Một lát sau, Tư Tuyết lấy lại tinh thần, nhanh chóng dời mắt sang một bên, nếu không cứ tiếp tục đối mặt với Quyền Mạch Ngự thì sớm muộn gì nàng cũng xấu hổ chết mất.
Sau khi Tư Tuyết dời mắt đi thì mới phát hiện vừa nãy la hét vui quá nên nàng không chú ý Quyền Mạch Ngự đã đưa nàng đến cửa nơi nàng ở.
“Khụ khụ.” Tư Tuyết lúng túng ho khan hai tiếng: “Cái đó, chủ tử, người ta là một nữ tử yếu đuối, người ta hơi sợ mà…”
Nói rồi Quyền Mạch Ngự ngăn cả người Tư Tuyết ở cửa, dựa sát vào nàng.
“Sao trẫm lại thấy không tin được vậy?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi.
Khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng hơn một centimet, chóp mũi họ dường như sắp chạm vào nhau rồi. Tư Tuyết cứ nhìn Quyền Mạch Ngự như vậy, toàn bộ hơi thở của nàng cũng rối loạn.
Dường như nàng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Quyền Mạch Ngự đang phả vào mặt nàng, nhịp tim của Tư Tuyết hơi tăng nhanh.
Nàng là một sát thủ, nhiệm vụ của sát thủ là giết người nên nàng không hiểu rõ lắm về tình chuyện tình cảm nam nữ. Nếu gặp phải tình huống như vậy thì Tư Tuyết đều luống cuống tay chân.
“Này, ngài làm gì thế? Ngài dựa gần như vậy làm gì vậy?” Tư Tuyết lấy lại tinh thần, vội vàng hét to với Quyền Mạch Ngự.
Hai chân Tư Tuyết vẫn đang bị Quyền Mạch Ngự ôm, phần lưng nàng lại dán lên cửa, tư thế này khiến Tư Tuyết cực kỳ xấu hổ.
Quyền Mạch Ngự cười, vẫn dán sát gần Tư Tuyết.
“Ngươi sợ hả?” Quyền Mạch Ngự đến gần bên tai Tư Tuyết, thấp giọng hỏi, giọng nói tràn ngập mê lực.
“Sợ hãi á? Ngài mới sợ ấy! Cả nhà ngài đều sợ! Mau thả ta ra! Ngài thấy ta dễ bị bắt nạt phải không?” Tư Tuyết lập tức bị Quyền Mạch Ngự làm cho tức đến bùng nổ.
Quyền Mạch Ngự cười như không cười nhìn Tư Tuyết một hồi rồi mới thả Tư Tuyết xuống mặt đất. Hai chân vừa chạm đất, Tư Tuyết còn chưa kịp làm gì cả thì Quyền Mạch Ngự đã trực tiếp đặt một tay lên cửa bên cạnh Tư Tuyết, đôi mắt thâm thuý của hắn nhìn nàng chằm chằm.
“Không phải sợ… vậy ngươi ngại ngùng sao? Hả?” Giọng nói của Quyền Mạch Ngự tràn đầy trêu chọc.
Rõ ràng giữa hai người họ đã chẳng còn khoảng cách nữa nhưng Quyền Mạch Ngự vẫn không ngừng dựa sát vào.
“Ngài ngài ngài… ngài giỏi lắm, ngài trêu ghẹo ta!” Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự, đột nhiên hét lớn một câu như vậy.
Nghe Tư Tuyết nói vậy Quyền Mạch Ngự hơi híp mắt, im lặng hai giây.
Trêu ghẹo? Nàng cho rằng đây là trêu ghẹo sao?
Đây là vinh hạnh đặc biệt mà bao nhiêu nữ tử trong thiên hạ mong cũng không được, nhưng trọng miệng nàng lại trở thành trêu ghẹo sao?
“Ha, đúng là trêu ghẹo đấy thì sao nào?” Khoé miệng Quyền Mạch Ngự chợt nở nụ cười, tiếp tục cúi người tới gần Tư Tuyết, chuẩn bị hôn nàng.
Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự đang không ngừng tới gần, không hiểu sao thấy hơi hoảng hốt.
Dựa theo tình huống hiện tại, nếu nàng không tránh được thì chắc chắn Quyền Mạch Ngự sẽ hôn trúng nàng.
Tuy nhiên vẫn còn một tình huống khác…
Đôi môi gợi cảm của Quyền Mạch Ngự sắp chạm vào đôi môi của Tư Tuyết thì đột nhiên một tiếng động lớn vang lên, cả người Tư Tuyết trực tiếp ngã về phía sau.
Cánh cửa mà Tư Tuyết đang dựa vào hỏng hoàn toàn, rơi xuống mặt đất, trong nhất thời Tư Tuyết không có chỗ dựa, cũng ngã xuống mặt đất theo.
“A! Chủ tử, đau quá, đau quá…” Tư Tuyết ôm cánh tay hét to với Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự đứng tại chỗ, đen mặt nhìn cánh cửa đột nhiên hỏng và Tư Tuyết bất ngờ ngã xuống.
“Chủ tử… đau…” Tư Tuyết nhíu chặt mày, giật giật áo của Quyền Mạch Ngự.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT