Hồ ly mà khó khăn lắm hắn ta mới săn được, trông đẹp vậy mà phải thả nó về, đúng là.
Sau đó Úy Dực cũng trở lại, săn được rất nhiều đồ.
Mọi người lại chia nhau săn thêm vài đường, hơn nữa còn bách phát bách trúng, không hề bị lệch làm Thừa Ảnh đi theo nhìn mà giật mình.
Trong lúc săn bắn, Tư Tuyết gặp Vân Hiên và Úy Dực rất nhiều lần, lần nào cũng tán gẫu một hồi lâu rồi mới chia nhau ra săn.
Mãi đến lúc hoàng hôn mọi người mới tập họp lại chỗ cũ.
Thừa Ảnh, Vân Hiên và Úy Dực đều có mặt nhưng không thấy Tư Tuyết đâu.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy, Tư Tuyết đâu?” Vân Hiên phát hiện không thấy Tư Tuyết đâu thì vội vã hỏi Thừa Ảnh.
Nghe Vân Hiên hỏi, bỗng nhiên Thừa Ảnh sửng sốt.
“Chẳng phải lúc Tư Tuyết cô nương gặp ngươi đã bị ngươi kéo đi săn chung à?” Thừa Ảnh lại hỏi Vân Hiên.
Sau khi hỏi xong, Thừa Ảnh sốt ruột hẳn lên, nhìn Vân Hiên chằm chằm, Tư Tuyết không thể gặp chuyện được.
Nếu để hoàng thượng biết là hắn ta chết chắc.
“Tư Tuyết đi theo ta săn một khoảng thời gian nhưng sau đó lúc đụng trúng ngươi, nàng ấy đâu có đi theo ta nữa, chẳng phải ngươi đã bắt kịp nàng ấy hay sao?” Vân Hiên sững sờ vài giây rồi bổ sung, nét mặt sốt ruột hẳn lên.
Úy Dực bên cạnh nhìn hai người nói qua nói lại thì nóng nảy.
“Ta đi theo Tư Tuyết cô nương một lúc, nàng ấy nói nàng ấy đi tìm Úy Dực, nàng ấy có đi không?” Thừa Ảnh nhìn Úy Dực hỏi.
Hôm nay hắn ta sơ suất quá, bỗng dưng chỉ muốn đi chơi, cảm thấy Tư Tuyết không cần hắn ta bảo vệ nên quên mất.