Vũ Văn Hi từ từ nhắm mắt lại, càng ngày càng khó hít thở.
Mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ, hắn ta không nghe thấy gì cả…
Hắn ta vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Hi Thần đã yêu nàng ta, hắn ta biết mình không xứng với Hi Thần, hắn ta bèn muốn trở thành người giống với những tử sĩ bên cạnh Hi Thần, đi theo Hi Thần, bán mạng cho nàng ta, nhưng năng lực của hắn ta không đủ.
Hắn ta không có chút tác dụng nào cả.
Cuối cùng hắn ta quấn lấy Hi Thần rất lâu… Hi Thần thấy hắn ta cố chấp như vậy thì cuối cùng cũng giữ hắn ta bên cạnh.
Bây giờ, cuối cùng hắn ta đã chết trong tay Hi Thần...
Hi Thần sẽ mãi mãi không biết tấm lòng của hắn ta, mà hắn ta cũng không định nói cho nàng ta biết…
Hi Thần dùng sức cắn răng, rút cây trâm ra rồi lại cắm vào cổ Vũ Văn Hi, máu tươi chảy ròng ròng, Vũ Văn Hi đã hoàn toàn mất hơi thở, cứ thế mà chết.
“Hoàng thượng, ngài có thể tin tưởng ta không?” Hi Thần hít sau, hỏi Quyền Mạch Ngự.
Quyền Mạch Ngự cứ đứng nhìn Hi Thần như vậy, nụ cười lạnh lùng ở khoé miệng vẫn không giảm.
“Thừa Ảnh, xử lý thi thể này đi.” Quyền Mạch Ngự ngước mắt nhìn Thừa Ảnh, hờ hững nói.
“Vâng.” Thừa Ảnh vội vàng đồng ý.
Sau đó Quyền Mạch Ngự lại nhìn về phía Hi Thần, nàng ta lập tức giật nảy mình.
“Giải nàng ta vào nhà lao, giam giữ một tháng.” Quyền Mạch Ngự lạnh lùng nói.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Hi Thần lập tức sững sờ, hoàn toàn không tin vào tai mình nữa.
“Hoàng thượng…” Hi Thần ngơ ngác mở miệng gọi Quyền Mạch Ngự.
Lúc này Triệt Dịch lao đến, nhìn thấy cảnh tượng này thì sững sờ hai giây rồi đi đến bên cạnh Hi Thần, quỳ gối ở cạnh nàng ta, cầm tay Hi Thần, cúi đầu.
“Xin Hoàng thượng nghĩ lại, bọn họ hoàn toàn không có chứng cứ gì cả, xin Hoàng thượng tra xét trước rồi mới quyết định.” Triệt Dịch cắn răng nói với Quyền Mạch Ngự.
Hi Thần đứng ở bên nhìn Triệt Dịch, vẻ mặt khinh thường.
Đúng là, sao dám nói vậy với Hoàng thượng chứ, cho dù Hoàng thượng nhốt họ vào nhà lao nửa năm một năm không có lý do gì thì vẫn đúng, sao hắn ta có quyền chất vấn ngài chứ?
“Ngươi muốn nói Tư Tuyết vu oan cho Hi Thần sao?” Quyền Mạch Ngự nhìn Triệt Dịch, cười lạnh lùng.
“Triệt Dịch không dám.” Triệt Dịch vội vàng thấp giọng nói: “Triệt Dịch xin được phép chịu phạt thay Hi Thần.”
Nghe Triệt Dịch nói vậy Hi Thần mới lấy lại tinh thần, vội vàng muốn tiếp tục giải thích.
“Giải cả hai người họ vào nhà lao.” Quyền Mạch Ngự lườm Triệt Dịch, lạnh lùng nói.
“Vâng ạ.” Hi Thần vội vàng chắp tay đáp.
Triệt Dịch biết Hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho Hi Thần nên cũng không nói gì thêm nữa có thể để hắn ta đi cùng Hi Thần đã đủ rồi.
“Hoàng thượng…” Hi Thần há to miệng, vẫn muốn gọi Quyền Mạch Ngự lại.
“Được rồi Hi Thần, đừng nói nữa.” Triệt Dịch dùng sức nắm tay Hi Thần, thấp giọng nói.
Nghe Triệt Dịch nói vậy, Hi Thần mới lấy lại tinh thần, thoáng nhìn Triệt Dịch rồi cúi đầu xuống, không nói gì thêm. Nàng ta cắn răng, thầm tức giận trong lòng.
“Đợi lát nữa xử lý xong thì đến đây báo cáo tình hình của Tư Tuyết.” Quyền Mạch Ngự nói với Thừa Ảnh.
Thừa Ảnh vội vàng thưa vâng.
Quyền Mạch Ngự nhìn Thừa Ảnh, cũng không nói gì nữa mà quay người đi thẳng.
Khoảng mười phút sau Thừa Ảnh đã xử lý xong toàn bộ, hắn ta duỗi cái lưng mệt mỏi, đi theo Quyền Mạch Ngự vào tẩm điện.
Sau khi vào tẩm điện của Quyền Mạch Ngự, Thừa Ảnh đưa tay gõ cửa: “Hoàng thượng.”
“Vào đi.” Giọng nói của Quyền Mạch Ngự nhanh chóng truyền từ trong ra.
Thừa Ảnh vâng lời, vội vàng đẩy cửa đi vào, Quyền Mạch Ngự đang đưa lưng về phía hắn ta, Thừa Ảnh cúi đầu xuống, lại cúi đầu lần nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT