“Á… Chủ nhân, nhẹ chút…” Tư Tuyết cau mày hét lên.

Quyền Mạch Ngự ngước mắt lườm Tư Tuyết, tiếp tục dùng hết sức để bôi thuốc cho Tư Tuyết.

Tư Tuyết hơi ngây ra, chu môi lên, không nói gì nữa.

Sau khi được bôi thuốc xong, Tư Tuyết đi thẳng ra khỏi nội điện, vừa đi ra ngoài cửa điện đã thấy Vân Hiên đang đi về phía mình. Nàng sửng sốt, Vân Hiên cũng ngớ ra, vẻ mặt của hắn ta giống như vừa mới bị ăn phân vậy.

Khóe miệng Tư Tuyết giật một cái, sau đó nàng lấy tay áo che mặt, quay lưng lại không cho Vân Hiên nhìn thấy mặt mình.

Thật đúng là...

“Tư Tuyết?” Vân Hiên ngạc nhiên gọi tên Tư Tuyết

“Ta không phải Tư Tuyết, ngươi nhận lầm người rồi!” Tư Tuyết vừa cắn răng vừa nhéo lấy cổ họng của mình nói với Vân Hiên.

Nhưng mà Vân Hiên đã tiến lên và nắm lấy tay Tư Tuyết, xoay người nàng lại để nàng đối mặt với hắn ta.

Tư Tuyết tức giận, định chuẩn bị mắng Vân Hiên.

“Có phải hoàng thượng đánh ngươi không!?” Vân Hiên hỏi với một vẻ mặt nghiêm túc.

Tư Tuyết cảm thấy mình và Vân Hiên không thể ở cùng một chỗ, quay người muốn đi thì lại bị Vân Hiên kéo về.

“Vân Hiên, không phải là Hoàng thượng nhà ngươi đánh, là chính ta không cẩn thận bị ong vò vẽ đốt, được chưa?” Ti tuyết khó chịu nói với Vân Hiên.

Vân Hiên sửng sốt một chút, sau đó buông lỏng Tư Tuyết ra.

“Tại sao ngươi lại ngốc như vậy?!” Vân Hiên trừng Tư Tuyết.

Nghe Vân Hiên nói vậy, Tư Tuyết bất lực dang hai tay ra. Chẳng lẽ phải trách nàng sao? Còn không phải do tên Quyền Mạch Ngự kia đã đánh rớt tổ ong vò vẽ xuống à?

Nhưng may mắn là Vân Hiên không cười nhạo nàng.

“Không nói chuyện với ngươi nữa, ta đi đây.” Tư Tuyết vẫy tay, xoay người bỏ đi.

Về phòng của mình, Tư Tuyết chào Thanh Nha một tiếng rồi nhào lên giường ngủ thiếp đi, đến tối nàng mới ngủ dậy.

Lúc nàng dậy, Hi Thần cũng vừa mới tỉnh lại trong cơn hôn mê. Nhớ tới những cái xác đó, Hi Thần rất tức giận, nàng ta cầm lấy kiếm xông thẳng vào phòng của Tư Tuyết.

“Tư Tuyết, ngươi cút ra đây cho ta!” Ti Tuyết vừa tỉnh dậy đã nghe thấy Hi Thần đang hét to.

Tư Tuyết đưa tay ngáp một cái, đứng dậy đi ra ngoài.

“Ngươi đang làm gì vậy? Ồn ào quá!” Tư Tuyết tức giận quát.

Nhìn thấy bộ dạng của Tư Tuyết, Hi Thần sửng sốt một chút, sau đó lập tức cười to.

“Ha ha ha! Báo ứng! Tiện nhân như ngươi đúng là đáng đời!” Hi Thần cười nhạo Tư Tuyết không chút nể nang.

Khóe miệng của Tư Tuyết nở một một nụ cười ẩn nhẫn. Cuối cùng nàng không thể nhịn được nữa, Tư Tuyết lao về phía Hi Thần, nắm lấy vai của nàng ta và ném xuống đất.

“A!!” Hi Thần đau đớn hét lên một tiếng, nàng ta chỉ cảm thấy xương cốt của mình đều muốn tan thành từng mảnh.

Khóe miệng của Tư Tuyết nở một nụ cười lạnh lùng: “Hi Thần đại nhân, thấy ngươi thích như thế, có muốn ta cho ngươi một cái như vậy nữa không?”

Nghe Tư Tuyết nói vậy, đột nhiên Hi Thần cảm thấy không ổn, nàng ta lập tức muốn đẩy Tư Tuyết xuống.

“Ngươi mau tránh xa ta ra!” Hi Thần hét lên.

Tư Tuyết cười một tiếng, dùng tay đánh vào con mắt của Hi Thần. Nàng ta đau đớn kêu lên một tiếng, lăn lộn trên mặt đất, lăn qua lăn lại, vừa lấy tay che mắt vừa kêu to.

Tư Tuyết còn muốn đánh vào con mắt còn lại. Chợt lúc này có một cái tay nắm lấy tay Tư Tuyết, nàng sững sờ, quay đầu nhìn lại, là Triệt Dịch.

“Cô nương làm như vậy hơi quá đáng rồi đấy.” Triệt Dịch nhìn Tư Tuyết và nói.

Nghe Triệt Dịch nói thế, Tư Tuyết nhịn cười không được.

“Ta quá đáng hay không thì có liên quan gì đến ngươi?” Tư Tuyết lạnh lùng hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play