Sau đó Quyền Mạch Ngự kêu ngự y vào bắt mạch cho Tư Tuyết, sau khi xác nhận Tư Tuyết đã ổn thì gọi Thanh Nha đến chăm sóc Tư Tuyết rồi mới rời đi.
“Cô nương, ngài có sao không?” Thanh Nha bắt ghế ngồi bên cạnh Tư Tuyết hỏi.
Tư Tuyết chớp mắt ngồi dậy.
Thanh Nha kinh hoảng vội ấn Tư Tuyết lại: “Cô nương, ngài cứ nằm đi đừng ngồi dậy.”
“Ôi trời, Thanh Nha ngươi làm gì vậy? Ta đâu có bị phế, sao không cho ra đứng dậy. Bây giờ ta đã bình thường rồi mà?” Tư Tuyết cảm thấy bất lực không còn gì để nói.
Nàng chỉ ngất xỉu bốn ngày thôi mà chứ đâu bị gì, giống như ngủ một giấc, chỉ có điều giấc ngủ này hơi dài thôi.
Bây giờ nàng ngủ dậy rồi, cảm thấy năng lượng tràn trề, thoải mái đến mức không thể thoải mái hơn!
“Cô nương, không phải Thanh Nha không cho ngài ngồi dậy mà hoàng thượng ra lệnh ngài phải nằm nghỉ ngơi nhiều hơn.” Thanh Nha hùng hồn mang danh Quyền Mạch Ngự ra.
Nghe Thanh Nha nói, Tư Tuyết bất đắc dĩ thở dài nằm trở về.
“Cô nương ngài không biết, lúc trước người ngất xỉu ta sợ muốn chết, ngài còn hộc máu nữa.” Lúc Thanh Nha nói, nét mặt nàng ấy vẫn còn sợ hãi.
Tư Tuyết nhìn Thanh Nha, im lặng một lát.
“Vậy lúc đó nét mặt của chủ tử thế nào?” Tư Tuyết suy nghĩ một hồi rồi tò mò hỏi.
Bây giờ nàng cực kỳ muốn biết lúc đó Quyền Mạch Ngự đã thế nào.
“Không cần phải bàn luôn, đây là lần đầu tiên ta thấy hoàng thượng như vậy. Lần đầu tiên hoàng thượng lo lắng cho một người đến vậy, ta nói để ta đến chăm sóc ngài mà hoàng thượng không có, khăng khăng muốn trông ngài.” Thanh Nha nói.
Nghe Thanh Nha nói, Tư Tuyết hơi sửng sốt, kéo chăn qua đầu mình lén cười.
“Cô nương sao vậy?” Thanh Nha sốt ruột nhìn động tác của Tư Tuyết.
“Không có gì.” Giọng Tư Tuyết vang từ trong chăn.
Sau đó
Tiếp theo, Tư Tuyết còn lăn lộn trên giường gói mình trong chăn cười tiếp.
Thanh Nha nhìn hành động của Tư Tuyết, nàng ấy chớp mắt duỗi tay vô Tư Tuyết: “Cô nương, có phải ngài đang ngại không?”