mị Nhi lại không nghĩ vậy. Có lẽ đảo Thạch Đầu chẳng là gì với người bên cạnh, nhưng với nàng ta còn quan trọng hơn tính mạng của nàng ta. Bây giờ hòn đảo này nói hủy là hủy, làm sao nàng ta có thể nuốt trôi cơn tức này được?

Đặc biệt là sư phụ mình còn tỏ vẻ hờ hững như vậy, Hồng Mị Nhi giận đến mức siết chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn Độc Quỷ tràn đầy bất mãn và lên án, thậm chí cả chính nàng ta cũng không ý thức được mình lại nói ra những lời oán giận bất bình như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play