“Được rồi, đừng tức giận nữa, là trẫm sai, trẫm xin lỗi ngươi được chưa?” Quyền Mạch Ngự bất đắc dĩ nói.
Coi như hắn đã biết không thể cứng rắn với Tư Tuyết được, một khi hung dữ với nàng thì nàng lại càng hung dữ hơn.
“Hừ… vốn dĩ là lỗi của ngài…” Tư Tuyết thở hổn hển nói.
Quyền Mạch Ngự bất đắc dĩ đồng ý, nhẹ nhàng xoa mặt Tư Tuyết.
Sau đó Quyền Mạch Ngự ôm Tư Tuyết lên, mang nàng về tẩm điện của mình, hành động này của hắn làm mấy người xung quanh đang xử lý những kẻ ở chiến trường sợ hết hồn.
Sau khi đưa Tư Tuyết trở về tẩm điện của mình, Quyền Mạch Ngự đặt nàng lên giường, lấy thuốc trị thương và vải băng bó đến. Hắn bôi thuốc lên vết thương trên cánh tay của Tư Tuyết, lại cẩn thận băng bó cho nàng. Tư Tuyết cứ nhìn Quyền Mạch Ngự băng bó cho mình như vậy thì không hiểu sao lại nhớ tới Lăng Chiến.
“Từ hôm nay trở đi ta muốn huấn luyện lại, ngài đừng làm phiền ta.” Tư Tuyết im lặng hồi lâu rồi buồn bã nói với Quyền Mạch Ngự.
Nghe Tư Tuyết nói vậy thì Quyền Mạch Ngự hơi sững sờ.
“Sao thế? Bây giờ biết mình rất vô dụng rồi sao?” Quyền Mạch Ngự cười trêu chọc.
Tư Tuyết thở hổn hển phồng má lên.
“Đều do ta quá vô dụng mới không đánh lại tên Tiêu Trục Mặc kia!” Tư Tuyết thẳng thắn thừa nhận mình vô dụng.
Lần sau nhất định phải hung hăng đánh cho Tiêu Trục Mặc một trận.
Động tác trong tay Quyền Mạch Ngự hơi dừng lại, hắn híp mắt.
“Hắn ta là các chủ Phong Sênh Các, đi lại không có động tĩnh, ngươi không đánh lại hắn ta cũng là chuyện bình thường, không cần để ý như vậy.” Quyền Mạch Ngự nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết ngẩn người sau đó chớp mắt.
“Phong Sênh Các? Đó là gì vậy?” Tư Tuyết thành thật hỏi.
Nghe có vẻ rất lợi hại.
“Đó là tổ chức tình báo số một, tình báo của các nước khác nhau bọn chúng đều là người biết được đầu tiên, thế lực của Phong Sênh Các trải rộng khắp quốc gia vì vậy có thể nói đây là một tổ chức lớn.” Quyền Mạch Ngự giải thích.
Tư Tuyết gật đầu.
Nếu như vậy thì nàng lại càng phải nỗ lực, như vậy lần sau gặp phải Tiêu Trục Mặc mới có thể dùng một quyền đánh bại hắn ta.
Sự thật chứng minh Tư Tuyết không nói đùa, bởi vì sau khi băng bó xong nàng đã trở về tẩm điện của mình, tự giam mình trong đó, không cho phép ai đi vào.
Đối với tình huống này Thanh Nha cũng không thể làm gì, đành phải đưa cơm vào cho Tư Tuyết mỗi ngày.
Ba ngày sau.
Trong ba ngày này Tư Tuyết không ngừng huấn luyện mình, tăng cường năng lực các phương diện. Còn Hi Thần thì vì chuyện lần trước mà đã hôn mê ba ngày chưa tỉnh.
Trong nội điện.
“Đã ba ngày rồi mà Tư Tuyết chưa ra khỏi cửa sao?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi Thanh Nha.
“Thưa Hoàng thượng, cô nương nói ngài ấy muốn luyện tập, không cho phép Thanh Nha quấy rầy ngài ấy.” Thanh Nha nói với Quyền Mạch Ngự.
Nghe Thanh Nha nói vậy Quyền Mạch Ngự hơi nhíu mày, không hiểu sao hơi tức giận.
Không phải nàng luyện tập suốt ba ngày ba đêm chứ? Rốt cuộc nàng có biết tay mình đang bị thương hay không? Chẳng qua chỉ là một tên Tiêu Trục Mặc, đáng để cho nàng sốt ruột đến mức này sao?
“Nàng ấy ba ngày nay có ăn cơm tử tế hay không?” Im lặng hồi lâu, Quyền Mạch Ngự tiếp tục hỏi.
“Có ạ, mỗi ngày Thanh Nha đều sẽ đặt cơm ở trên cửa sổ, cô nương đều ăn ạ.” Thanh Nha vội vàng trả lời.
Nếu cô nương nhà nàng ấy không ăn cơm thì chắc chắn ngày đầu tiên nàng ấy đã đến bẩm báo với Hoàng thượng rồi.
Biết Tư Tuyết vẫn ăn cơm thì Quyền Mạch Ngự thở phào.
“Bảo nàng ấy không được luyện như vậy nữa.” Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói với Thanh Nha.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói như vậy thì Thanh Nha hơi sững sờ, lập tức thấy hơi khó xử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT