Mặc Uyên cũng nhìn thấy lôi kiếp, vì vậy lập tức tìm tới cửa. Chỉ là lời kế tiếp của Mặc Ngân lại khiến hắn ta kinh ngạc tới mức suýt chút nữa từ trên tầng mười lăm của tháp gió ngã xuống dưới. Cuối cùng hắn ta vẫn không quên móc lỗ tai của mình, vẻ mặt như gặp quỷ truy hỏi:
“Ca, huynh vừa nói là ai? Thật ngại quá, ta không nghe rõ, làm phiền huynh lặp lại lần nữa được không?”
Chết tiệt, vừa rồi hắn ta vậy mà nghe thấy tên Vệ Giới. Ha ha, cười chết mất, một người vừa đột phá mặc giai không lâu, ca của hắn ta vậy mà nói với hắn ta, người dẫn tới mười một đạo lôi kiếp này chính là hắn!
Đệch, giỡn chơi với hắn ta đúng không?
Vệ Giới đó, một người ở đại lục Tứ Phương lại có bản lĩnh dẫn tới mười một đạo lôi kiếp sao?
Là thế giới này quá huyền ảo, hay là hắn ta không đủ hiểu tình thế bây giờ?
Từ khi nào mà người của đại lục Tứ Phương cũng có thể vượt qua Long đế quốc bọn họ?
Thế nhưng vẻ mặt của ca ca nhà mình nhìn sao cũng không giống đùa giỡn. Mặc Uyên không thể tin nhìn Mặc Ngân.
“Ca, lời huynh vừa nói là thật hả?”
Mặc Ngân không trả lời hắn ta mà lạnh lùng liếc hắn ta một cái rồi quay sang nam tử áo đen bên cạnh: “Báo tin cho tất cả trưởng lão, kế hoạch đã định sẽ không thay đổi, từ hôm nay trở đi mở toàn bộ cấm chế của cấm địa Mặc gia, chỉ cho phép ra, không cho phép vào.”
Nam tử áo đen rùng mình, lập tức hiểu sắp có chuyện lớn xảy ra rồi, vội vàng xoay người làm việc.
Đến khi Mặc Uyên muộn màng lấy lại tinh thần đã thấy ca ca của hắn ta cưỡi tọa kỵ đại hắc long của mình, tư thế sắp rời khỏi.
Mặc Uyên vừa định đuổi theo, Mặc Ngân lại đột nhiên quay đầu, lạnh lùng nhìn hắn ta: “Từ hôm nay trở đi, đệ không được phép đi đâu hết, ở lại cấm địa chủ trì đại cục, có chuyện gì thương lượng với trưởng lão trong tộc, ta đi một lát sẽ trở lại.”
Mặc Uyên vừa nhìn tư thế này lập tức gấp tới đỏ mắt: “Không phải, ca, huynh có thể nói rõ ràng không? Huynh đi đâu đấy? Đảo Thạch Đầu hả? Hai muội tử của chúng ta đều ở đó, huynh tự đi có được không?”
Mặc Ngân từ trên cao nhìn xuống liếc xéo hắn ta: “Không phải đã có một cao thủ địa giai ở đó hả?”
Mặc Uyên nghẹn lời, bất mãn bĩu môi, “Huynh chắc chắn đó là Vệ Giới như vậy hả, lỡ như là tên Lăng Tễ Phong kia thì sao?”
Mặc Ngân đột ngột bật cười, chỉ là một giây sau, khí tràng quanh người hắn thoáng cái thay đổi, đột nhiên tỏa ra khí tức lạnh lùng như đao.
“Đệ cảm thấy ta sẽ nhìn lầm sao? Người được Mặc Ngân ta coi trọng, có ai là giá áo túi cơm? Huống chi người này chính là người ta đã sớm định cho Diên Nhi, nếu hắn không vùng dậy, ta thật sự phải cân nhắc có nên để Diên Nhi nhà chúng ta ở lại cấm địa cả đời hay không.”
Quẳng xuống những lời này xong, Mặc Ngân ung dung rời khỏi.
Mặc Uyên nhìn bóng lưng đại hắc long đi xa, chật vật nuốt nước miếng, “Nói vậy, từ mấy năm trước lão đại đã thừa nhận Vệ Giới rồi sao?”
Sau đó, không biết hắn ta nghĩ tới điều gì, sắc mặt thoáng cái trở nên nghiến răng nghiến lợi.
“Thế nên, cái câu ‘Sẽ có cố nhân tới tìm’ gì đó năm ấy là làm nền hả? Thế nên lúc nước Yến và nước Tư U bị tang thi bao vây, lão đại cũng cố ý phái tỷ muội bọn họ đi sao? Thế nên mấy năm qua để cố ý vô tình để lộ, cho hai tiểu tử Vệ Giới và Ngọc Ngân kia tiến vào Long đế quốc tu luyện cũng là do lão đại nhà bọn họ ngầm cho phép hả?”
Nghĩ đến những chuyện này, cả người Mặc Uyên đều không tốt, “Không đúng, dựa vào đâu chứ? Thành tựu hôm nay của Vệ Giới coi như không nói, vậy Ngọc Ngân thì sao? Ngọc Ngân là cái thá gì, tài nghệ còn không mạnh bằng muội tử ta, làm sao xứng với tiểu tam nhi nhà ta?”
Nói tới thì không phải lão đại nhà bọn họ bị người ta đánh tráo chứ, sao có thể chia hai muội tử ra sớm như vậy, chẳng lẽ huynh ấy không biết sứ mệnh mà tương lai hai người phải đối mặt sao?
Còn đám trưởng lão kia nữa, bọn họ cũng là người biết chuyện hả?
Mặc Uyên càng nghĩ tâm trạng càng tồi tệ, quay người trở về từ đường trước, nếu chuyện này không làm rõ, hắn ta sẽ ăn ngủ không yên.
Hoa gia ở đế đô.
Từ khi tam lão gia Hoa gia Hoa Nghiêu tự đại biết rất có thể Công Tử Diễn và Linh Diên bị nhốt trên đảo Thạch Đầu, tâm trạng liền không xong. Cộng thêm bây giờ trên đảo Thạch Đầu tự nhiên trúng mười một tia sét, tuy rằng không biết người thăng cấp là ai, nhưng hai nha đầu kia ở trên đảo, làm thế nào hắn cũng không yên tâm được.
Không biết làm sao rời khỏi mấy lần đều bị đại ca nhà mình cưỡng chế gọi lại, Hoa Nghiêu giận đến mức suýt chút nữa đánh nhau với lão nhị trông chừng mình.
Thời khắc mấu chốt, lão đại Hoa gia lại mang tới cho hắn cho tin tức tốt: “Đệ đừng giằng co nữa, ta vừa mới nhận được tin tức, tiểu tử Mặc Ngân kia đã rời khỏi đế đô rồi, nhìn phương hướng hình như là đảo Thạch Đầu.”
Ánh mắt Hoa Nghiêu thoáng cái bị hấp dẫn, ngay sau đó cũng buông lỏng dây dưa với lão nhị nhà bọn họ.
“Hoa Thân, huynh nói thật hả?”
Nhị lão gia Hoa Dương tát tới một cái, “Lão tiểu tử nhà đệ, đã nhiều năm như vậy rồi, sao vẫn còn không biết lớn nhỏ thế? Tin tức lão đại lấy được có khi nào không chính xác? Nói đi thì chính là đi, đệ còn hoài nghi gì nữa?”
Người cầm lái Hoa gia Hắc Thuần, một thân áo xanh thon dài tôn lên thân hình của hắn ta càng thêm cao ngất, hơn nữa dung mạo của hắn ta hơi có vẻ nghiêm túc sắc bén, mặc dù không đáng chú ý như Hoa Nghiêu nhưng khí thế không giận vừa uy, vừa nhìn chính là thứ người bề trên nên có.
Nếu dựa theo lời Linh Diên nói, đây tuyệt đối cũng xem như một vị đại thúc trung niên đẹp trai vừa quyến rũ vừa man.
So với lão đại nghiêm nghị, lão tam xinh đẹp, lão nhị Hoa gia Hoa Dương là tổng hợp của sức mạnh và sắc đẹp, ngay cả tính cách cũng ôn hòa hơn hai vị kia rất nhiều, thường ngày luôn một thân áo bào xanh nhạt thanh nhã như hoa sen, nhìn người ta luôn mỉm cười, dịu dàng hữu lễ, rất dễ thân cận. Nhưng chỉ có bọn họ mới biết đây mới là lão hồ ly cần đề phòng trong truyền thuyết, phía sau nụ cười này, ngươi sơ ý một cái có thể ngã nhào. Theo lời Hoa Nghiêu nói, Hoa gia bọn họ là lão hồ ly dẫn dắt một đám tiểu hồ ly, không có kẻ nào tốt, mà hắn chính là con hồ ly đáng thương bị đuổi ra khỏi nhà.
Mấy ngày nay hắn trở về không phải bị lão đại giam lại thì chính là bị lão nhị tụng kinh, lý do là muốn mài giũa tính tình của hắn, muốn cho người ngoài xem Hoa gia bọn họ xử lý tam lão gia không hiểu chuyện này thế nào.
Hắn mấy lần muốn ra ngoài tìm con gái đều bị hai tên khốn kiếp này cản lại. Mấy ngày nay, cơn tức của hắn chỉ cao hơn chứ không thấp hơn, thậm chí hắn cảm thấy nếu mình tiếp tục chịu đựng như vậy không biết có bị mất trí hay không nữa.
Bây giờ nghe thấy tin tức Hoa Thân mang tới, Hoa Nghiêu không hề do dự chút nào liền ra ngoài, lại bị lão đại Hoa gia một tiếng ngăn lại.
“Ta tới nói cho đệ biết tin tức này cũng không phải là để đệ qua đó thêm phiền. Chuyện của Mặc gia bọn họ thì để bọn họ giải quyết, đệ đã giúp bọn họ quá nhiều rồi. Bây giờ có phải cũng nên suy nghĩ cho bản thân thật tốt hay không? Đệ đã bao lớn rồi, còn không có ý định tìm bạn đời hả?”
Hoa Nghiêu nghe câu này, cảm thấy trán muốn đổ mồ hôi. Tới nữa rồi, từ khi hắn trở về, hai tên này đều không ngừng ghé vào tai hắn lải nhải.
Một người nói: Đệ có mất mặt hay không, nhi tử của nhi tử ta cũng ra đời rồi, đệ thì sao? Sao đệ vẫn còn cô đơn một mình?
Một người nói: Mỗi lần đệ gặp cháu mình không cảm thấy xấu hổ ư?
Xấu hổ? Sao gia phải xấu hổ? Gia quang minh chính đại độc thân, có gì phải xấu hổ?
Không phải hai lão cổ hủ này đang áp dụng phong cách của lão gia tử lên người hắn chứ?
Trong khoảng thời gian này Hoa Nghiêu thật sự bị tra tấn đủ rồi. Nói thật, nếu không phải vì có thể nhận được nhiều tin tức hắn muốn ở ở Hoa gia, có xin hắn cũng không thèm về. Bây giờ tốt rồi, một lần sảy chân ôm hận ngàn đời, tới dễ, đi lại khó càng thêm khó!
“Tìm bạn đời, tìm bạn đời, bạn đời mà dễ tìm như vậy hả? Trước khi tâm nguyện của ta hoàn thành, ta sẽ không cân nhắc tới việc này. Hơn nữa, sao ta phải mất mặt, ta có hai đứa con gái, các huynh có không?”
“Xì, còn hai đứa con gái hả? Đệ không thấy ngại khi nói đó là con gái của mình sao? Bọn ta không có con gái, nhưng cũng không có nghĩa là nghĩa nữ, nữ nhi của người ta sẽ là của đệ. Theo ta được biết, hai nha đầu kia một đứa họ Công Tử, một đứa họ Linh. À, nghe nói Linh nha đầu này còn nằm trong gia phả Linh gia. Một đứa hai đứa này đều không có chút xíu quan hệ gì với đệ, đệ thếp vàng lên mặt mình như vậy mà được hả?”
“Ai nói Nhan Nhi nhà ta họ Công Tử, đó là tên giả mà nó dùng, tên giả đó có biết không? Nó là Hoa Nhan, là con gái của Hoa Nghiêu ta. Về phần Linh Diên, vậy thì càng không cần lo lắng. Nó là người Lăng gia thì sao, là người Mặc gia thì sao, chỉ cần nó gọi ta một tiếng nghĩa phụ, cả đời này ta đều là nghĩa phụ của nó. Các huynh có muốn cũng không được! Ta xem như đã nhìn ra rồi, hai lão bất tử các huynh rõ ràng là đang ghen tị với ta, ghen tị ta có hai đứa con gái đẹp như tiên nữ nên mới hết lần này tới lần khác ngăn cản ta. Ta nói cho các huynh biết, lão tử chịu đủ rồi, lần này các huynh không cho ta đi, ta sẽ, ta sẽ chết cho các huynh xem!”
Hai vị lão gia Hoa gia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đồng thời giật khóe miệng. Hai người cùng xoay người đi, nhìn xoáy vào mắt Hoa Nghiêu, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói với hắn.
“Phải phải phải, bọn ta ghen tỵ với đệ đó, đệ có con gái xinh đẹp, bọn ta thì không, bọn ta nên hâm mộ đệ, được chưa? Không phải đệ muốn đi sao? Vậy thì mau đi đi, dù sao đệ quanh năm suốt tháng cũng không về nhà một lần, lòng của đệ sớm đã… Bọn ta không quản được đệ, cũng chẳng muốn quản, đi đi, đi đi, tới từ đâu thì chạy về chỗ đó. Còn chết cho bọn ta xem nữa, đệ uy hiếp ai đó? Đệ cho rằng đệ vẫn còn là Hoa Nghiêu làm xáo trộn đế đô không được yên bình năm đó hay sao, đúng là càng già càng không đứng đắn. Được rồi, trừng cái gì mà trừng, còn không mau đi, nếu đệ không đi thì đừng trách ta trở mặt!”
Hoa Nghiêu tức tới nghiến rắn, thấy đám ca ca của mình đuổi mình đi như đuổi ruồi, tức giận đến mức muốn phát bệnh tim, nhưng cuối cùng vẫn sợ câu nói sau cùng nên gắng gượng nhịn một hơi rồi bỏ đi.
Sau khi Hoa Nghiêu đi, Hoa Thân và Hoa Dương nhìn nhau một cái, đều thấy được đau khổ từ mắt đối phương.
Đừng thấy bọn họ nói như thể không quan tâm gì, kỳ thật bọn họ quan tâm hai đứa con gái của Hoa Nghiêu hơn bất kỳ ai. Nói không hâm mộ?
Ha ha, có ai dám nói không hâm mộ?
Đó là nữ nhi của nàng đấy!
Nghĩ lại năm đó, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, nhưng có mấy ai vì vị thục nữ này mà giữ vững đến cùng chứ?
Nữ nhi của nàng tôn kính gọi Hoa Nghiêu là nghĩa phụ, đó là vì hắn xứng đáng, mà bọn họ từ lúc kết hôn sinh con đã không có tư cách đó rồi.
Đáng tiếc tình yêu của hắn nhất định không thể nào được đáp lại, bởi vì trái tim của nữ nhân kia đã sớm buộc lên người một nam nhân khác, mà bọn Hoa Nghiêu, đơn thuần là pháo hôi…
Hoàng thành đế đô.
“Hoàng thượng, trời không còn sớm nữa, nên đi nghỉ ngơi rồi.”
Lão thái giám nhìn bóng dáng màu vàng sáng lẻ loi đứng trước cửa sổ, trong lòng thầm thở dài. Nhiều năm như vậy rồi, hoàng thượng vẫn không quên được nàng sao?
“Tiểu Dương Tử, ngươi nói xem, lôi kiếp lần này là ai dẫn tới? Có phải đế đô của chúng ta lại phải dấy lên gió tanh mưa máu rồi không?”
Mười một đạo lôi kiếp, mỗi lần xuất hiện đều mang tới chấn động cho đế quốc.
Lần đầu tiên là người kia, lúc hắn xuất hiện ở đế đô phong quang đến mức nào, khí phách lan tỏa đến mức nào?
Chỉ vừa xuất hiện đã cướp đi sự ái mộ của hai đại mỹ nhân duy nhất của đế quốc. Vì hai nữ nhân này, đám thanh niên tài tuấn của đế quốc tranh giành tới mức đầu rơi máu chảy, giữa các gia tộc cũng vì thế mà nảy sinh nhiều hiềm khích.
…
Lần thứ hai là Mặc Ngân, con của hắn, là người bảo vệ hoàn mỹ nhất của Mặc gia cho đến tận bây giờ, cũng là người khiến hoàng tộc kiêng kỵ nhất.
Năm đó khi Mặc Ngân thăng cấp có thể nói đã oanh động toàn đế quốc. Chẳng ai ngờ rằng một thiên tài đã hiếm có, cả con của hắn cũng là thiên tài hiếm có.
Bọn họ đã biến mất gần mười sáu năm, tuy rằng trong mười sáu năm qua luôn không có tin tức của bọn họ, nhưng ông ta tin rằng hai người hoàn mỹ như vậy tuyệt đối sẽ không cứ thế biến mất. Hơn nữa hành động của Mặc gia mấy năm gần đây dường như đang chuẩn bị cho một đại án động trời, mà nhân vật mấu chốt nhất của đại án, rất có thể chính là hai người đã biến mất mười sáu năm.
Như vậy, sau Mặc Ngân, thiên tài lại gặp phải mười một đạo lôi kiếp là ai đây?
Lão hoàng đế vội vã muốn biết đáp án, lập tức âm trầm xoay người: “Mau sắp xếp, trẫm muốn đến đảo Thạch Đầu, càng nhanh càng tốt, mau đi!”
Đảo Thạch Đầu? Sao lại là đảo Thạch Đầu?
Hai ngày nay nơi hoàng thượng nói nhiều nhất chính là cái đảo Thạch Đầu này.
Chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ đảo Thạch Đầu sắp xảy ra chuyện lớn gì sao?
Lão thái giám không dám chậm trễ, lập tức triệu tập binh mã.
Ngay lúc này, Tuyết gia, Lận gia và Lăng gia trong đế quốc cũng nhao nhao phái người tới đảo Thạch Đầu.
Bát đại thế gia thấy tứ đại gia tộc và hoàng thất đều làm ra động tĩnh lớn như vậy, sao có thể buông tha cơ hội tốt như thế?
Bọn họ cũng sôi nổi phái thanh niên tài tuấn và kiện tướng đắc lực của gia tộc mình bám sát theo.
Mà những người trên đảo Thạch Đầu vẫn chưa biết vì mười một đạo lôi kiếp này, đảo Thạch Đầu đã rơi vào nguy cơ trước nay chưa từng có.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT