“Không phải, cô nương ngài đang nói gì vậy, ta nghe không hiểu.” Vũ Văn Hi lùi về sau một đoạn, giọng nói run rẩy.

“Khụ khụ.” Tư Tuyết ho khan: “Vậy, vừa rồi ai nói muốn đánh hắn ta?”

“Ta!”

“Ta!”

Giọng nói của Vân Hiên và Thừa Ảnh đồng thời vang lên, sau đó hai người họ đều trừng mắt nhìn nhau.

“Ta cũng muốn thưa cô nương.” Hàn Hâm lặng lẽ giơ tay lên.

“Không được, chuyện đánh người này chỉ có ta là lành nghề nhất, các ngươi không biết phải đánh thế nào, ta có thể đánh nát nội tạng hắn ta từng chút một nhưng không để hắn ta chết nhanh như vậy…” Vân Hiên bắt đầu nói một cách hùng hồn.

Tư Tuyết không nhịn được mà bật cười, nàng muốn hiệu quả này đây.

Tên Vũ Văn Hi kia vừa nghe Vân Hiên nói vậy đã bị dọa sợ đến trắng bệch mặt mũi.

“Vân Hiên không lợi hại bằng ta, ta am hiểu cách đánh người hơn ngươi, đầu tiên ta có thể dùng kiếm cắt gân tay và gân chân của hắn ta, sau đó lại đánh gãy từng khớp xương trên người hắn ta…” Thừa Ảnh vội vàng dùng lý lẽ rõ ràng phản bác quan điểm của Vân Hiên.

“Đừng đừng, ta nói, các ngươi hỏi cái gì ta sẽ nói cái đó!” Tên Vũ Văn Hi kia bị dọa sợ trong nháy mắt, vội vàng hét lên.

Lúc này Tư Tuyết cười, dùng tay ra hiệu cho Vân Hiên và Thừa Ảnh dừng lại.

“Dừng dừng dừng, các ngươi nhìn mình xem, đã hù dọa vị bằng hữu này rồi, chúng ta có phải là người máu me như vậy đâu, chúng ta cũng là người có văn hoá mà!” Tư Tuyết nghiêm trang nói.

Toàn bộ người ở đây đều nhìn nàng với ánh mắt coi thường.

Vũ Văn Hi cứ run rẩy mà nhìn Tư Tuyết, không biết nên nói gì cả, hắn ta không sợ Tư Tuyết mà sợ mấy người bên cạnh Tư Tuyết.

“Nói đi.” Tư Tuyết trừng hắn ta một cái rồi nói.

“Vâng vâng vâng.” Vũ Văn Hi vội vàng đồng ý: “Là thế này, ta là thủ hạ của Hi Thần đại nhân, là người yếu nhất, chẳng có tác dụng gì cả, nhưng Hi Thần đại nhân thấy ta có chút tướng mạo nên đã để ta đi theo Tư Tuyết cô nương rời khỏi điện Cô Tinh, tìm cơ hội hạ dược Tư Tuyết cô nương, sau đó…”

Nghe đến đây, tất cả mọi người trừ Tư Tuyết đều sững sờ.

“Hi Thần? Ta không nghe lầm chứ?” Vẻ mặt Vân Hiên cực kỳ nghi ngờ hỏi.

Tư Tuyết ngước mắt nhìn Vân Hiên, lười biếng duỗi lưng rồi ngáp một cái.

“Vân Hiên đại nhân không nghe lầm đâu ạ, chính là Hi Thần đại nhân.” Vũ Văn Hi cắn răng trả lời.

Lúc này Vân Hiên hoàn toàn nghi ngờ, hắn ta liếc nhìn Hàn Hâm, càng không hiểu đầu đuôi thế nào.

“Vô vị, chúng ta trở lại đi.” Tư Tuyết lại ngáp cái nữa rồi nói với Vân Hiên.

Chắc bây giờ cuộc thi chọn mỹ nhân cũng đã bắt đầu rồi.

“Đợi chút.” Vân Hiên nói một câu với Tư Tuyết, sau đó nhìn về phía Vũ Văn Hi: “Ngươi nói ngươi là người của Hi Thần, vậy vì sao Hi Thần lại sai ngươi đến hại Tư Tuyết?”

Nghe Vân Hiên nói vậy thì Tư Tuyết không còn gì để nói nữa.

“Được rồi được rồi, chúng ta trở về thôi.” Tư Tuyết kéo tay Vân Hiên và Hàn Hâm đi ra ngoài: “Thừa Ảnh và Qua Nguyệt, tên này giao cho các ngươi, đừng để hắn ta chết, nửa sống nửa chết là được rồi, nhớ phải thay ta trả lại người cho Hi Thần đại nhân đấy!”

Nghe Tư Tuyết dặn dò, Thừa Ảnh và Qua Nguyệt đều thấy ngứa ngáy da đầu, vậy mà còn muốn trả lại người đã bị đánh nửa sống nửa chết cho Hi Thần nữa.

“Hoàng thượng đã nói khoảng thời gian này chúng ta nghe theo sự phân công của Tư Tuyết cô nương.” Thừa Ảnh nói với Qua Nguyệt.

Qua Nguyệt gật đầu.

Chờ mấy người Tư Tuyết trở lại vị trí cũ thì cuộc thi đã bắt đầu rồi, đã có mấy người ra sân biểu diễn tài nghệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play