Nhũ mẫu?

Còn là nhũ mẫu của Vệ Giới nữa?

Trước đây chưa từng nghe hắn nhắc đến bao giờ, thì ra nhũ mẫu của Vệ Giới vẫn còn sống sao?

Linh Diên ngây ra một thoáng, khi nàng đang suy nghĩ có cần dùng đến hay không thì Lam Dục đã có lòng tốt nhắc nhở nàng: “Chuyện này chắc vương gia sẽ đồng ý. Nhũ mẫu là người lâu năm trong cung rồi, vẫn luôn chăm sóc cho vương gia, bà ấy cũng rất quen thuộc với những công việc trong vương phủ. Năm năm trước, vương gia đã đưa bà ấy về quê dưỡng già. Giờ cũng chẳng qua mới hơn năm mươi tuổi, nếu bà ấy đồng ý quay lại giúp đỡ vương phi nương nương thì chắc chắn người sẽ bớt lo hơn nhiều.”

Linh Diên gật gật đầu như có điều suy nghĩ: “Nếu đã như vậy thì cảm ơn Lam quản gia nhé. Chuyện này bổn vương phi sẽ nói với vương gia.”

“Thuộc hạ cáo lui.”

Sau khi Lam Dục rời đi, Linh Diên mới phát hiện ra nàng không chỉ biết quá ít về Vệ Giới mà ngay cả chuyện đối nhân xử thế, mạng lưới quan hệ trong vương phủ, nàng cũng mờ mịt chẳng hiểu gì.

Như vậy không được. Nếu nàng không thể vào tâm thế trước, không thể giúp đỡ Vệ Giới thật tốt thì sau này ắt hẳn sẽ bị người khác chê trách.

Trước nay, Linh Diên nàng làm chuyện gì, hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm nên được thành tích.

Xem ra nhũ mẫu này nàng không mời về không được thật rồi.

Không ngờ, còn chưa đợi nàng đi tìm Vệ Giới, hắn đã tự tìm tới: “Ngươi muốn mời Lý ma ma về à?”

Linh Diên nhướng mày. Vệ Giới nói: “Lam Dục đã nhắc với ta. Nếu có cần thì ta có thể phái người đi mời.”

“Có phiền phức quá không?”

Trong số của hồi môn ban đầu, nước Mị cũng dâng tới mấy vị ma ma tuổi tác khá lớn, nhưng lại bị nàng trả về trong tình trạng y nguyên như cũ chưa đụng vào. Nguyên nhân tất nhiên là nàng không tin tưởng được. So với việc ở lại đây khiến nàng chán ghét, còn không bằng ngay từ ban đầu đã không thể bọn họ đến gần.

Sự thật đã chứng mình, với thân phận như nàng, giữ mấy người lớn tuổi bên cạnh để sai bảo vẫn là điều vô cùng đúng đắn.

Cũng khó trách bên cạnh mấy cô nương nhà giàu có đều có ma ma bên cạnh, dù là cô nương xuất giá cũng không thiếu được ma ma. Trước đây nàng cũng thật sự là quá tự cho mình là đúng rồi.

Chung quy vương phủ cũng không phải gia đình bình thường gì, nàng có thể tự do tự tại mấy tháng nay thật sự đã phải vui đến cười trộm rồi.

Độc của Đỗ Ẩn chỉ còn thiếu bước cuối cùng nữa thôi, tất nhiên tiếp theo đây nàng không thể tiếp tục ở lại Dược viên nữa, cũng đến lúc quay về làm Phượng vương phi của nàng rồi.

“Nếu phiền thì ngươi không nhắc đến nữa à?”

Linh Diên bĩu môi: “Cũng không phải thế. Nếu đã vậy thì mời người của ngươi đi một chuyến đi. Bên này của ta đúng là cần một người có thể làm mọi việc thuận lợi, hơn nữa còn phải đáng để tin cậy.”

Mà người này còn bắt buộc phải quen thuộc với hoàng thất, với nước Tư U, nhất là với Vệ Giới và Phượng vương phủ. Xem ra Lý ma ma này đúng là lựa chọn tốt nhất.

“Ừ, đã sắp xếp rồi. Bên phía Đỗ Ẩn đó, khi nào thì ngươi làm phẫu thuật?”

“Có chuyện gì à?”

“Tháng sau, ngày mười lăm tháng tám, ta và ngươi đều phải vào cung. Ngươi cần phải sắp xếp thỏa đáng cho Đỗ Ẩn trước tháng tám.”

Thì ra là chuyện này à? Linh Diên gật gật đầu: “Cái này thì không vấn đề gì.”

“Vậy thì tốt.”

Sau khi Vệ Giới rời đi, Linh Diên lại nhìn về phía tì nữ của mình: “Lý ma ma này, các người đi điều tra chút đi. Ta cần bà ấy xuất hiện ở Đào Nhiên cư chúng ta trong trạng thái không có bất cứ vấn đề gì hết.”

“Vương phi yên tâm. Thuộc hạ sẽ đi thăm dò ngay đây.”

Cho dù là người Vệ Giới đưa tới thì nàng cũng buộc phải đích thân xác định rồi sau đó mới có thể yên tâm được.

Sáng sớm hôm sau, Linh Diên đã tới dược viên. Hắc lão đã gây mê toàn thân cho Đỗ Ẩn, hơn nữa cũng đã thành công thu thập được bảy ngàn mililit máu, đủ dùng cho lần phẫu thuật này.

Linh Diên thay quần áo xong, lập tức đi thẳng vào phòng phẫu thuật. Vì lần này không cần hao tổn sức lực quá nhiều cho nên Hắc lão không theo cùng. Mà nàng cũng có thể nhân cơ hội lấy mấy loại thuốc đặc hiệu của Công Tử Diễn từ trong không gian chữa bệnh ra.

Rạch cánh tay của Đỗ Ẩn, máu chảy ra đã không còn làm màu đen đỏ như lần đầu tiên nữa mà đã thành màu máu bình thường. Chỉ có điều thông qua kiểm tra đo lường rồi mới phát hiện bên trong có chứa độc tố rất loãng.

Vốn dĩ một phần độc này chỉ cần dùng thuốc là cũng có thể đẩy ra được rồi, nhưng hiệu quả của thuốc đông y quá chậm, hơn nữa thuốc luôn có ba phần độc. Mấy năm nay Đỗ Ẩn trên cơ bản là dựa vào thuốc để duy trì mạng sống, nói là ngâm mình trong ấm thuốc cũng không quá chút nào.

Tích tụ nhiều năm, thân thể hắn vốn đã sản sinh kháng thể với rất nhiều loại thuốc rồi. Nếu còn dùng những thứ thuốc này trên người hắn nữa, về cơ bản sẽ không có bất cứ tác dụng gì. Đây không phải là chuyện tốt.

Nếu có thể hoàn thành với điều kiện tiên quyết là bớt dùng thuốc, hà cớ gì phải dùng phương pháp khiến hắn đau đớn, khiến mọi người sốt ruột cơ chứ?

Để nâng cao hệ miễn dịch của bản thân hắn, Linh Diên quyết định lần này mạo hiểm làm thử. Rút hết máu trong cơ thể Đỗ Ẩn ra rồi lại đưa vào.

Đương nhiên, nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ trực tiếp mất máu quá nhiều mà mất mạng luôn. Nhưng Đỗ Ẩn thì sẽ không, vì Linh Diên có vũ khí bí mật.

Nước Sinh Mệnh trong không gian, nàng vẫn chưa từng dùng. Lần này, nàng định chính thức sử dụng trên người Đỗ Ẩn.

Vì thế, khi Đỗ Ẩn đang được lấy máu, nước thuốc có chứa nước sinh mệnh cũng sẽ thuận theo mạch của hắn mà chảy vào tuần hoàn quanh thân, tạm thời có thể giữ mạng cho hắn. Đến khi máu được lấy hết ra rồi, nàng sẽ lại truyền từng chút từng chút máu vào cơ thể hắn.

Quá trình này rất dài, Linh Diên cũng không rảnh rỗi, thỉnh thoảng rút một chút máu ra để tiến hành kiểm tra, còn phải thường xuyên kiểm tra tình hình của Đỗ Ẩn.

Sau hai canh giờ, tất cả trình tự đều đã hoàn thành. Tuy Đỗ Ẩn vẫn còn đang hôn mê, nhưng xem mạch tượng thì tình hình còn tốt hơn so với tưởng tượng của nàng. Cũng có nghĩa là sức mạnh của nước Sinh Mệnh này thật sự rất lớn.

Nhưng để ổn thỏa hơn, đảm bảo thành công trong một lần, Linh Diên vẫn dùng Nghịch Thiên Thần Châm trong lòng bàn tay mình để tiến hành kiểm tra hết từng ngóc ngách, từng tế bào khắp trên dưới cơ thể hắn. Kết quả cho thấy là không có độc.

Hỏa độc quấy nhiễu Đỗ Ẩn mười lăm năm cuối cùng đã được giải trừ thành công rồi.

“Thế nào rồi thế nào rồi?” Bên này, nàng vừa mở cửa phòng phẫu thuật ra thì bên kia Hắc Khuyết đã đi tới với vẻ kích động, kiểm tra tình hình của Đỗ Ẩn.

Linh Diên tháo khẩu trang xuống, nhìn Vệ Giới vẻ mặt đầy lo lắng một cái rồi gật gật đầu với hắn: “Chúc mừng ngươi nhé, hỏa độc đã được giải trừ hoàn toàn rồi.”

“Vất vả rồi.” Tuy sớm đã dự tính được, nhưng khi nghe nàng chính miệng xác nhận, Vệ Giới vẫn thở phào một hơi.

“Không cần, đây là chuyện ta nên làm.” Sau đó, nàng quay người nhìn về phía Hắc lão: “Trong vòng ba ngày đừng di chuyển hắn, đừng cho hắn uống nước hay ăn gì, chỉ cần truyền dịch dinh dưỡng là được rồi. Đợi ta quan sát rõ ràng tình hình ba ngày này của hắn xong sẽ quyết định sau.”

Hắc Khuyết đã bắt mạch, ông ta biết độc của Đỗ Ẩn đã được giải hết rồi. Trong ba ngày này, hẳn là cũng chỉ để kiểm tra xem hắn có nảy sinh phản ứng bài xích với máu được truyền vào trong cơ thể hay không thôi.

Tuy nói mấy lần trước phẫu thuật đều không xảy ra tình huống này, nhưng chung quy thì lần này cũng không giống những lần đó.

Nàng thật to gan, lại dám rút hết máu toàn thân ra rồi mới truyền vào lại. Cái này… rốt cuộc làm sao mà làm được vậy?

Hắc Khuyết nhìn thùng máu bên chân thật lâu, lập tức nắm rõ mức độ khó khăn của lần phẫu thuật này như trong lòng bàn tay.

Vốn dĩ dùng máu đổi máu đã đủ khiến ông ta kinh ngạc rồi. Ông ta mới theo nàng học về nhóm máu của con người mà nàng đã lại thay đổi nhận thức của ông ta một lần nữa rồi.

Rốt cuộc Linh Diên này còn có tiềm lực lớn đến nhường nào có thể khai quật ra nữa đây?

Không thể không thừa nhận, tiểu nha đầu này thật sự là kỳ tài trăm năm khó gặp của giới y học!

Phương pháp chữa trị nghịch thiên như thế, trước đây ngay cả nghĩ ông ta cũng không dám nghĩ tới, vậy mà nàng lại làm một cách thành công thuận lợi như thế.

So sánh người với người khiến người ta tức chết, so sánh đồ vật với đồ vật thì phải đem đồ vật vứt đi mà.

Linh Diên cố gắng làm ngơ ánh mắt cầu được giải thích như đói như khát của Hắc Khuyết, lấy lí do thân thể mệt mỏi để rút lui.

Không phải nàng không muốn chỉ dạy, mà là phương pháp này, nàng đã mượn tới quá nhiều nhân tố bên ngoài.

Nếu không có không gian chữa trị, không có thuốc của Công Tử Diễn, bệnh của Đỗ Ẩn tuyệt đối không thể nào khỏe lại nhanh như thế được. Mà cố tình những thứ này lại không thể nói ra ngoài được. Cho nên Linh Diên chỉ có thể làm ra vẻ ích kỷ mà từ chối nói cho Hắc Khuyết biết.

Ba ngày sau, qua kiểm tra, Đỗ Ẩn đã được xác định là độc tố trong thân thể bài trừ ra ngoài hoàn toàn rồi, mà máu cũng thích ứng rất tốt. Cuối cùng hắn đã được di chuyển ra khỏi phòng phẫu thuật, sắp xếp cho ăn uống.

Mười ngày sau, dược liệu phụ trợ cho hậu phẫu cũng được Linh Diên ngừng lại. Đỗ Ẩn chính thức từ giã cuộc sống ngày nào cũng phải uống thuốc, thử làm một người bình thường khỏe mạnh.

Để giúp Đỗ Ẩn khôi phục trạng thái bình thường, Vệ Giới đã sắp xếp cho Đỗ Ẩn một loạt chương trình huấn luyện hồi phục, Hoắc Khuyết còn theo suốt cả quá trình.

Linh Diên thì thành công rồi liền rút lui, chính thức rời khỏi Dược viên.

Nhoáng một cái đã tới tháng tám. Vì cung yến vào Tết trung thu ngày mười lăm tháng tám, Linh Diên đã bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị, chính thức bước vào tâm thái làm Phượng vương phi.

Ngày hai tháng tám, nhũ mẫu của Vệ Giới, Lý ma ma, đã được mời vào Phượng vương phủ.

Lý ma ma năm nay đã năm mươi sáu tuổi, lại không hề thấp gầy như những người già bình thường. Bà cao đến một mét bảy, dù tuổi đã cao nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp như xưa. Dáng người bà hơi mập, da trắng mặt tròn, nhìn có vẻ vô cùng hiền hậu.

Nhưng theo những gì Linh Diên điều tra biết được, phong cách làm việc của vị Lý ma ma này rất quả quyết, mạnh mẽ. Tính cách cũng rất nhanh nhẹn, cá tính mạnh, là muội muội ruột của vị Lý ma ma đã mất mà Ôn thái hậu tin tưởng nhất.

Chính vì có quan hệ này nên Vệ Giới mới mấy lần may mắn sống sót được sau khi Lan quý nhân bị giết hại.

Có thể nói, Vệ Giới có thể bình an lớn lên, hoàn toàn là nhờ phúc của Ôn thái hậu.

Đây cũng là lí do vì sao khi Dung thân vương trúng độc, Vệ Giới không nói hai lời đã đưa Linh Diên tới cửa.

Tuy Vệ Giới lạnh lùng từ tận trong tâm, nhưng không có nghĩa là hắn vong ân bội nghĩa. Ngược lại, hắn còn là một người vô cùng biết nhớ ơn báo đáp.

Năm đó Lý ma ma theo Vệ Giới xuất cung vào sống trong Phượng vương phủ, với năng lực của Vệ Giới, cả đời này bà cũng không cần lo thiếu ăn thiếu uống.

Nhưng vị Lý ma ma này lại không phải một người ham giàu sang. Bà cũng có nhà, có con trai con dâu, cháu trai cháu gái của chính mình. Hơn nữa Vệ Giới đã dần lớn mạnh lên rồi. Sau khi không còn sợ hoàng đế bức hại nữa, bà đã chủ động đề xuất muốn quay về quê nhà dưỡng già.

Năm năm nay, gặp ngày lễ Tết, Vệ Giới đều sẽ tặng quà lễ, quà tết rất hậu hĩnh cho bà. Những lễ vật này cũng đủ khiến cả nhà bà không cần lo ăn lo uống rồi.

Vốn không định làm phiền bà nữa, nhưng chung quy thì Linh Diên tuổi còn nhỏ, dù là quy củ trong Phượng vương phủ đã được đơn giản hóa đi rất nhiều so với những phủ khác rồi, hơn nữa người làm việc trong phủ cũng đơn giản, nhưng phức tạp là phức tạp ở chỗ mạng lưới quan hệ của Phượng vương phủ. Linh Diên vừa tới đây, khó tránh có lúc suy nghĩ không chu toàn. Nếu có Lý ma ma chỉ điểm cho, Vệ Giới cũng không còn nỗi lo về sau nữa. Vì thế, Lý ma ma đồng ý quay về, khiến cho Vệ Giới cảm động vô cùng. Hai vợ chồng liền đích thân nghênh đón Lý ma ma đến sảnh chính.

“Ma ma đi đường có bình an không ạ?”

Vệ Giới đích thân đỡ Lý ma ma, dìu bà lên vị trí chính, nhưng lại bị bà từ chối, thậm chí bà còn không quan tâm đến sự ngăn cản của Vệ Giới mà cố chấp muốn hành lễ với hai vợ chồng hắn.

Làm sao Linh Diên có thể nhận lễ này được, lập tức đáp lễ lại, còn không ngừng nói: “Ma ma là nhũ mẫu của vương gia, có ơn cứu mạng với vương gia, còn là trưởng bối mà vương gia hết mực coi trọng. Lễ này, thân là vãn bối, làm sao chúng con có thể nhận được chứ? Ma ma mau đứng dậy đi, như vậy không được, không được đâu ạ. Nếu người làm vậy, thần thiếp và vương gia thật sự sẽ mất ăn mất ngủ đấy ạ.”

Lý ma ma cũng không phải người ngoan cố, hai bên vì lễ này mà khiêm nhường đến mức ấy, tất nhiên bà cũng không kiên trì thêm nữa.

Không tiếp tục hành lễ, tất nhiên vị trí chính kia cũng sẽ không ngồi. Bà không ngồi, đương nhiên Vệ Giới và Linh Diên cũng sẽ không ngồi.

Ba người liền ngồi quanh chiếc bàn tròn. Linh Diên đích thân rót trà cho Lý ma ma, dâng điểm tâm lên.

Cảm nhận được bà đang quan sát nàng, Linh Diên liền thoải mái đứng dậy, xoay một vòng, cười đầy áy náy với bà.

“Lý ma ma, thật ngại quá, nếu không phải Linh Diên vô dụng thì cũng không cần phải khiến người lặn lội đường xa đến đây giúp đỡ, còn liên lụy người không thể đoàn tụ với người nhà.”

Nàng còn chưa nói xong lời tự trách thì Lý ma ma đã đưa tay lên cắt ngang: “Vương phi nương nương không thể khách khí như vậy được. Lão nô ở nhà cũng nhàn rỗi không có gì làm, con cháu đều lớn cả rồi, đâu còn cần bà lão này nữa. Năm năm nay, lão nô cũng ở nhà đủ rồi. Nhân lúc lão nô còn làm việc được, nếu có thể thay vương gia và vương phi gánh vác chút chuyện trong khả năng thì đó là vinh hạnh của lão nô. Vương phi và vương gia đừng làm vẻ xa cách với lão nô như vậy.”

Sau đó, bà kéo tay Linh Diên, ấn nàng ngồi xuống bên cạnh mình, sờ nhẹ lên gò má nàng có điều suy nghĩ.

“Màu da của vương phi nương nương nhìn có vẻ không bình thường chút nào. Có biết là vì nguyên nhân gì không?”

Linh Diên kinh ngạc nhìn về phía Lý ma ma: “Ma ma lại có thể nhìn ra được đây không phải là màu da bình thường sao?”

Nhiều năm như vậy rồi, rất hiếm có người nào có thể đứng trước mặt mà chỉ ra màu da của nàng có vấn đề. Cho dù bọn họ biết thì cũng chưa từng có lòng quan tâm, mà chỉ nhìn xem như trò cười thôi. Biểu lộ quan tâm một cách tự nhiên như Lý ma ma, trừ người nhà bằng hữu của nàng ra thì không còn ai khác nữa.

“Màu da của người bình thường đâu có đen như người. Cái này còn cần nghĩ à? Vừa nhìn đã biết là không bình thường rồi.”

Linh Diên hơi sửng sốt, chợt chua xót mà cố kéo khóe miệng: “Nhưng trước nay bọn họ đều sẽ không tỏ vẻ quan tâm như người. Ai nấy đều như nhau, trừ cười nhạo ra thì là coi thường, nhiều hơn nữa còn có khinh bỉ. Những ánh mắt như thế, con đã sớm nhìn nhiều cũng thành quen rồi, không ngờ Lý ma ma người…”

Lý ma ma hơi ngẩn ra, có lẽ cũng không ngờ sự quan tâm của mình lại vô tình chọc đúng vào nỗi đau của người ta, còn khiến Linh Diên cảm động đến mức này. Đặc biệt, nhìn vẻ mặt đó của nàng, trong lòng bà không khỏi rung động. Bà xoa xoa mái tóc của nàng, dịu giọng nói: “Miệng mọc trên mặt người khác, làm sao chúng ta có thể quản được chứ? Bọn họ nói thì cứ để bọn họ nói đi. Tuy vương phi nương nương tuổi còn nhỏ, nhưng vừa nhìn đã thấy là người biết cư xử biết nóng biết lạnh. Bọn họ không biết điểm tốt của người, đó là bọn họ không có phúc phần ấy. Ma ma vừa đến đã thấy người thân thiết. Chỉ là rốt cuộc gương mặt này của ngươi làm sao vậy?”

Dứt lời, bà không khỏi nhìn về phía Vệ Giới bên cạnh. Đôi môi mỏng của Vệ Giới cong lên, trong mắt thoáng lướt qua vẻ thương hại: “Trúng độc.”

Sắc mặt Lý ma ma hơi thay đổi. Những câu chuyện liên quan đến vị Phượng vương phi này, bà đã nghe nói từ sớm rồi. Bà lập tức nhìn sang Linh Diên với ánh mắt kinh ngạc.

“Ngay cả bản thân vương phi nương nương cũng không giải được sao?”

Giải được, nhưng hiện tại ta chưa thể giải.

Có điều đối với một người ngoài cuộc mà nói, có lẽ chuyện này sẽ không thể giải thích rõ ràng được. Nàng dứt khoát lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa giải được.”

“Độc này của người rất nhiều năm rồi đúng không? Có khi nào sẽ ảnh hưởng đến thân thể không? Người với vương gia, hai người…”

Lời của bà còn chưa nói hết, khóe miệng Vệ Giới đã giật giật. Hắn vội kéo bà đứng dậy.

“Ma ma đi đường cũng đã mệt rồi đúng không? Chi bằng người đến Hiên Viên các nghỉ ngơi trước đi. Bên đó đã dọn dẹp ổn thỏa rồi, sau này người sẽ ở đó.”

“Bên đó là chỗ ở của vương gia mà, lão thân sống ở đó còn ra thể thống gì chứ? Không được không được.”

Dứt lời, bà không khỏi nhìn về phía Linh Diên: “Vương phi nương nương, không biết Đào Nhiên cư của người còn chỗ không? Hay là dành ra một gian cho lão thân nhé?”

Linh Diên hơi sửng sốt, rất nhanh đã đứng dậy với vẻ được yêu thương bất ngờ mà lo sợ: “Có ạ có ạ, chỉ là sợ khiến ma ma chịu thiệt thôi.”

“Chịu thiệt gì mà chịu thiệt chứ? Có thể sống trong vương phủ đã là có phúc lớn rồi, sao lại chịu thiệt được?”

Nói xong, bà không quên kéo tay hai người, nhìn bọn họ nói lời thấm thía: “Nếu vương gia và vương phi đã cho phép lão thân làm việc, vậy thì sau này hi vọng hai người cũng đừng khách khí với lão nô như vậy. Thế này không thích hợp đâu. Dù lão nô là nhũ mẫu của vương gia nhưng cũng chỉ là một nô tài. Một đời làm nô thì cả đời làm nô. Vương gia và vương phi coi trọng lão nô, đó là phúc phần của lão nô, nhưng không phải là đặc quyền của lão nô. Vương gia và vương phi thấy thế nào?”

Linh Diên và Vệ Giới nhìn nhau một cái, thận trọng gật gật đầu. Lý ma ma rất hài lòng mà vỗ vỗ vai hai người: “Xem ra tình cảm hai vợ chồng son hai người cũng không tồi đâu. Thế này lão nô yên tâm rồi.”

“Nếu đã như vậy thì ma ma ở lại chỗ này nghỉ ngơi trước đi, con đi chuẩn bị chút đồ ăn cho người.”

Thời cơ vừa tới, Linh Diên đã vô cùng thức thời mà lui ra. Vị Lý ma ma này khách khí với nàng, hoàn toàn là nể mặt Vệ Giới mà thôi. Năm năm không gặp, chắc chắn hai người có rất nhiều lời thân mật muốn nói. Nàng còn ở lại nữa thì có chút không thích hợp rồi.

Quả nhiên, Linh Diên vừa lui ra, Lý ma ma đã lập tức thu lại nụ cười trên mặt, kéo Vệ Giới sau lưng ngồi xuống với vẻ đầy nghiêm trọng.

“Vương gia, rốt cuộc độc vương phi trúng là độc gì thế? Tóm lại là có giải được hay không? Sau này có ảnh hưởng đến thân thể không? Tuổi tác ngài cũng không nhỏ nữa rồi, vương phi thì mới mười một tuổi thôi. Nhỡ đâu ảnh hưởng đến con cái sau này thì phải làm sao đây?”

Vừa nãy bà muốn hỏi rõ ràng, nhưng Vệ Giới chết tiệt này lại ngăn cản bà hỏi tiếp. Hiện giờ bà chỉ có thể trông mong mà nhìn hắn thôi.

