“Được, nghe ngươi.” Quyền Mạch Ngự sờ đầu Tư Tuyết, thấp giọng nói.
Tư Tuyết ngẩn người, sau đó lập tức nở nụ cười.
Nàng không ngờ rằng Quyền Mạch Ngự sẽ tin tưởng nàng như vậy.
Một ngày sau đó hai người họ đi về phía mà Tư Tuyết đã chỉ, túi nước cuối cùng cũng đã uống hết. Vào lúc hoàng hôn cuối cùng họ cũng tìm thấy nguồn nước.
Đó là một dòng suối nhỏ, nước không nhiều nhưng cũng đủ để uống.
“Chủ tử, ngài nhìn kìa, thật sự có nước.” Tư Tuyết phấn khởi chỉ vào dòng suối nhỏ kia, cười nói với Quyền Mạch Ngự.
Bởi vì quá kích động nên Tư Tuyết đã làm môi mình nứt thêm mấy vết.
“A!” Tư Tuyết lập tức đau đến mức khom lưng che môi lại.
Cảm giác bờ môi bị xé rách như vậy rất khó chịu, cực kỳ khó chịu, trước đây nàng bị trúng đạn cũng không đau như vậy.
Nhất là vào lúc đang khô không chịu nổi như lúc này, vừa bị nứt ra thì nghĩ thôi cũng thấy đau.
Quyền Mạch Ngự trầm mặt xuống, vội đỡ lấy Tư Tuyết, giữ lấy cái tay đang che miệng của Tư Tuyết: “Sao vậy, để trẫm nhìn xem.”
Tư Tuyết hơi ngẩn người, sau đó bỏ tay xuống, đứng thẳng người nhìn Quyền Mạch Ngự.
Thật ra nàng chỉ đau như vậy vài giây rồi thôi.
Quyền Mạch Ngự nhíu mày nhìn bờ môi của Tư Tuyết, trong lòng cảm thấy đau không chịu nổi.
“Ngươi cười cái gì chứ, chảy máu rồi này!” Quyền Mạch Ngự ngước mắt nhìn Tư Tuyết, không kìm được tức giận nói.
“Máu?” Tư Tuyết lập tức sững người, sau đó kịp phản ứng: “Vậy không thể lãng phí được, tốt xấu gì cũng có thể giải khát, để ta liếm sạch.”
Nàng vừa chuẩn bị vươn lưỡi ra liếm thì Quyền Mạch Ngự đã dùng sức bóp mặt Tư Tuyết.
“Không được liếm, tìm thấy nguồn nước rồi.” Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói, trong giọng nói có chút không vui.
Rốt cuộc trước đây Tư Tuyết đã trải qua những chuyện gì mà lại có thể tùy tiện nói ra những lời này như vậy.
“A.” Tư Tuyết phản ứng lại, vội vàng cầm túi đến bên dòng suối múc nước: “Chủ tử, đến đây múc nước cùng ta đi!”
“Ừ.” Quyền Mạch Ngự thấp giọng đồng ý, đi đến bên cạnh Tư Tuyết.
Ngồi xuống bên dòng suối, Quyền Mạch Ngự cũng lấy một túi ra múc nước.
Tư Tuyết chỉ múc nửa túi đước đã uống ừng ực.
Nàng ngửa đầu, một hơi uống cạn, sau đó lại ngồi xổm xuống tiếp tục múc nước.
Quyền Mạch Ngự nhìn Tư Tuyết như vậy thì không nhịn được bật cười, đưa tay sờ đầu Tư Tuyết. Hắn phát hiện gần đây hắn càng ngày càng thích động tác này.
“Uống chậm một chút, không môi lại bị nứt bây giờ.” Quyền Mạch Ngự nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết gật đầu, cầm túi nước tiếp tục uống.
Quyền Mạch Ngự múc một túi nước giơ lên uống.
Sau khi uống đủ nước Tư Tuyết mới đóng túi nước lại, vặn chặt, nặng nề thở phào một hơi: “A! Sống lại rồi! Đúng là không dễ dàng gì!”
Sau khi Quyền Mạch Ngự uống đủ nước thì cũng múc cho đầy nước.
“Chủ tử, ngài có nghe thấy tiếng gì không?” Tư Tuyết thờ ơ nghịch nước, hỏi Quyền Mạch Ngự.
“Ừ, nghe thấy.” Quyền Mạch Ngự trả lời.
Nghe Quyền Mạch Ngự trả lời như vậy, Tư Tuyết lập tức bật cười, dựa vào người hắn.
“Ôi, chủ tử, ngài nói xem có bao nhiêu người?” Khóe miệng Tư Tuyết nở nụ cười gian ác, hỏi một cách vô lại.
Quyền Mạch Ngự vuốt tóc, cười cười.
“Chắc hẳn có không ít người.” Quyền Mạch Ngự thấp giọng nói.
“Vậy chủ tử ngài nói xem đụng phải chúng ta có tính là bọn họ xui xẻo không?” Tư Tuyết tiếp tục cười hỏi Quyền Mạch Ngự.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT