"Chuyện này..." Sự khó tin tràn ngập trong đôi mắt đang mở thật lớn của Vân Hiên.
Sau khi bắt được hai con thỏ, Tư Tuyết cầm lấy Chi Huy vô cùng tự nhiên xử lý thịt thỏ. Nàng cắt toàn bộ những thứ có thể ăn trên người con thỏ xuống, không để sót chỗ nào cả.
Hình ảnh này trực tiếp chọc mù mắt của Vân Hiên. Nữ nhân này thế mà lại dám cầm binh khí Chi Huy đứng đầu bảng xếp hạng các loại binh khí của hoàng thượng ra để... làm thịt thỏ!!!
Vân Hiên không nhịn được quay đầu nhìn về phía Quyền Mạch Ngự. Sau khi quay qua, hắn ta phát hiện không ngờ Quyền Mạch Ngự ngay cả một chút phản ứng cũng không có, điều này làm cho hắn ta suýt chút nữa muốn đập đầu chết ở trên cây.
Sau khi Tư Tuyết xử lý thịt thỏ xong, nàng nhanh chóng mang ra bên hồ rửa sạch sẽ. Nàng rửa vô cùng cẩn thận, rửa đến sạch sẽ mới thôi, không vì tiết kiệm thời gian mà chỉ làm qua loa cho có như Vân Hiên. Tiếp đó, Tư Tuyết lại nhảy nhót chạy vào rừng cây, lát sau nhanh chóng ôm một đống cành cây kèm theo một ít nấm trở về.
Thấy Tư Tuyết nhảy nhảy nhót nhót, đôi mắt của Quyền Mạch Ngự chìm xuống, có chút không vui. Thế nhưng hắn không hề nói gì cả.
"Cô nương, ngươi kiếm những cành cây này về làm cái gì? Thật ra số củi trước đó ta kiếm vẫn còn dư mà." Hàn Hâm không nhịn được nói một cậu với Tư Tuyết.
Tư Tuyết khẽ nhún vai một cái, từ chối cho ý kiến, kiên nhẫn giải thích cho Hàn Hâm hiểu: "Ta biết chứ. Thế nhưng những cành cây này ta hái về là để làm hương liệu. Bởi vì chúng có thể khử mùi tanh, còn có thể khiến cho chất thịt càng thêm thơm ngon."
Nghe được những lời giải thích của Tư Tuyết, Hàn Hâm cái hiểu cái không gật gật đầu, không hỏi thêm nữa. Mà Vân Hiên bên cạnh còn tỏ vẻ khinh thường hừ một tiếng.
Nha đầu này thật biết lãng phí thời gian.
Tư Tuyết nhìn Vân Hiên một cái, bày một cái mặt quỷ cho hắn ta xem, suýt chút nữa làm cho Vân Hiên tức chết.
Tiếp đó, Tư Tuyết không để ý đến Vân Hiên nữa. Nàng mang nấm đi rửa sạch sẽ đặt chung một chỗ với số thịt thỏ kia, sau đó lại dùng Chi Huy chặt bỏ lấy một ít cành cây ngắn, mài thành phấn, rắc lên trên cá.
"Xong, mượn lửa của các ngươi dùng một lát ha!" Tư Tuyết đi tới trước đống lửa cạnh Hàn Hâm, huýt sáo hỏi Hàn Hâm một tiếng.
"Cô nương xin cứ tự nhiên." Hàn Hâm rất lễ phép trả lời một câu.
Tư Tuyết cũng không khách sáo, tiện tay lấy hai cái cành cây, xiên qua thịt thỏ rồi lại lấy lá lớn bọc xung quanh. Sau rồi nàng dùng vài cành cây lớn dựng thành một cái giàn trên đống lửa, dựng xong xuôi mới gác thịt thỏ lên trên đó nướng.
Vân Hiên đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Tư Tuyết. Lúc vừa mới bắt đầu hắn ta vẫn còn bày ra một vẻ mặt xem thường, thế nhưng sau đó, khi hương vị món ăn kia dần dần lan tràn ra xung quanh, Vân Hiên chỉ có cảm giác cá nướng trong tay bản thân mình tựa như than đá vô cùng khó nuốt.
Hương vị thơm ngon chui thẳng vào trong lỗ mũi của Vân Hiên làm hắn ta không còn muốn ăn con cá trong tay nữa, hắn ta cứ thế mà tròn mắt nhìn Tư Tuyết.
Thấy Vân Hiên nhìn mình chằm chằm, Tư Tuyết cũng chỉ liếc hắn ta một cái mà không nói gì.
Rất nhanh sau đó, thịt thỏ đã được nướng kỹ, Tư Tuyết lấy thịt thỏ từ trên giá xuống, xé đi lớp lá cây bên ngoài. Theo lớp lá được xé ra, hương vị thơm ngon nhanh chóng bung tỏa ra khắp xung quanh. Nhìn chỗ thịt trong tay Tư Tuyết kia, quả thực là sắc hương vị đầy đủ, hơn nữa còn rất đẹp mắt.
Trước đây khi nàng ở thời hiện đại, những lúc làm nhiệm vụ một mình, đã không ít lần nàng bị vây ở trên núi. Theo số lần bị vây trên núi tăng lên, nàng cũng đã tự nghiên cứu ra cách giải quyết vấn đề ăn uống trên ấy.
Trên núi có rất nhiều thứ có thể ăn được, đều là Tư Tuyết tự mày mò, lần lượt nghiên cứu mới phát hiện ra. Thật ra thức ăn trên núi ở thời hiện đại rất khó tìm, đâu như nơi này, tùy tiện tìm một cái là đã tìm được cả đống lớn.
"Oa a..." Tư Tuyết há mồm, chuẩn bị ăn thịt vừa nướng chín.
Thế nhưng nàng còn chưa kịp cắn xuống thì thịt thỏ trong tay đã bị một bàn tay khác lấy đi mất.
Tư Tuyết bị hành động đó làm cho sửng sốt không thôi. Nàng vừa ngẩng đầu lên thì thấy Quyền Mạch Ngự đang cầm chỗ thịt mà mình vừa nướng.
"Số thịt này thuộc về trẫm." Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết, lạnh nhạt nói.
Tư Tuyết tức đến nỗi suýt chút nữa phun ra một búng máu.
Đây là thịt của nàng đấy, là nàng nhọc nhằn khổ sở vồ được, là nàng nhọc nhằn khổ sở nướng chín! Đây là thịt của nàng mà!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT