Quyền Mạch Ngự chau mày ngồi thiền trên tảng đá lớn. Nữ nhân này, đừng tưởng rằng vừa nãy hắn không thấy nàng muốn giết hắn.

Vân Hiên và Hàn Hâm lại rối bời, hình như chủ tử của họ đã trở lại bình thường rồi, rốt cuộc chuyện này là sao thế.

Tư Tuyết cứ ngồi như vậy ở cạnh Quyền Mạch Ngự, chán đời khỏi nói, mà nàng lại đang rất đói bụng. Nàng là một người rất chú trọng việc ăn, chưa bao giờ để dạ dày của mình trống rỗng. Mặc dù trước đây khi chấp hành nhiệm vụ, nàng đã từng ăn cả vỏ cây rễ cỏ, nhưng đó là do điều kiện không cho phép. Khi điều kiện cho phép, nàng rất thích được ăn ngon. Những tháng ngày chỉ có thể ăn vỏ cây, uống nước mưa đó có Lăng Chiến cùng nàng vượt qua, trải qua sinh tử, cho nên tình cảm của nàng dành cho Lăng Chiến không thể nói là không sâu  đậm được.

"Này, chủ tử, ta buồn ngủ quá..." Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự đang nhắm mắt ngồi thiền, lên tiếng nói. Thật ra nàng cũng không có suy nghĩ gì khác, chỉ muốn quấy rầy Quyền Mạch Ngự một chút thôi.

Quyền Mạch Ngự vẫn nhắm chặt mắt như cũ, môi mỏng khẽ mở: "Buồn ngủ thì làm một giấc là được."

Có hắn ở đây thì còn sợ sẽ xảy ra chuyện gì hay sao?

Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Tư Tuyết hơi nhíu mày, không ngừng cọ vào bên người Quyền Mạch Ngự. Quyền Mạch Ngự cảm giác được nàng đang làm gì, lông mày khẽ nhíu.

Một lát sau, đầu của Tư Tuyết tựa vào vai Quyền Mạch Ngự khiến hắn bỗng chốc ngẩn cả người. Hắn mở mắt ra nhìn về phía Tư Tuyết, vốn định đẩy Tư Tuyết ra, lại thấy Tư Tuyết đã ngủ nên cuối cùng vẫn không nói gì thêm. Dù sao nếu Tư Tuyết không lộn xộn thì cũng sẽ không quấy rầy đến hắn.

Quả thật Tư Tuyết hơi mệt chút, vừa ngả vào vai Quyền Mạch Ngự là ngủ ngay, có lẽ là bởi nàng biết Quyền Mạch Ngự sẽ không hại nàng nên không phòng bị.

Bốn ngày nay, nàng đều không chợp mắt, vẫn luôn bị tổ chức truy sát. Nàng  phát hiện ra là cậu em hay đi với mình cuối cùng lại là nằm vùng, sau cùng chính cậu ta suýt chút nữa đã lấy mạng nàng. Nghĩ tới những thứ này, nỗi thất vọng bao phủ lấy tâm trạng của Tư Tuyết.

Cách đó không xa, Vân Hiên hoàn toàn bối rối, nhổ cỏ dưới đất với Hàn Hâm mà vẻ mặt như bị cái gì đả kích. Thật ra khoảng cách hơi xa nên họ không biết cụ thể rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ nhìn thấy Tư Tuyết dựa vào vai của chủ tử nhà mình, lại còn vào ngay lúc chủ nhân đang khắc chế cổ độc nữa chứ, vậy mà cũng không bị một chưởng tung bay ra ngoài sao? Hơn nữa, nhìn có vẻ cổ độc của chủ tử đã đã được kìm chế rồi, đây lại là chuyện gì vậy?!

Ai có thể đến nói cho bọn hắn biết đây!

Quyền Mạch Ngự tiếp tục yên tâm điều chỉnh hơi thở của mình, đợi cho đến khi khôi phục được phần nào rồi mới chậm rãi mở hai mắt ra, thở phù ra một hơi, nhìn về phía Tư Tuyết và chìa tay bóp gương mặt của Tư Tuyết: "Dậy đi, đồ lợn chết."

Tư Tuyết khó chịu cau mày, theo phản xạ tung một quyền vào mặt Quyền Mạch Ngự. Sức lực của cú đấm này cực lớn, thậm chí còn mang theo cả tiếng xé gió.

Dám quấy nhiễu giấc ngủ của nàng à, nhất định không thể tha thứ!

Sắc mặt Quyền Mạch Ngự lập tức đóng băng, một tay nắm chắc cú đấm của Tư Tuyết, màu mắt đột ngột trầm xuống. Cú đấm này chấn động đến mức làm lòng bàn tay hắn hơi tê tê. Tuy rằng không uy hiếp được hắn, nhưng điều này đủ để chứng minh nữ nhân này chắc chắn đã từng luyện tập. Quả nhiên nàng đang giấu giếm hắn.

"Tư Tuyết." Quyền Mạch Ngự trầm giọng gọi Tư Tuyết.

Tư Tuyết khẽ nhíu mày, mở cặp mắt có chút mơ màng ra nhìn Quyền Mạch Ngự. Nàng khó chịu lên tiếng: "Gì?"

Đánh hắn một quyền còn không phục phải không? Vốn dĩ nàng xuyên vào thời cổ đại là đã ôm một bụng tức rồi. Nếu đây mà là ở hiện đại thì hắn sớm đã bị nàng bắn cho một phát nổ đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play