Úy Dực ngạc nhiên rồi bĩu môi, giữ vững sự im lặng.
“Vân Hiên, ngươi thả ta ra nhanh lên! Ta đánh với ngươi một trận!” Thừa Ảnh trừng mắt nhìn Vân Hiên, gào thét.
Bây giờ hắn ta phải nhanh chóng đưa Tư Tuyết về, hắn ta không muốn bị hoàng thượng giết chết.
“Sao nào? Nói nhiều thế hả?” Vân Hiên nhìn Thừa Ảnh cười mỉa mai.
Nghe Vân Hiên nói, Thừa Ảnh ngỡ ngàng vài giây rồi im miệng không nói gì nữa.
Tư Tuyết nhịn không được cười trộm, thấy gà rừng đã chín rồi, nàng lấy gà trên giá xuống.
“Không được, ngươi nên thả ta ra, ta phải đưa Tư Tuyết cô nương về.” Thừa Ảnh im lặng thật lâu, khó chịu nói.
Tư Tuyết đứng dậy duỗi eo đi về phía Thừa Ảnh, đưa cho hắn ta một con gà.
Thừa Ảnh ngửi thấy thơm, duỗi tay nhận, cắn một ngụm, tâm trạng vui vẻ hơn ngay, đúng là ngon thật.
“Ngon đúng không?” Tư Tuyết cười hỏi.
Thừa Ảnh đang định nói ngon nhưng cuối cùng chỉ gật đầu.
Tư Tuyết quay đầu lại nhìn thì thấy Úy Dực và Vân Hiên đã cầm gà lên, chừa con nhỏ nhất lại cho nàng, mặt nàng đen lại.
“Không được, cô nương, ngươi vẫn phải…” Thừa Ảnh vừa ăn vừa nói với Tư Tuyết.
“Ngừng!” Tư Tuyết vội vã ngắt lời Thừa Ảnh: “Ngươi nghe ta nói, bây giờ trời đã tối rồi, dù bây giờ ngươi có đưa ta về, chủ tử vẫn sẽ phạt ngươi mà thôi. Ngươi hãy nghĩ xem bây giờ ngươi đưa ta về bị chủ tử phạt hay đợi lát nữa về chung nói với chủ tử là ngươi bị đám Vân Hiên trói lại.”
Nghe Tư Tuyết nói đâu vào đấy, Thừa Ảnh tự hỏi hồi lâu, trong lúc tự hỏi thì ăn gà nướng trong tay.
“Ta về nói với Hoàng thượng là ta bị Vân Hiên trói lại vậy.” Thừa Ảnh cắn một ngụm thịt gà, nói.
Tư Tuyết gật đầu như thể trẻ nhỏ dễ dạy.
Vân Hiên sửng sốt vài giây, lúc hiểu ra thì bực mình.
“Ngươi đừng mơ ta chịu tội thay ngươi!”
Miệng Thừa Ảnh đầy thịt gà, hai quai hàm phồng lên nhìn Vân Hiên, nhai liên tục, mặt ngây thơ vô tội.
Nhìn Thừa Ảnh như vậy, Vân Hiên tức mà không xả được, đành vùi đầu ăn thịt không quan tâm đến Thừa Ảnh nữa.
Tư Tuyết cũng về lại chỗ của mình ngồi xuống bắt đầu ăn thịt.