“Tiểu Bản cô nương không cần phải lo, chẳng qua chỉ là cải trắng thôi mà, dù đắt thì cũng có thể đắt đến mức nào chứ, bọn ta mua cho người!” Một công tử nhìn có vẻ rất có tiền phóng khoáng vung tay lên.
Nói rồi mấy người đó bước về phía Vân Hiên, Vân Hiên ngước mắt lên, không hề yếu thế đối mặt với bọn họ, lập tức tràn ra mùi thuốc súng.
“Cải trắng bán thế nào?” Công tử kia tức giận hỏi Vân Hiên.
“Hai trăm lượng bạc một bắp!” Vân Hiên hùng hồn trả lời.
Lúc này không chỉ có những người kia sững sờ mà đến cả Tư Tuyết cũng vậy.
Không phải là một trăm lượng bạc một bắp ư, sao lại biến thành hai trăm lượng bạc chứ, tên Vân Hiên này đáng chém ngàn đao!
“Ngươi nói gì cơ, bao nhiêu tiền?” Công tử kia quả nhiên là đã hơi bị dọa sợ.
Không chỉ hắn ta mà gần như tất cả người ở đây đều đã bị dọa sợ.
“Vị công tử này, mới vừa rồi rõ ràng còn là một trăm lượng bạc một bắp, sao chớp mắt đã lên giá rồi hả?” Tư Tuyết tiến lên đối mặt với Vân Hiên, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Hàn Hâm đứng bên cạnh cũng không nhịn được gật đầu.
Rõ ràng là một trăm lượng bạc, sao Vân Hiên lại nói là hai trăm lượng bạc chứ, đây không phải gây thêm phiền sao, y vẫn muốn mau chóng trở về điện Cô Tinh đấy.
Nàng cảm thấy tính tình của mình không đủ để dùng nữa rồi, tên Vân Hiên này muốn ăn đòn, mà bây giờ nàng lại không thể động thủ với hắn ta.
“Tiểu Bản cô nương, đây là gian thương mà, chúng ta đừng mua của nhà bọn họ nữa, cải trắng nhà khác cũng rất tốt.” Lúc này có một người nói.
Nghe người đó nói vậy những người khác cũng phụ hoạ theo.
Tư Tuyết lườm Vân Hiên một cái, Vân Hiên hừ một tiếng, làm như không trông thấy.
Nữ nhân này có biết mình là nữ nhân không vậy hả, không biết nam nữ khác nhau, đúng là quá đáng!
“Chư vị công tử, thực sự không dám giấu diếm, ở nhà Tiểu Bản có mẫu thân bệnh nặng, chỉ muốn ăn cải trắng của nhà này… ta…” Tư Tuyết mấp máy môi, đột nhiên dùng tay áo che mặt lại, nức nở nói.
Mọi người lập tức thấy đau lòng.
“Nhưng khổ nỗi gia cảnh tiểu nữ bần hàn, một bắp cải trắng cũng không mua được, tiểu nữ đã quyết định, nếu có công tử nhà nào mua một trăm bắp cải trắng của nhà này cho tiểu nữ, tiểu nữ không có cách nào báo đáp, chỉ biết lấy thân báo đáp…” Tư Tuyết tiếp tục giả vờ khóc.
Trong lúc nàng dùng tay áo che mặt thì dụi đỏ mắt mình, giả vờ thành kiểu cực kỳ đáng thương.
Không thể không nói kỹ thuật diễn của Tư Tuyết rất tốt, mọi người ở đây đều tưởng thật, đến cả Vân Hiên cũng suýt nữa tin câu chuyện của Tư Tuyết nói.
“Tiểu Bản cô nương nói thật sao?” Một công tử vội vàng hỏi.
“Đương nhiên là thật.” Tư Tuyết hít mũi, nhỏ giọng nói: “Nếu có người mua một trăm bắp cải trắng của nhà này cho tiểu nữ, tiểu nữ nhất định sẽ lấy thân báo đáp, gả cho người đó làm vợ hay làm thiếp cũng được.”