“Khụ khụ!” Vân Hiên vội vàng dùng sức ho hai tiếng rồi im lặng không cãi nhau với Hàn Hâm nữa.

Vừa rồi bọn họ chỉ lo cãi nhau nên không chú ý Tư Tuyết đã qua đây từ khi nào.

Hàn Hâm cũng vội vàng cúi đầu xuống, không nói câu nào, giả vờ như không nhìn thấy Tư Tuyết.

“Hai ngươi mau hét đi, các ngươi muốn chết hả?” Tư Tuyết không nhịn được nữa.

Nàng vừa nói chuyện với bọn họ lại còn phải chú ý xem có ai đi qua không, tránh để bị phát hiện nàng là Huyết Tiểu Bản.

“Ta mặc kệ, ta không hét đâu, ta cũng cần mặt mũi có biết không hả, nói không hét thì sẽ không hét đâu!” Vân Hiên hừ một tiếng, giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo.

Tư Tuyết lập tức bị Vân Hiên làm cho khuất phục, nàng cảm thấy bất lực một cách sâu sắc.

“Hét không?” Tư Tuyết ấn vào huyệt thái dương của mình, bất đắc dĩ thở dài, cố giữ nụ cười mỉm hỏi lại lần nữa.

“Hừ! Không hét!” Vân Hiên cho rằng Tư Tuyết đang uy hiếp mình, hắn ta hừ một tiếng đầy khí phách, khoanh tay trước ngực, đầu nghiêng sang bên, cực kỳ kiêu ngạo.

Tư Tuyết suýt nữa thì tức chết, cuối cùng nghĩ rằng người lớn không chấp trẻ con thì mới không động thủ với Vân Hiên trước mặt mọi người.

“Đến đây, ngươi qua đây.” Tư Tuyết gật đầu ngoắc tay với Vân Hiên.

Nghe Tư Tuyết nói vậy thì Vân Hiên hơi sững người, hắn ta nhíu mày, bỗng nhiên có dự cảm xấu.

Sau khi suy nghĩ hai giây, Vân Hiên không nghĩ ngợi nữa mà trốn sau lưng Hàn Hâm.

Tư Tuyết hoàn toàn bó tay, nàng nắm chặt tay lại, nhìn chằm chằm Vân Hiên thỉnh thoảng ló đầu ra từ sau lưng Hàn Hâm, Hàn Hâm thì nhìn Tư Tuyết lúng túng cười ngây ngô.

“Trở về sẽ xử lý các ngươi!” Tư Tuyết lườm hai người họ, tức giận nói một câu.

Nàng đúng là phục bọn họ rồi.

Sau khi nói xong, Tư Tuyết bực bội nắm tóc mình, xoay người hít sâu mấy lần mới khôi phục tâm trạng.

Vừa thấy Tư Tuyết xoay người thì Vân Hiên và Hàn Hâm đồng thời thở phào một hơi, bắt đầu cử động tại chỗ.

Tư Tuyết đột nhiên mạnh mẽ quay đầu lại, hai người họ lập tức giật mình, đứng bất động tại chỗ, dáng vẻ cực kỳ buồn cười.

Tư Tuyết thấy động tác cứng ngắc của hai người họ thì không còn gì để nói nữa.

“Các ngươi đừng quấy rối nữa, tìm một chỗ ngồi xuống cho ta đi!” Tư Tuyết quát hai người họ.

Dựa vào bọn họ thì vô dụng, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình thôi, không thể để bọn họ kéo chân mình lại được.

“Được được được.” Vân Hiên vội vàng đồng ý rồi tìm một chỗ ngồi xuống.

Tư Tuyết ngước mắt lên rồi lại lườm Hàn Hâm, Hàn Hâm ngẩn người, sau đó cũng tìm một chỗ ngồi xuống.

Sau khi hai người ngồi xuống hết, Tư Tuyết xoắn xuýt hồi lâu rồi hít sâu một hơi, sau đó bóp mũi mình, khiến cho giọng nói của mình trở nên the thé rồi hét lên: “Ôi chao! Đây không phải Tiểu Bản cô nương đạt hạng nhất cuộc thi chọn mỹ nhân đó sao?”

“Phụt!” Tư Tuyết vừa hét lên thì Vân Hiên đã bật cười.

Tư Tuyết suýt nữa thì bị Vân Hiên làm tức chết, nàng lườm hắn ta một cái, Vân Hiên lập tức im bặt.

“Tiểu Bản cô nương?”

Tiếng hét vừa rồi của Tư Tuyết đã thu hút sự chú ý của một số người, lập tức có người vây đến.

“Đúng là ngươi rồi, Tiểu Bản cô nương.” Người kia bật cười ngay tức khắc.

Tư Tuyết lấy lại tinh thần nhìn người kia, nàng cười khua tay: “Xin chào, xin chào…”

Nói rồi lại lén lườm Vân Hiên.

“Mọi người mau tới đây đi! Tiểu Bản cô nương ở đây này!” Người kia cực kỳ vui mừng, hắn ta xoay người hét lên với những người khác trong phiên chợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play