Đợi một hồi lâu mà không thấy đau, người nọ nghi ngờ mở mắt ra, phát hiện Tư Tuyết đã chạy được một đoạn rồi.
Tư Tuyết đang chạy bỗng dưng thấy người đứng trước mặt mình là Vân Hiên.
“Vân Hiên, tránh ra!” Tư Tuyết hét lên với Vân Hiên.
Nếu đánh nhau với Vân Hiên sẽ hơi phiền phức, đám người phía sau sẽ bắt kịp nàng.
“Không tránh, không tránh!” Chẳng những Vân Hiên không tránh ra mà còn xông thẳng về phía Tư Tuyết.
Tư Tuyết dừng chân bất đắc dĩ thở dài.
Vân Hiên tiến lên muốn chụp vai Tư Tuyết, nàng vội vàng né tránh ngẩng đầu trừng Vân Hiên.
Không thể không nói Vân Hiên khá là khó chơi, quan trọng là Tư Tuyết không muốn làm hắn ta bị thương nên trong quá trình dây dưa với Vân Hiên, nàng đã bị đám người vây quanh.
Trong đại điện, Quyền Mạch Ngự chậm rãi đứng dậy đi đến cửa nhìn khung cảnh lộn xộn, sắc mặt bình tĩnh.
Tư Tuyết nhìn đám người vây quanh mình, bỗng dưng một suy nghĩ lóe lên trong đầu nàng.
Giết hết tất cả … Giết sạch đám người này…
Ánh mắt Tư Tuyết dần lạnh lẽo và ẩn chứa sát khí.
Một lát sau, Tư Tuyết tỉnh táo lại, mắt lại sáng trong như thường. Ban nãy nàng mới vừa nghĩ gì, sao nàng lại muốn giết bọn họ?
“A!” Trái tim Tư Tuyết chợt đau xót, đau đến mức làm Tư Tuyết phải kêu thành tiếng.
“Không, không thể…” Tư Tuyết lầm bầm, giọng nàng rất nhỏ, đến Vân Hiên cũng không nghe được nàng đang nói gì.
Đầu Tư Tuyết cũng bắt đầu đau, đau như muốn nổ tung ra. Dường như nàng thấy rất nhiều hình ảnh, ánh lửa đầy trời, máu chảy thành sông, thi thể chất đầy…
Cuối cùng ý thức Tư Tuyết bắt đầu rời rạc, đầu gối mềm nhũn, ngã xuống đất. Vân Hiên kinh hoảng vội vã duỗi tay định đỡ Tư Tuyết.
Quyền Mạch Ngự đi trước Vân Hiên một bước, hắn đến trước mặt Tư Tuyết duỗi tay đỡ nàng.
“Ngươi sao vậy?” Quyền Mạch Ngự trầm giọng hỏi, giọng lo lắng.
“Đau quá…” Tư Tuyết thở phì phò, khó khăn lắm mới nói được hai chữ.
Vân Hiên sực tỉnh quay lại nhìn mọi người: “Các ngươi lui xuống trước đi.”
Mọi người vội vàng lên tiếng, trong tình huống này dù bọn họ không ngăn cản thì Tư Tuyết cũng không đi được.