Phải rồi, dù vẻ ngoài có đẹp đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là một lớp da mà thôi.
Vệ Giới cũng đã không quan tâm, nàng còn quan tâm những thứ này làm gì?
Vì khuôn mặt này, vóc dáng này, từ nhỏ đến lớn nàng gần như là lớn lên trong sự khinh thường và chế giễu của người khác.
Mỗi khi thấy người khác châu đầu ghé tai thì thầm bàn tán, nàng đều sẽ cho rằng họ đang nói nàng, đang cười nhạo nàng. Vì thế, lâu dần đã khiến nàng vô cùng ghét những nơi đông người, càng không quen chủ động giao lưu với người khác.
Trừ những người thân cận nhất ra, từ trước đến nay nàng chưa từng kết giao với bằng hữu mới. Nhiều năm như vậy rồi, người thật sự có thể bước vào tâm khảm nàng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Nàng vẫn luôn cho rằng bốn nô tỳ xinh đẹp mà Hoa Mậu chọn lựa kỹ lưỡng đó là để khiêu khích nàng, để mỗi lần nàng nhìn thấy, áp lực trong lòng lại lớn hơn một chút. Nhưng sự thật thì, đúng là các ca ca muốn khiêu khích nàng, chỉ có điều không phải muốn làm tăng thêm áp lực cho nàng, mà là để nàng tự tin hơn một chút, phấn chấn lên một chút.
Độc trên người nàng rõ ràng là có thể giải, là bản thân nàng không muốn giải. Nếu đã là bản thân nàng không muốn giải, dựa vào đâu mà tự mình oán thán hối hận, trách trời trách người chứ?
Nàng không nên sống một cách phức tạp như vậy, mệt mỏi như vậy. Nàng nên tích cực hướng về phía trước, có lẽ sẽ khiến thực lực và sự tự tin của mình cùng nhau tiến lên. Chỉ có như vậy mới là trạng thái tốt nhất của Linh Diên nàng.
Đến lúc đó, ai còn để ý đến gương mặt này của nàng xấu xí đến đâu nữa chứ?
Chỉ là bản thân nàng không vượt qua khúc mắc này, chỉ là tự nàng đang hù dọa chính mình, cười nhạo chính mình thôi.
Nếu ngay cả tâm ma của mình mà nàng cũng không đánh bại được, làm sao kêu người khác dùng ánh mắt bình thường mà nhìn nàng chứ?
Vệ Giới nói không sai, dáng vẻ khi tự ti của nàng thật sự là xấu đau xấu đớn.
Ha ha, nực cười là đạo lý rõ ràng như vậy mà nàng lại phải trải qua nhiều khổ sở như thế mới muốn đối diện.
Linh Diên ơi là Linh Diên, cuộc đời tiếp theo đây, ngươi phải lấy sự tự tin của ngươi, lấy khí chất của ngươi ra. Có như vậy mới có thể khiến người khác khi nhắc đến đại danh của ngươi thì thứ người ta nhớ không phải là dung mạo của ngươi mà là thực lực và sức ảnh hưởng của ngươi.
Đó mới là dáng vẻ mà mọi người thật sự muốn nhìn thấy, một người ngập tràn sức sống, tự tin thẳng thắn!
Cứ như vậy, dưới sự gào thét của Vệ Giới, cuối cùng, Linh Diên cũng chịu chính thức đối mặt với bản thân.
Không biết khi các ca ca đã tốn bảy, tám năm cũng không thể khiến tam quan của Linh Diên trở nên đúng đắn kia biết được thì sẽ có vẻ mặt gì.
Lấy thời gian tám năm ra so với một canh giờ, Vệ Giới đã chiến thắng một cách hoàn toàn xứng đáng!
Mà hai người trò chuyện chân thành với nhau như vậy cũng khiến Linh Diên âm thầm chú ý đến tâm ý của Vệ Giới.
Trong lúc hắn nói chuyện, cũng chưa từng lộ ý muốn ai đi đường nấy với nàng. Vậy cũng có nghĩa là Vệ Giới cũng không có ý tìm hôn phối khác đúng không?
Ban đầu bọn họ là hiệp nghị, không sai. Nhưng sau này còn có ý sẽ phát triển xa hơn đúng không?
Thậm chí, ngay cả ý muốn làm phụ thân mà Vệ Giới cũng đã có rồi đúng không?
Người nào đó không tự chủ được mà dần dần buông trái tim từ đầu đến cuối vẫn luôn treo cao kia xuống một cách lặng lẽ âm thầm. Thêm vào đó, nàng lập lời thề, chỉ cần Vệ Giới ngươi không phản bội, Linh Diên ta tuyệt đối sẽ đối đãi với ngươi một lòng một dạ. Đời này kiếp này, ngươi là phu quân của ta, ta là thê tử của ngươi, chúng ta không rời bỏ nhau, cùng đến bạc đầu. Nắm tay người cùng người đến già. Vệ Giới, đây là lời thề hẹn đời này của Linh Diên ta đối với ngươi, hi vọng ngươi cũng có thể giữ ước nguyện ban đầu này với ta.
Rất nhanh, tin tức hai phu thê cãi nhau đã truyền khắp Phượng vương phủ. Đối với những lời đồn đãi này, Linh Diên không hề có ý ngăn cản, thậm chí còn kêu người âm thầm để ý xem là những người nào thể hiện một cách tích cực quá mức trong chuyện này, sau đó sẽ sai người trông chừng.
Trước có Hạ trắc phi đi ra từ Đào Nhiên cư với sắc mặt khó coi, sau có cuộc tranh chấp giữa vương gia và vương phi. Bất tri bất giác đã có người bắt đầu phỏng đoán có phải là tiểu vương phi này cãi cọ với vương gia vì Hạ trắc phi hay không.
Tin tức truyền đến tai Hạ Vân Hà, nàng ta nhìn tỳ nữ của mình với vẻ không thể tin nổi.
“Đỗ Quyên, ngươi nói thật sao? Sau khi ta rời đi, vương gia đã đi tìm vương phi sao? Hơn nữa, còn ra khỏi Đào Nhiên cư với vẻ mặt rất khó coi à?”
Đỗ Quyên gật gật đầu: “Đúng vậy đó Hạ trắc phi. Vừa nãy khi nô tỳ đến phòng bếp, mọi người đều đang bàn tán chuyện này đó, đã truyền đến mức vô cùng chân thực như mắt thấy tai nghe vậy. Chắc là thật rồi.”
Hạ Vân Hà ngây ra chốc lát, đôi mày xinh đẹp hơi nhíu lại: “Lẽ nào vì chuyện hoàng thượng giáng chỉ xuống, chỉ định hôn sự nên khiến vương gia và vương phi có ngăn cách với nhau sao?”
Đỗ Quyên: “Mọi người đều nói như vậy. Không phải vương phi của chúng ta vừa quay về hay sao? Chắc là không biết chuyện này. Khi Hạ trắc phi người đi thăm hỏi tiểu vương phi, chắc hẳn vương phi cũng vừa biết không lâu đúng không?”
Vừa quay về?
Hạ Vân Hà lập tức ngẩng đầu lên: “Lẽ nào trước đó vương phi không ở trong phủ sao?”
Lúc này Đỗ Quyên mới nhớ ra chủ nhân nhà mình cũng là người chẳng ra khỏi cửa, lập tức nói: “Một tháng trước, sau khi vương phi nương nương chữa trị khỏi cho Dung vương và Định Tây hầu lão thái quân xong thì đã rời khỏi kinh thành. Không phải là hình như hôm qua mới về đó sao?”
Đã rời đi một tháng rồi, vậy mà nàng ta lại không hề hay biết. Thậm chí, ngay cả hạ nhân trong vương phủ cũng không bàn tán gì. Sao cảm giác tồn tại của vị vương phi này còn không mạnh bằng nàng ta vậy?
“Có biết nàng ta ra ngoài đã làm gì không? Sao lại đi lâu vậy?”
“Cái này… nô tỳ không biết. Những gì liên quan đến chuyện vương phi rời đi, trong phủ cũng không ai nói huyên thuyên sau lưng cả.”
Chính là không biết chuyện này bị người phía trên cố ý ngăn chặn bàn tán hay là căn bản không ai chú ý đến vị vương phi nương nương này của bọn họ đi đâu.
“Nói ra thì vị vương phi nương nương này đúng là khác với những người khác mà. Từ sau khi vương phi vào cửa, rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người. Ngay cả các bữa yến tiệc, đón đến tiễn đi, cả hoàng cung cũng chưa từng thấy nàng ấy lộ mặt. Vương phi chủ nhân nhà người ta có ai là không nắm đại quyền hậu cung trong tay? Tiểu vương phi này của chúng ta thì hay rồi, trực tiếp giao quyền quản gia cho Lam quản gia luôn. Bản thân nàng ấy thì làm bà chủ nhàn hạ bỏ mặc. Còn nữa còn nữa, đều nói quan mới nhậm chức phải làm mấy việc có sức ảnh hưởng lớn, vương phi của chúng ta thì chẳng làm lấy một việc gì cả, chỉ thỉnh thoảng gặp mấy hạ nhân chúng ta, vậy mà vẻ mặt cũng chẳng có cảm xúc gì. Hơn nữa, trong viện tử của vương phi có đầu bếp nữ riêng. Từ trước đến này nàng ta chưa từng ăn cơm từ nhà bếp lớn. Số lần lộ mặt cả mấy tháng nay cộng lại, mười đầu ngón tay cũng đủ đếm hết rồi, đúng là khiêm tốn chết đi được. Trắc phi nương nương, người nói xem tính cách của tiểu vương phi có được tính là quái gở không?”
Nói đến đây, cũng không quan tâm Hạ Vân Hà có trả lời hay không, Đỗ Quyên lại tiếp tục nói.
“Hình như tiểu vương phi chỉ có hứng thú với y thuật thôi. Những chuyện đối nhân xử thế khác, có vẻ nàng ấy căn bản không coi ra gì. Tuy nói vương phủ chúng ta mấy tháng nay đã yên ắng đi rồi, nhưng điều này cũng không có nghĩa là vương gia sẽ thật sự lui khỏi triều đình! Vương gia cự tuyệt hết người này đến người khác thì thôi đi, sao ngay cả vương phi cũng không lộ mặt, khước từ hết buổi yến hội này đến buổi yến hội khác vậy?
Mấy tháng nay từ khi vương phi nương nương gả cho vương gia, hình như còn chưa từng lộ mặt công khai thật đó! Không phải ra ngoài khám bệnh cho người ta thì chính là ở hồ U Nguyệt trong vương phủ. Hơn nữa, điều quái lạ hơn là thái độ của vương gia với tiểu vương phi, có vẻ cũng không lạnh nhạt như mọi người tưởng tượng đâu. Thậm chí có lúc còn cảm giác tính cách của tiểu vương phi và vương gia có chút tương đồng, đều không thích nói chuyện là mấy, cũng không thích xã giao, rõ ràng là chủ nhân vương phủ mà lại rất ít lộ mặt, cứ như vương phủ của chúng ta không phải là vương phủ mà là nơi ở ẩn của bọn họ vậy.”
Hạ Vân Hà nghe đến đây, dù trong lòng vô cùng khó chịu nhưng ngoài mặt lại không biểu lộ ra.
“Tất nhiên vương gia đối đãi với vị tiểu vương phi này khác biệt rồi. Từ việc ngài ấy có thể kháng chỉ không tuân lệnh vua cũng phải cưới nàng ta về là có thể nhìn ra được. Hơn nữa, ngươi cũng nói rồi đấy, tiểu vương phi vẫn luôn ở trong cấm địa của riêng vương gia là hồ U Nguyệt, cho dù là lục trưởng công chúa của chúng ta tới cũng chưa từng bước chân tới hồ đâu. Vậy mà tiểu vương phi lại có thể tùy ý ra vào, hơn nữa vào một cái là ở liền mấy ngày. Lẽ nào điều này còn chưa đủ thể hiện rõ điều gì hay sao?”
Ánh mắt Đỗ Quyên chợt sáng lên: “Đúng đó. Nô tỳ cũng quên luôn, hồ U Nguyệt là trọng địa trong phủ mà! Vậy… vậy chuyện mà hôm nay mọi người nói như tận mắt thấy đó…”
“Phu thê làm gì có ai không cãi nhau chứ?”
Hạ Vân Hà tùy tiện nói một câu nhưng lại khiến Đỗ Quyên tin tưởng không còn nghi ngờ gì nữa.
“Cũng phải, tiểu vương phi còn nhỏ tuổi, chắc chắn vương gia sẽ nhường vương phi. Có điều, trắc phi nương nương, tiểu vương phi đối đãi với người đúng là không tồi đó. Không chỉ ban thưởng mà còn để người thay vương phi đi tham dự đủ kiểu yến tiệc hội họp. Đây là vinh quang khác biệt vô cùng lớn đó.”
Vốn dĩ Đỗ Quyên còn đang tưởng mình theo Hạ Vân Hà sẽ không có ngày được nở mặt, nhưng không ngờ nhanh như vậy mà đã có cơ hội rồi.
Mấy năm nay Hạ Vân Hà ở trong vương phủ, tuy chiếm thân phận một người khách nhưng sau lưng vẫn có người nói những lời gièm pha thế này thế kia.
Tuy nói nữ nhân trong Phượng vương phủ ít ỏi không có mấy người, không biết những chuyện nói năng huyên thuyên ít hơn nhà người khác bao nhiêu, nhưng không phải là không có nữ nhân mà. Nơi nào có nữ nhân thì sẽ có đồn đại linh tinh. Lâu dần, bản thân nàng cũng chán ghét những ngày tháng như vậy rồi.
Không ngờ Hạ Vân Hà có có vận may như vậy. Điều này khiến Đỗ Quyên đã nhìn thấy được tiền đồ của mình, đặc biệt là thái độ của tiểu vương phi rành rành ra đó, tương lai ắt hẳn cũng sẽ không làm khó gì Hạ viên bọn họ. Như vậy càng khiến nàng kích động hơn.
Chỉ cần Hạ Vân Hà có thể leo lên được giường của vương gia, chân chính đứng vững trong vương phủ thì tất nhiên tiền đồ của Đỗ Quyên sẽ không còn là một tiểu nha hoàn nữa, mà là lắc mình một cái liền trở thành đại nha hoàn bên cạnh trắc phi vương phủ đó.
Suy nghĩ của Đỗ Quyên ra sao, gần như Hạ Vân Hà chỉ nhìn một cái đã hiểu thấu. Nàng ta lập tức cong khóe mắt, cười đầy ý tứ sâu xa.
“Sao ta cảm thấy kẻ làm nha hoàn như ngươi còn vui mừng hơn người làm trắc phi như ta vậy?”
Phải, chuyện này nhìn có vẻ là nàng ta được nhận ân tình từ Linh Diên, nhưng chẳng phải nàng ta sẽ thành bia đỡ đạn cho người nào đó hay sao?
Linh Diên quái gở không thích đến tham dự yến tiệc hội họp là vì nàng mang gương mặt có lỗi với người khác. Nếu Hạ Vân Hà là nàng thì cũng thà chọn đóng cửa từ chối khách còn hơn. Nếu không phải vì như vậy, nàng sẽ có lòng tốt mà nhường cơ hội cho Hạ Vân Hà như vậy sao?
Sau này có những buổi yến tiệc hội họp mà Hạ Vân Hà tham gia, ắt sẽ có người hỏi nàng ta về chuyện vị chính vương phi này đi đâu. Đến lúc đó, nàng ta phải tốn bao nhiêu nước bọt để bình ổn lại đây?
Nàng có thể không đối tốt với Hạ Vân Hà sao?
Có thể không khách khí với Hạ Vân Hà sao?
Có điều, Linh Diên có vẻ ngoài như thế nào, chắc hẳn bên ngoài đều đồn đại đến điên lên rồi. Cho dù nàng có khiêm tốn đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thay đổi được gì mà.
Thân là chính vương phi của Phượng vương phủ, sao có thể cả đời trốn tránh không ra ngoài chứ?
Nghĩ như vậy, nội tâm vị tiểu vương phi này của nhà bọn họ cũng yếu đuối thật, không chịu được đồn đãi gièm pha à?
Tính cách như vậy không phải là chuyện gì tốt khi ở trong hoàng thất. Phải biết, kẻ thù của Phượng vương điện hạ nhà bọn họ không hề nói ít lời đâu. Vương phi như vậy không phải là đang giữ thể diện cho vương gia mà là đang làm mất mặt vương gia!
Vẫn là câu nói đó, trốn được ngày mồng một không trốn được ngày mười lăm. Hạ Vân Hà cũng thật muốn xem xem, sau này rốt cuộc Linh Diên muốn ứng đối thế nào, nhìn thẳng vào thân phận chính phi nương nương Phượng vương phủ của mình như thế nào.
Đỗ Quyên tất nhiên không biết Hạ Vân Hà suy nghĩ ra sao, vừa nghe nàng ta nói vậy đã “bộp” một tiếng quỳ rạp xuống đất.
“Trắc phi nương nương nặng lời rồi, nô tỳ là thật lòng vui cho nương nương. Nương nương có cơ hội tốt như vậy, tất nhiên nô tỳ cũng được thơm lây. Từ nay về sau, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực hầu hạ nương nương, phục dịch nương nương.”
“Phụt, được rồi được rồi. Ngươi đối với ta ra sao, lẽ nào ta còn không nhìn ra sao? Không cần thể hiện lòng trung thành ở đây đâu. Được rồi, đứng dậy đi.”
Nể tình tiểu nha hoàn này đã dốc lòng hầu hạ nàng ta từ khi nàng ta mới vào cửa, Hạ Vân Hà tạm thời tha cho Đỗ Quyên.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, giờ đây nàng ta đã là trắc phi của vương phủ rồi, lẽ nào bên cạnh vẫn chỉ có một tiểu nha hoàn Đỗ Quyên như vậy hay sao?
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của bà tử vang lên: “Khởi bẩm trắc phi nương nương, Lam quản gia của vương phủ sai người đến Hạ viên của chúng ta rồi.”
Lam Dục? Hắn ta đến đây làm gì?
Hạ Vân Hà chỉnh lại đầu tóc, liếc mắt nhìn Đỗ Quyên vẫn còn ngây ra quỳ dưới đất: “Ngơ rồi à? Còn không mau đứng lên?”
Đỗ Quyên lập tức đứng dậy, đi tới bên cạnh Hạ Vân Hà, giúp nàng ta chỉnh trang y phục và đầu tóc xong thì liền cẩn thận dè dặt mà ghét sát vào tai nàng ta mà nhẹ giọng hỏi: “Nương nương, người nói xem có phải lần này Lam quản gia đến là đưa người tới cho người không?”
Đưa người tới?
Ánh mắt Hạ Vân Hà sáng lên, quay đầu nhìn về phía Đỗ Quyên đầy vẻ thận trọng, không khỏi cong môi: “Được rồi, biết ngươi nghĩ thế nào rồi. Yên tâm đi, cho dù có thu nhận thêm người thì ngươi cũng là đại nha hoàn của ta. Chỉ cần ngươi làm tốt thì tất nhiên bổn trắc phi sẽ không bạc đãi ngươi.”
Tâm tư của Đỗ Quyên bị nhìn thấu, mặt nàng liền đỏ lên, lập tức cúi đầu hành lễ với Hạ Vân Hà: “Nô tỳ tạ ơn trắc phi nương nương yêu mến. Từ nay về sau, nô tỳ nhất định sẽ ra sức hầu hạ nương nương hơn nữa.”
“Được rồi, đi, đến sảnh đón khách xem.”
Khi hai chủ tới đến sảnh đón khách, Lam Dục mặc một bộ y phục màu lam, tướng mạo anh tuấn lập tức hành lễ với Hạ Vân Hà.
“Lam quản gia mau đứng dậy đi. Không biết lần này Lam quản gia tới là có chuyện gì?”
Dứt lời, đôi mắt to của Hạ Vân Hà như vô tình lại như cố ý mà nhìn về phía sau hắn ta.
Có bà tử có nha hoàn. Bị Đỗ Quyên đoán trúng thật rồi, chính là tới đưa người đến cho nàng ta.
“Thuộc hạ phụng mệnh lệnh của vương phi nương nương, chọn mấy nha hoàn và bà tử đắc lực cho Hạ trắc phi. Trắc phi nương nương, người có thể chọn từ trong số này mấy người vừa ý để giữ lại hầu hạ bên mình.”
Đúng là tiểu vương phi đưa người tới cho nàng ta à?
Hạ Vân Hà lập tức làm ra vẻ cảm kích: “Thì ra là vương phi thương yêu, thiếp có tài đức gì mà có thể khiến vương phi bận lòng như vậy chứ? Còn để Lam quản gia đích thân chạy đến đây một chuyến, thiếp xin cảm tạ tại đây.”
“Trắc phi nương nương khách khí rồi. Khế ước bán thân của mấy người này cũng đã đem tới rồi. Vương phi nương nương đã nói, nếu người thích thì giữ lại, nếu không thích thì ngày mai sẽ tìm bên mua bán hạ nhân đến phủ một chuyến, để người đích thân chọn lựa.”
Trong lòng Hạ Vân Hà khó nén kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ Linh Diên tuổi còn nhỏ mà tâm tư lại kín đáo như thế, ngay cả điểm này cũng nghĩ tới.
Lúc này, sự việc có hơi nằm ngoài dự tính của Hạ Vân Hà rồi, cũng khó trách Linh Diên tuổi còn nhỏ đã được vương gia ưu ái.
Xem ra nàng ta bắt buộc phải nhận thức lại về Linh Diên một phen rồi.
“Không cần phiền phức nữa đâu, người do vương phi tự mình dặn dò, Lam quản gia đích thân đưa tới, sao có thể sai sót gì được?”
Ở nước Tư U, nhất phẩm chính vương phi như Linh Diên có bốn đại nha hoàn, bốn nha hoàn nhị đẳng hầu hạ. Còn như Hạ Vân Hà thì không có phẩm cấp, chỉ là trắc phi do hoàng thượng chỉ hôn, đại nha hoàn chỉ có thể có hai người, nha hoàn nhị đẳng thì hai người. Thiếp và quý thiếp dưới nữa thì đại nha hoàn có một, nha hoàn nhị đẳng có hai.
Nay bên cạnh Hạ Vân Hà chỉ có một mình Đỗ Quyên, trong Hạ viên còn có một vài nha hoàn và bà tử làm việc nặng nhọc. Mấy người này đều không được tính trong số kia. Cũng có nghĩa là nàng ta còn có thể chọn một đại nha hoàn và hai nha hoàn nhị đẳng, nha hoàn và bà tử làm việc nặng cũng có thể chọn thêm mấy người. Tính ra thì cũng có năm, sáu người rồi. Khó trách Lam Dục lại dẫn nhiều người tới như vậy. Chỉ là Hạ viên nho nhỏ này của nàng ta e rằng cũng không chứa được nhiều người tới vậy.
Không ngờ, Lam Dục dường như nhìn một cái đã hiểu thấu suy nghĩ của nàng ta, lập tức trầm giọng nói: “Đợi Hạ trắc phi chọn xong thì sẽ thu xếp cho người chuyển nhà. Vương phi vừa chỉ định Phù Cừ các ở bên Tây Uyển cho Hạ trắc phi người rồi.”
Phù Cừ các sao? Lại đem cả tòa lầu gác lớn nhất Tây Uyển chỉ định cho nàng ta ư?
Phải biết đường đường vương phi cũng chỉ sống trong Đào Nhiên cư không lớn không nhỏ thuộc Đông Uyển, nàng ta có tài đức gì mà chiếm cứ Phù Cừ các?
Hạ Vân Hà hơi sững sờ, thậm chí còn hoài nghi mà nhìn về phía Lam Dục: “Lam quản gia, ngài xác định là không nghe nhầm chứ? Là Phù Cừ các lớn nhất Tây Uyển sao?”
Trên gương mặt anh tuấn của Lam Dục thoáng qua một nụ cười nhẹ, giơ tay nhấc chân đều tản ra sức quyến rũ của nam nhân trưởng thành. Đám tiểu nha hoàn ở bên cạnh nhìn quản gia khôi ngô tuấn tú như vậy, ai nấy đều mặt đỏ tim đập, mặt tựa hoa đào.
“Tất nhiên rồi. Vương phi nương nương đích thân dặn dò, sao có thể có sai sót gì được?”
“Nhưng thiếp có tài đức gì…” Không ngờ, lời nói của nàng ta còn chưa dứt thì đã bị Lam Dục ngăn lại: “Về điểm này thì trắc phi nương nương không cần lo lắng. Nếu đã là vương phi chỉ định cho người, người có thể yên tâm thoải mái mà dọn qua đó.”
Đã nói đến nước này rồi, Hạ Vân Hà tất không khăng khăng nữa, lập tức cảm ơn Lam Dực rồi lại đích thân chọn sáu người hầu.
“Ngày nào trắc phi nương nương chuyển nhà? Thuộc hạ có thể qua giúp đỡ.”
“À, không cần đâu. Đồ của ta không nhiều, có bọn họ ở đây cũng đủ rồi.”
“Có gì dặn dò xin cứ dặn dò Lam Dục. Cáo từ.”
Sau khi tiễn Lam Dục đi, Hạ Vân Hà vẫn còn hơi mờ mịt như trong sương mù. Rốt cuộc tiểu vương phi này có ý gì?
Sao lại đối xử với nàng ta tốt như vậy?
Tốt đến mức khiến nàng ta có chút lúng túng không biết làm sao rồi.
Sau khi đi ra khỏi hậu viện, Lam Dục trực tiếp đi tới Đào Nhiên cư của Linh Diên.
Tuy nói Đào Nhiên cư này không tính là lớn, nhưng cũng không phải nhỏ. Đặc biệt là xung quanh Đào Nhiên cư không có viện tử nào khác, lại đối diện với Hiên Viên các, một đông một tây, đứng lặng bên bờ hồ U Nguyệt, cảnh sắc đẹp vô cùng. Quan trọng nhất là thanh tịnh, cho nên ban đầu Linh Diên mới dọn đến nơi này mà không chút do dự.
Phong cách kiến trúc của nước Tư U lấy hướng đông làm chủ. Từ trước đến nay, Đông Uyển chính là nơi chính chủ sống, lại thêm Đào Nhiên cư này cách hồ U Nguyệt cũng gần, không cần đi hết đường nọ lối kia là nàng đã có thể đến hồ U Nguyệt rồi, thuận tiện vô cùng. Đây cũng là nguyên nhân tại sao nàng chỉ thích mỗi nơi này. Đương nhiên, những thứ này Hạ Vân Hà sẽ không hiểu được, vì nàng ta cũng không có cơ hội hiểu.
Có thể đặt chân vào Đông Uyển đã là phúc lợi của nàng ta rồi, muốn tiến thêm một bước thì lại không dễ dàng.
Sau khi Lam Dục báo cáo lại chuyện ở Hạ viên một cách đơn giản, Linh Diên liền gật gật đầu: “Ta biết rồi, Lam quản gia vất vả rồi.”
“San sẻ khó khăn cho vương phi là chuyện thuộc hạ nên làm mà, chỉ là vương phi nương nương, quyền quản gia này?”
Lam Dục cũng rất buồn bực. Hắn ta đang là quản sự ngoại viện yên lành thì lại ép hắn ta tham gia vào những chuyện hỗn độn tạp nham của hậu viện, thật sự là không biết quý trọng nhân tài mà. Đặc biệt là từ sau khi Hạ Vân Hà này được chỉ định làm trắc phi của vương gia, hắn ta lại càng cảm thấy mình không thể quản những chuyện này được nữa.
Còn tiếp tục như vậy, chưa nói tới hắn ta tự mình suy sụp, liên lụy đến cả thủ hạ của hắn ta cũng sẽ mất mặt theo.
Một đại nam nhân đàng hoàng mà đi quản lý nội viện, nói ra ngoài cũng mất giá, mất giá đó!
Khoảng thời gian này, mỗi lần Lam Dực gặp được nàng thì đều mang dáng vẻ khổ sở. Cho dù Linh Diên muốn làm ngơ thì e rằng cũng là không thể.
Lúc này, nàng cũng không miễn cưỡng hắn thêm nữa: “Được rồi, quyền quản gia ta sẽ thu hồi. Như vậy là được rồi chứ gì?”
“Vậy có phải hậu viện này cần tuyển chọn một ma ma hay một nha hoàn thích hợp đến giúp đỡ vương phi nương nương không?”
Linh Diên xoa xoa cằm, gật đầu: “Ngươi có kiến nghị ai thích hợp không?”
Lam Dục nhìn Linh Diên với vẻ hơi do dự. Linh Diên phất phất tay với hắn: “Có lời gì cứ nói thẳng, ngượng ngùng này nọ chẳng giống nam nhân chút nào.”
Khóe miệng Lam Dục giật giật. Có phải cách nói chuyện của vị tiểu vương phi này hơi thẳng thắn quá rồi không? Cái gì gọi là chẳng giống nam nhân chứ? Hắn ta chẳng qua là do dự chút xíu thôi mà.
Khi thuộc hạ giúp người quản lý hậu trạch, sao người không nói thuộc hạ không giống nam nhân chứ? Sao miệng lưỡi của tiểu vương phi này lại độc như vậy?
Lam Dục nhẫn nhịn uất ức, bất lực nói: “Nhũ mẫu của vương gia là người thích hợp đó ạ. Chỉ là bà ấy giờ đang dưỡng già ở quê, không biết có bằng lòng quay về hay không.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT