Trong lúc Quyền Mạch Ngự nhìn thoáng qua thì thấy vết đỏ trên chân nàng, nhíu mày lại.
“Sao đây?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi.
“Hả?” Tư Tuyết chưa kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự duỗi tay bắt lấy đùi phải nàng rồi đặt nó lên bồn gỗ.
“Chỗ này.” Quyền Mạch Ngự hỏi Tư Tuyết.
Tư Tuyết nhìn rồi im lặng hồi lâu.
“Va trúng tảng đá.” Tư Tuyết suy nghĩ một chút, hình như chỉ có vết mài mới có vết đỏ ửng.
“Nhưng nó không có trầy da.” Quyền Mạch Ngự bực mình nói.
Tư Tuyết nói dối hắn.
“Ôi trời, đâu phải vết thương gì to tát đâu, ngài làm gì vậy?” Tư Tuyết đẩy tay Quyền Mạch Ngự ra buồn bực nói.
Ánh mắt Quyền Mạch Ngự trầm xuống, đôi mắt đen láy nhìn nàng nhưng Tư Tuyết không quan tâm đến hắn mà lấy khăn lông lau chân rồi mặc áo ngoài vào.
“Được rồi, đi thôi.” Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự nói.
Quyền Mạch Ngự ngẩng đầu nhìn Tư Tuyết im lặng không nói gì nhưng Tư Tuyết có thể nhận thấy hắn đang rất không vui.
“Cái gì?” Tư Tuyết nhịn không được hỏi.
“Sao không nói thật?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi.
Nghe Quyền Mạch Ngự hỏi, bỗng dưng Tư Tuyết thấy bất đắc dĩ, bực bội gãi đầu. Tại sao hắn cứ phải dính lấy vấn đề này không chịu từ bỏ vậy.
Tư Tuyết nghĩ nghĩ rồi vẫn cảm thấy không nên nói với hắn thì tốt hơn nhưng lỡ như hắn đi tìm Vân Hiên tính sổ thì sao, dù gì Vân Hiên cũng lo cho nàng mà thôi.
“Được thôi, vậy muốn nghe ta nói thật hay muốn ngủ với ta?” Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự kiêu ngạo hỏi.
“Hai thứ này có gì mâu thuẫn gì à?” Quyền Mạch Ngự không vui nhíu mày hỏi ngược lại.
Tư Tuyết nhún vai tỏ vẻ chẳng sao cả.
“Không thể vừa có cá vừa có tay gấu, ngài chưa bao giờ nghe câu này à?” Tư Tuyết dỗi hắn.
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, sắc mặt khó co hơn, im lặng không nói gì.
Tư Tuyết chớp mắt tiến lên khoác tay Quyền Mạch Ngự: “Chủ tử, ta phát hiện sao ngài thích giận quá vậy. Lúc trước ta không thấy nhưng bây giờ chuyện gì ngài cũng giận.”
“Nàng nghĩ ta vì ai?” Quyền Mạch Ngự buồn bực nói, giọng đã lạnh hẳn rồi. Mới vừa nói xong, bỗng nhiên Tư Tuyết khom lưng hôn Quyền Mạch Ngự.
“Muốn nghe ta nói thật hay muốn ngủ với ta?” Tư Tuyết lại hỏi.
“Ngủ.” Quyền Mạch Ngự rầu rĩ trả lời.
Tư Tuyết nhịn không được bật cười.
Ngay sau đó nàng bị Quyền Mạch Ngự bế lên, Tư Tuyết sửng sốt rồi vội vã ôm cổ hắn.
“Chủ tử nhanh lên đi, ta buồn ngủ rồi đây.” Tư Tuyết vùi đầu vào cổ Quyền Mạch Ngự lầm bầm, khóe miệng mỉm cười.
“Ừm.” Quyền Mạch Ngự trả lời rồi ôm Tư Tuyết đi.
Thoáng chốc Quyền Mạch Ngự đã đưa Tư Tuyết đến tẩm điện của mình, ôm nàng đến mép giường, cởi giày và áo ngoài nàng ra rồi đặt nàng lên giường.
Tư Tuyết mới vừa nằm xuống là lăn vài vòng, ôm gối ngủ ngay, dang hai tay hai chân hình chữ đại.
“Đợt chút rồi ngủ.” Bỗng nhiên Quyền Mạch Ngự nói.