Vệ Giới bất đắc dĩ xoa xoa giữa hai hàng lông mày: “Nhũ mẫu, năm nay nàng ấy vẫn còn nhỏ, giờ bàn luận chuyện con cái nối dõi không khỏi có hơi quá sớm rồi. Với lại dựa vào y thuật của nàng ấy, sao có thể không có cách gì đối với độc của mình được chứ? Chẳng qua là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.”

“Không phải ngài vừa cưới một trắc phi hay sao? Nếu chính phi tuổi còn nhỏ thì trắc phi cũng có thể sinh một đứa trước mà. Cùng lắm thì sau khi sinh xong để tiểu vương phi của ngài nuôi. Có thế nào cũng không thể để ngài theo vương phi chịu đựng bốn, năm năm chứ?”

“Nhũ mẫu, chuyện này người đừng bận tâm nữa.”

“Làm sao lão nô có thể không bận tâm được? Lão nô nhìn ngài lớn lên từ bé, lão nô vô dụng, không thể chăm sóc tốt cho Lan quý nhân…”

Vừa nhắc đến chủ đề này, Vệ Giới đã triệt để im lặng. Rõ ràng chuyện này đã không phải là lần đầu được nhắc tới nữa rồi.

“Nhũ mẫu, bây giờ căn bản không phải lúc bàn luận chuyện này. Người có thể nào đợi vài ngày nữa rồi hãy nhắc không?”

Lý ma ma ngẩn ra, lúc này mới nhớ ra điều gì đó, chợt vỗ đầu mình: “Đúng, ngài nói đúng. Giờ không phải là lúc suy nghĩ chuyện này thật. Cái đó… “án mạng chữ Đỗ” đó là thật sao?”

Vệ Giới “ừm” một tiếng: “Là thật ạ. Chuyện này một ngày không giải quyết, Tư U sẽ khó mà bình yên được.”

Lý ma ma còn muốn nói gì đó, nhưng lời ra đến miệng lại không thể không nuốt ngược vào.

Bọn họ tình như mẹ con không sai, nhưng rốt cuộc thì bà cũng chỉ là một nô tài. Thân là nô tài, tuyệt đối không được bàn luận về đạo lý của chủ nhân, thậm chí là của hoàng đế.

Miệng bà mấp máy một hồi, cuối cùng lời nói hóa thành một tiếng thở dài: “Được rồi, lão nô biết rồi, sau này sẽ không nhiều lời nữa. Nhưng cũng xin vương gia suy nghĩ cho bản thân một chút. Như vậy thì mẫu phi ngài trên trời có linh chắc chắn cũng sẽ được yên nghỉ.”

Đã có Lý ma ma giúp đỡ chỉ bảo, quả nhiên Linh Diên ứng đối với mọi chuyện nhẹ nhàng hơn không ít.

Trong vòng mấy ngày nàng đã nhận mặt được hết người trên dưới vương phủ, còn tiến hành phân tích cả mạng lưới quan hệ của Phượng vương phủ.

Những người nào có quan hệ riêng trung thành với vương phủ, những người nào quan hệ đã chuyển biến xấu với vương phủ, rồi những người nào là bên đối lập, thậm chí ngay cả nữ quyến trong phủ của những người đó, nàng cũng bị ép phải ghi nhớ triệt để một lần.

Bè phái trong triều đường vốn không liên quan gì đến một nữ nhân như nàng, nhưng Lý ma ma yêu cầu nghiêm khắc. Hơn nữa, sau này nàng còn phải lôi kéo quan hệ với nữ quyến của những người này. Bất đắc dĩ, nàng lại bất chấp tiêu hóa hết những thông tin này một lượt.

Vốn trước khi xuất giá, nàng đã học lễ nghi trong cung rồi, nhưng Lý ma ma không yên tâm, vẫn cứ ôn tập lại từ đầu những lễ nghi đó một lần nữa. Cái này không nói, bà còn lựa chọn lại hết tất cả trang sức, quần áo từ đầu đến chân nàng một phen.

“Vương phi nương nương, người thế này không được đâu. Người nhìn xem, người nhìn trong tủ của người đi, sao toàn là một màu đen, màu đen hết vậy? Người đường đường là nhất phẩm Phượng vương phi, sao có thể mặc lễ phục màu đen chứ? Cái này.. nếu mặc ra ngoài, không chỉ thể diện của vương gia mà thể diện của cả hoàng thất cũng bị người làm cho mất sạch rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play